Nở Nụ Cười Chào Băng Giá

Chương 25: ‘Tập kích’ ban đêm




Hoa viên tan hoang.

Ciro nói: “Hắn sẽ còn trở lại.”

Olivia thu hồi ma pháp trượng, “Hy vọng không phải đợi lâu.”

Quả nhiên không lâu.

Nửa đêm.

Soso cảm thấy thân thể nóng lên từng đợt, giống như đang hỏa thiêu chính mình, đột nhiên mở to mắt –

Vẫn ở trong phòng ngủ Ciro.

Một tay Ciro siết thắt lưng cậu, một chân đặt trên bắp đùi cậu, một chân vươn ra ngoài giường, giống như sải bước qua thứ gì đó, ngủ say sưa.

Soso hít sâu vài hơi, độ ấm trong cơ thể dần khôi phục bình thường.

Bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, ánh trăng cực mờ, giống như dải lụa mỏng.

Soso muốn đi tiểu, rón ra rón rén đẩy tay chân Ciro ra, lặng lẽ xuống giường vào toilet.

Ra hỏi toilet, cậu đang muốn nhảy lên giường, chợt thấy một bàn tay đặt trên cửa sổ, ngay sau đó là một cái đầu trọc lốc.

Soso sợ tới mức mặt trắng bệch, chờ đến lúc nhìn vào ánh mắt trống rỗng xanh tối kia, mới nhớ ra phải gọi người. Cậu bổ nhào vào giường, liều mạng lay tỉnh Ciro, “Ciro, Ciro…”

Ciro bực mình xoay người.

“Ciro, Ciro…” Cậu gấp đến độ kéo Ciro từ trên giường xuống đất.

Bịch.

Mông Ciro chạm đất.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn mở to mắt nhìn hai con mắt cũng đang mở to của Soso.

Cùng lúc đó, Gallon phá cửa xông vào, gần như ngay lập tức rút kiếm ra, chém về phía cửa sổ.

Cửa sổ vỡ vụn.

Ciro phẫn nộ đứng dậy, đến gần cửa sổ.

Gallon theo bản năng chắn trước người hắn.

Trong hoa viện không biết từ lúc nào đã phủ đầy xương khô.

“Đáng chết. Sao lại thế này!” Ciro khiếp sợ.

Nhằm phòng bị Mundra, Olivia đã bày trận pháp trong hoa viên, hắn không thể nào xuất hiện không chút tiếng động thế được.

Rhodes đột nhiên phóng vào hoa viên, vẫy ma pháp bổng giữa không trung.

Đột nhiên mặt đất cuộn lên như nước sôi, từng lớp từng lớp đánh vào đám xương khô đang đứng thẳng!

Lách cách.

Mấy trăm bộ xương khô đồng thời phát ra âm thanh giống tiếng cười, sau đó… bắt đầu nhảy!

Vì thế, trong hoa viên nhất thời biến thành đất đai cuồn cuộn và biển xương khô nhảy nhót.

“nodiyawoo…”

Giữa không trung truyền đến tiếng ngâm xướng trang nghiêm.

Olivia mặc một cái áo ngủ tơ tằm, để trần hai chân, sắc mặt lạnh như băng nhìn đám xương khô trên mặt đất.

Tiếng ngâm xướng vừa dứt, vô số hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời!

Cuộc chiến lúc chạng vạng với vong linh không bị phát hiện bởi vì giữa ban ngày, ánh lửa hoàn toàn bị mặt trời che dấu, hơn nữa vật chết tới quá ít, Olivia và Rhodes căn bản chưa tung toàn lực. Nhưng hiện tại, ánh sáng rực rỡ không tầm thường rất nhanh khiến người khác chú ý.

“Tất cả đứng trong phòng, không được đi ra!” Tiếng Olivia truyền khắp toàn bộ học viện ma pháp hoàng gia.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng xuất phát từ kính sợ và tôn trọng với viện trưởng, đa số người vẫn nghe theo.

Ngọn lửa dừng trên xương khô, phát ra mùi cháy khét khó ngửi.

Ciro nhìn cửa sổ bị phá hỏng mà nhíu mày.

Xương khô rất nhanh bị tiêu diệt sạch sẽ, chỉ để lại đầy đất những thứ đen thui, phân không ra rốt cục là xương khô hay bùn đất.

Olivia đáp xuống, đi thẳng về phía Rhodes.

Rhodes vừa định mở miệng, đã bị quăng cho một cái tát.

Rhodes ngây người.

Olivia quát: “Vừa rồi ngươi ngẩng đầu nhìn cái gì?”

Rhodes nhớ tới vừa rồi ánh lửa đầy trời, còn có váy ngủ bay tới bay lui giữa đám lửa, không nói gì.

Olivia ghét nhất đang ngủ say bị đánh thức, có thể nói Mundra đã hoàn toàn khiêu chiến đến điểm mấu chốt của bà. Đáng tiếc xương khô là vật chết thấp cấp nhất, căn bản không cần tinh thần lực quá mạnh mẽ để khống chế, cho nên không thể tìm ra chỗ trốn của Mundra.

Một đầu khác của học viện đột nhiên có khí tử vong bay lên, ngay sau đó là tiếng kêu sợ hãi.

Olivia khẽ biến sắc, cực nhanh bay về phía tiếng kêu.

Rhodes vuốt vị trí bị đánh trên mặt, ngẩng đầu nhìn Ciro.

Ciro nhíu mày nói với Gallon: “Phái người đi xem xảy ra chuyện gì.”

“Rõ.” Gallon ra hiệu cho người bên dưới, lập tức có cận vệ chạy tới nơi phát ra tiếng kêu.

Ciro quay đầu nhìn đồng hồ.

Mười giờ ba mươi bảy phút, đêm còn rất dài.

Olivia trở lại rất nhanh, sắc mặt cực kì khó coi. Vẻ mặt này giống như quyết định không đội trời chung với toàn bộ nghiệp đoàn vong linh.

Ciro hỏi: “Chuyện gì?”

Bà đáp: “Hắn phái quân đoàn xương khô tấn công ký túc xá học sinh và giáo viên.”

Ciro ngẩn ra.

Gióng trống khua chiêng như vậy, rõ ràng là không thèm che dấu thân phận pháp sư vong linh của mình.

Olivia nói tiếp: “Xem ra hắn thực chắc chắn rằng Kastalon đầu heo kia sẽ cung cấp che chở cho hắn.” Ở Mộng đại lục pháp sư vong linh như chuột chạy qua đường, nếu không phải có được hoàng đế làm chỗ dựa vững chắc, hắn tuyệt đối không dám lộ liễu như vậy.

“Nếu biến sự tình thành quá ầm ĩ, Quang Minh thần hội sẽ tham gia, không có lợi cho lão.”

“Nếu đầu óc lúc nào cũng tỉnh táo và rõ ràng, lão đâu còn là Kastalon II nữa.”

Ciro trầm ngâm: “Con cảm thấy hành vi của Mundra thật quái dị.” Nếu muốn ám sát, phải lặng lẽ tiến hành mới đúng. Nếu như đưa đến thư báo tử vong còn có thể lý giải là bày ra kiêu ngạo của pháp sư vong linh, thì điều khiển quân đoàn xương khô khiêu vũ trong hoa viên là chuyện thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Càng quái dị hơn chính là tại sao hắn có thể im hơi lặng tiếng phá hỏng ma pháp trận của ta.” Ma pháp trận của bà không phải không thể phá giải, nhưng tuyệt đối không dễ phá. Trừ phi trong nội bộ…

Ánh mắt bà rét lạnh, “Có nội gian?”

Ciro cau mày: “Mỗi cận vệ bên cạnh con đều là tinh anh được chọn ra từ trong đám gia thần của Telozzo, tuyệt đối không thể bị mua chuộc.”

“Ta không nói đội cận vệ. Bọn họ là kỵ sĩ, không thể phá trận pháp của ta.”

“Chẳng lẽ dì nói…”

“Là ma pháp sư trong biệt thự.”

Ciro chém đinh chặt sắt: “Không phải Soso.”

“Đồng quan điểm.”

“Như vậy chỉ còn lại…”

Kastalon II tức giận.

“Ai bảo ngươi ồn ào huyên náo thế!” Lão khẽ gầm với nửa bộ xương khô nhô trên mặt đất, “Tư tế Quang Minh thần hội đang chờ yết kiến ngoài cửa kia kìa, ngươi bảo ta làm thế nào mà trả lời hắn?”

Lạch cạch. Xương khô vô tội nhìn lão.

Kastalon II rít: “Tốt nhất ngươi nên hoàn thành nhiệm vụ! Nếu không…” Lão không nói tiếp, nhưng ý tứ uy hiếp nồng đậm.

Bộ xương khô rút nửa phần thân thể dưới đất lên, sau đó đứng trước mặt lão, cung kính cúi đầu bày tỏ xin lỗi, sau đó vỗ vỗ xương ngực mình.

Kastalon II hạ tối hậu thư, “Đừng có giỡn chơi nữa, ta muốn nhìn thấy hiệu quả!”

Bộ xương khô làm động tác ok. (editor: nguyên văn lời chị Bính đấy nhá)

Tin học viện ma pháp hoàng gia xuất hiện vật chết vừa truyền ra, cái gì mà quan hệ ở chung giữa hoàng thái tử và Soso, cái gì mà tình nghĩa cùng giường giữa Soso và Frank, nháy mắt bị vứt lên chín tầng mây, hiện tại đề tài duy nhất toàn bộ thầy trò trong học viện quan tâm chính là — pháp sư vong linh.

Patrick khoa trương kể lại ngày hôm qua nhìn thấy xương khô. Frank điềm nhiên ngồi nghe, ánh mắt không rời Soso.

Soso nom có chút không yên lòng.

“Viện trưởng quá là oai phong!” Trên danh sách sùng bái của Patrick có thêm một cái tên, “Tuy trên người bà chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa còn là một bộ áo ngủ mỏng manh, nhưng bộ dáng bà thi triển ma pháp quả thực còn uy vũ hơn cả tướng quân trên chiến trường!”



Frank hỏi: “Cậu nhìn thấy tướng quân trên chiến trường chưa?”

Patrick nghẹn lời, thấp giọng: “Tớ chỉ so sánh thôi mà.”

Frank đặt dâu tây trước mặt Soso. “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

Soso cúi đầu nhìn quả dâu tây: “Tớ rất khó chịu.”

Patrick khẩn trương: “Sao mà khó chịu? Bị đau chỗ nào? Có muốn tìm mục sư không? A, hay trực tiếp tìm tư tế đi!”

Frank nhét quả dâu vào cái miệng lải nhải của hắn, nhìn Soso: “Sao lại khó chịu?”

Miệng Soso giật giật, cuối cùng lắc đầu đứng lên: “Tớ về trước đây.”

“A, tại sao về sớm vậy?” Ngón tay Patrick vẽ vòng tròn trên mặt bàn.

Soso đáp: “Tớ muốn nhìn thấy Ciro.”

Patrick: “…”

Frank mỉm cười: “Đi đi. Trên đường cẩn thận.”

Soso mất hồn mất vía rời đi, ba gã cận vệ của hoàng thái tử lập tức theo sau.

Patrick nhìn dâu tây mà chẳng còn muốn ăn nữa, “Cậu nói, tại sao Mike muốn gặp hoàng thái tử a?”

Frank hỏi: “Cậu xưng hô với hoàng thái tử là gì?”

“Hoàng thái tử a, a, điện hạ.”

“Mike thì sao?”

Patrick sửng sốt, phát hiện ra điều khác biệt, hình như từ khi quen biết Mike tới nay, cậu ấy chỉ dùng một cách để gọi hoàng thái tử – Ciro?

Frank vỗ vai hắn, “Đây là đáp án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.