Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 54: Một Trăm Linh Tám Người Cao Su




Trong phút chốc này thân thể Thần Dạ giống như gặp phải sét đánh, nhất thời một cỗ cảm giác đau đớn cùng tê dại khó nói lên lời chỉ là ở trong nháy mắt liền truyền khắp toàn thân bất kỳ chỗ nào của Thần Dạ, thân thể hắn đột ngột co rút lại kịch liệt, sắc mặt trực tiếp xanh mét.

Khi đạo quang trụ này hoàn toàn xông vào, liền sinh ra một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ chấn đến hai chân của Thần Dạ vùi thật sâu vào trong đất, lực phá hoại kia để cho thân thể của Thần Dạ huyết nhục hoành phi, một mảnh hình dáng mơ hồ để cho người ta không dám nhìn đến lần thứ hai.

Dưới trạng thái như thế mà trụ lấy đau đớn kịch liệt khó có thể tiếp nhận, Thần Dạ dữ tợn cười một tiếng, từ trong miệng thổ ra một ngụm máu, tất cả năng lượng huyền khí bên trong đan điền nhanh chóng dữ dội tuôn ra, sau đó hướng về lực lượng cường đại phát ra từ trong quang trụ đen nhánh kia trùng dũng mà đi.

Hắc Long muốn trợ giúp con đường tu luyện thân thể của Thần Dạ càng tiến thêm một bước, cái gọi là càng tiến thêm một bước không phải là trực tiếp tăng lên tu vi của hắn, mà là lấy lực lượng mạnh mẽ của nó đi mở rộng, đi củng cố thân thể cùng cốt cách của Thần Dạ.

Cho nên ở lúc này Thần Dạ muốn làm cũng không phải là dùng huyền khí bản thân đi luyện hóa những lực lượng này, mà là để cho thân thể cùng xương cốt đi hấp thu những lực lượng này.

Nếu như sau khi hoàn toàn hấp thu, những lực lượng này sẽ tồn tại ở bên trong thân thể cùng xương cốt, do đó ở trong tu luyện sau này, dần dần đem những lực lượng này luyện hóa, khiến cho chúng ta cuối cùng trở thành linh đan diệu dược ở trên con đường tu luyện của Thần Dạ.

Đây chính là theo lời Hắc Long, tuy là một tràng tạo hóa nhưng lại càng là đánh cuộc!

Nếu như Thần Dạ không chịu nổi, toàn thân xương cốt đều sẽ bị những lực lượng này đánh sâu vào mà tan nát, từ nay về sau mặc dù còn có thể phục hồi như cũ, nhưng chỗ tốt mà Thần Dạ có được sau nhiều năm tu luyện sẽ giống như nước chảy mây bay.

Nhưng nếu là thành công, chỗ tốt mang đến cho Thần Dạ cũng là vô cùng khổng lồ!

Có thể thể hiện ra nhất chính là Thần Dạ lấy thân thể nhân loại tương đương với có được cốt cách của Long tộc, mặc dù không thể chân chính hóa long, nhưng long khí lấy được cũng không phải là trước kia có thể so sánh được.

Sau khi có càng nhiều long khí, đối với Thần Dạ mà nói rốt cuộc sẽ có chỗ tốt như thế nào, cái này ngày sau liền sẽ biết được.

Mà Bách Chiến quyết này là pháp quyết tu luyện đứng đầu của Long tộc, đến lúc đó cũng sẽ tăng lên ở trình độ nhất định, nói lập tức đạt tới đỉnh phong thì là có chút khoa trương, song đảm bảo cho tương lai của Thần Dạ nhất định sẽ đem bộ pháp quyết này tu luyện tới đỉnh phong.

Đến khi đó hắn có thể từ chỗ Phong Ma nhận được pháp quyết đủ đem thân thể tu luyện tới trình độ đỉnh phong như theo lời của Tam túc Hỏa Long từng nói qua!

Những thứ này mặc dù đều là chuyện sau này, lại ở lúc này trở thành mục tiêu mà Thần Dạ khát vọng, cho nên có cái mục tiêu này tồn tại, mặc dù chỗ tốt lần này cần giao ra cái giá cực kỳ khó nhịn, Thần Dạ cũng muốn thừa nhận.

Từng tia lực lượng không chỗ nào là không vào, mạnh mẽ hướng xương cốt cùng thân thể của Thần Dạ thẩm thấu mà đi, từng đạo đau đớn kịch liệt khó có thể chịu được phảng phất là từ trong linh hồn phát ra, lấy tâm tính của Thần Dạ giờ khắc này cũng nhịn không được mà tê rống lên.

Chỉ là thời gian sát na, kinh mạch cực độ héo rút, từng đạo khe hở từng trong xương cốt không ngừng vỡ ra, mà thảm nhất là thân thể, da thịt kia phảng phất như bị nướng chín mà xé rách ra, quả thật là thê thảm không nỡ nhìn.

Đối mặt với hết thảy, Thần Dạ đã sớm có tâm tư chuẩn bị, vì vậy bất kể lực lượng của Hắc Long trùng kích như thế nào, tâm thần của hắn thủy chung nguy nga như núi cao, chốc lát đều chưa từng rung chuyển qua.

Cỗ chấp niệm cường đại kia ở trong lòng duy trì cho tâm thần của Thần Dạ một mực ở trạng thái thanh minh, lấy khát vọng vì thực lực mà hứng lấy từng đợt lại từng đợt trùng kích cường đại thật giống như không có cuối cùng.

Trùng kích như vậy bởi vì lực lượng của Hắc Long quá cường đại, không thể nào trong nhất thừi nửa khắc liền đi qua, cho nên trùng kích của nó cũng đang không ngừng tiến hành, sóng sau cao hơn sóng trước mà tàn sát bừa bãi ở bên trong, đến lúc này trừ ý thức cùng chấp niệm ở trong lòng còn giữ vững, cảm giác kia của hắn tất cả đều biến mất.

Về phần cái gọi là đau đớn đã sớm để cho Thần Dạ cảm thấy chết lặng, thậm chí hắn bây giờ ngược lại cảm thấy đây cũng bất quá như vậy mà thôi!

Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm thụ tự thân của Thần Dạ, trên thực tế thân thể hắn sớm đã bị phá hư đến không thành nhân dạng rồi, nếu có người có thể nhìn thấy mà nói, liền sẽ phát hiện đó đã không thể gọi là một cỗ thân thể, hắn bây giờ giống như là một bộ xương, da thịt đã sớm vỡ vụn!

Liền là bộ xương cũng là sắp tới trình độ tan rã, nếu có gió nhẹ thổi tới sợ rằng cũng là có thể thổi nó tan ra.

Bất quá không biết có phải là thừa nhận quá nhiều rồi hay không, đã quen cảm giác này rồi hay là Thần Dạ thật tiếp nhận được, ở thời khác này ở trong cơ thể của Thần Dạ, tất cả các nơi tàn phá không chịu nổi, xương cốt cùng với kinh mạch đều là hiện lên một đạo hắc mang nhàn nhạt, toàn thân nhìn sang giống như là một tấm lưới lớn.

Ở dưới bao phủ của tấm lưới màu đen này như có một luồng sinh cơ yếu ớt không biết khi nào thì bắt đầu hiện lên, sau đó chậm rãi tự do đi ra ngoài.

Nhưng mặc dù có sinh cơ, cả người Thần Dạ đã giống như là một bộ xương mất đi toàn bộ cơ năng, liền là bộ xương này tựa hồ cũng sắp sửa bị gió núi thổi tan.

Thời gian từ lúc này bắt đầu thật giống như dừng lại!

Đỉnh núi Hắc Long sơn, sau khi đoàn người Mạc Lăng Sơn đi tới, mặc dù hắc mạc che trờ, nhưng mọi người bố cục không loạn, không cần đám người Mạc Lăng Sơn chỉ huy, đám hộ vệ đông đảo liền là nhanh chóng tản ra, riêng mình tìm được giải đất bí mật ẩn tàng xuống.

Vừa vặn đem phạm vi đỉnh núi vây quanh ngay ở trung ương!

- Người của Diêu Quang thành còn chưa tới, Tử Huyên cô nương, chúng ta trước nghỉ ngơi một chút đi!

Sau khi đợi mọi người chuẩn bị xong, Mạc Lăng Sơn nói.

Tử Huyên cùng Linh nhi không để ý đến mọi người, mẹ con hai người như cũ là nhìn về dưới chân núi, nhìn tới một cái địa phương kia mà lúc trước cùng Thần Dạ tách ra, mặc dù không nhìn thấy, như cũ vẫn đang nhìn...

Mọi người lẳng lặng chờ ở trên núi, ước chừng qua mấy phút đồng hồ, phiến hắc mạc trên bầu trời chợt biến mất không thấy gì nữa, lúc trước bọn họ loáng thoáng còn cảm ứng được áp lực cường đại, giờ phút này cũng là tan thành mây khói rồi.

- Tử Huyên cô nương!

Lúc này Tử Huyên cùng Linh nhi mới chậm rãi xoay người qua, hướng về phía mọi người khẽ gật đầu một cái, ánh mắt chợt ngưng tụ nhìn tới một mặt khác của sơn phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.