Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 41: Dị Năng Không Đáng Tiền




Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện từ phía chân trời xa xa thì Hàn Phong Tuyết cũng đã thức dậy. Ngồi dựa vào hòn non bộ trong sân lặng lẽ suy nghĩ, những việc trong mấy tháng gần đây lần lượt hiện về trong trí nhớ. Trước đây không lâu, tên phế nhân là mình vẫn còn đang được đón nhận từ cha sự vui vẻ, hạnh phúc của tình cha con. Mà bây giờ tên phê vật đó đã trở thành thiên tài, nhưng phụ thân thì không còn bên cạnh nữa, cứ có cảm giác như mọi chuyện vừa mới xảy ra thôi. Nở nụ cười đầy cay đắng, Hàn Phong Tuyết tự nhủ:

-Ngày mai là bắt đầu năm mới rồi, đương nhiên ta không thể thay đổi quá khứ vậy thì ta sẽ thay đổi tương lai.

-Phong Tuyết con dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa - Mộ Dung Tình vừa nói vừa tiến về phía Phong Tuyết.

- Mẹ - Hàn Phong Tuyết mỉm cười thưa - Mẹ cũng giống con mà, cũng dậy sớm để đến thăm con

- Thằng tiểu quỷ này, ngày mai là năm mới rồi, cho nên hôm nay đám hạ nhân đều rất bận, con đi một chuyến mua những đồ đạc cần dùng trong năm mới về đây cho mẹ, tiện thể mua thêm mấy bộ đồ mới mà mặc - Mộ Dung Tình dịu dàng nói.

- Để chuẩn bị cho hội võ Tứ Đại Thế Gia phải không mẹ?, Năm nay được tổ chức tại Hàn gia chúng ta, thật tốt quá sang năm có thể đi xem rôi - Hàn Phong Tuyết nói xong tiếp tục tiếp lời - Mẹ con xin phép đi mua đồ dùng cho năm mới trước.

Phố Nhị Kinh, hàng hóa Phong Thành bầy la liệt khắp đường phố, mọi người đi lại rất nhộn nhịp, tiếng chào mời của những mặt hàng đang được bầy bán vang lên rất náo nhiệt. Vì ngày mai là năm mới rồi cho nên hôm nay Đường phố Nhị Kinh không những rất đông người mà còn tràn ngập không khí ngày tết. Hàn Phong tuyết thong thả đi bộ trên con phố chính, nghe tiếng cười đùa, nói chuyện, tiếng tranh luận của những người đi đường, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu - Đây chính là hạnh phúc của những con người bình dị - Lời nói vang lên từ sâu thẳm trái tim của Hàn Phong Tuyết.

- Ôi trời, đây chẳng phải là cậu quý từ thiên tài của Hàn gia hay sao? Là tên vô dụng Hàn Phong Tuyết - Một giọng nói kỳ quái vang lên phá vỡ sự bình yên trong tâm hồn Phong Tuyết, hướng về phía phát ra thứ âm thanh đó, nhìn thấy vài thanh niên đang bước lại gần.

- Đã lâu không gặp, phế vật thiếu gia - Phát ra tiếng nói là một cậu thanh nên đang mặc bộ âu phục đỏ tía, cũng chính hắn là người phát ngôn khi nãy.

- Thì ra là Ngươi - Hàn Phong Tuyết vừa nhìn đã nhận ra hắn là ai, hắn là vãn bối của Hàn Gia - 1 trong Tứ Đại thế Gia, năm ngoái hội võ của Tứ Đại Thế gia tổ chức tại Hàn Gia, Hàn Phong Tuyết đi cùng phụ thân đến tham dự. Khi đó tên thiếu niên mặc bộ âu phục mầu đỏ tía này đã nói "Tên phế vật của Hàn gia cũng đến tham dự sao?" bị Hàn Kiếm Phong nghe thấy, Hàn Kiếm Phong vì muốn bảo vệ Hàn Phong Tuyết, yêu cầu phụ thân của hắn dậy dỗ hắn. Cho nên hắn vì sự việc lần trước mà ôm hận trong lòng. Không ngờ lần này lại gặp Hàn Phong Tuyết tại đây, hắn đương nhiên có cơ hội tốt để báo thù.

-Thế nào không còn người cha thiên tài, ngươi vẫn dám ra ngoài sao? Không sợ mất mặt hả? - Hắn ta mở miệng châm chọc. Nói xong hắn quay sang một thiếu nữ khoảng chừng 10 tuổi tiếp lời - Tú Thanh tiểu thư, tôi nghe nói cô có hôn ước với tên phế vật này ư? Thiếu nữ nghe xong ngẩn ra một lát rồi sắc mặt dần dần đỏ lên, phẫn nộ đáp:

- Bỏ đi, tôi không thể có hôn ước với cài đồ phế vật này được. - Tên thanh niên đứng bên cạnh người thiếu nữ đó cũng thêm lời 

- Không sai, hắn ta làm sao so sánh được với muội muội tôi?.

Nghe xong từng lời lăng mạ của đám người đó, trong lòng Hàn Phong Tuyết rất phẫn nộ, nhưng lúc đó Hàn Phong Tuyết chỉ muốn biết rõ ràng việc hôn ước mà bọn họ vừa nói rốt cục là thế nào? 

- Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì tôi đi trước - Hàn Phong Tuyết lạnh lùng nói sau đó quay lưng bỏ đi.

Bị Hàn Phong Tuyết xem như không nhìn thấy, thiếu nữ tức tối đá đá chân. Tên thiếu niên mặc bộ âu phục đỏ tia xem ra vẫn chưa cam tâm, không dễ dàng mới có cơ hội tốt như vậy, muốn dùng ngôn ngữ đả kích Hàn Phong Tuyết, tìm một cái lý do để giáng cho Hàn Phong Tuyết một đòn, hòng báo thù cho lần trước

- Thật là một kẻ nhút nhát - hắn uất hận lên tiếng.

Hàn Phong Tuyết lúc đó không còn tâm trạng để ý xem hắn muốn cái gì, chỉ muốn tìm Mộ Dung Tình hỏi rõ sự tình, đi thẳng đến chỗ ở của Mộ Dung Tình. Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết đi đến, Mộ Dung Tình nhẹ nhàng hỏi

- Sao con trở về sớm vậy?

- Mẹ, con.....con .......đã có hôn ước? - Hàn Phong Tuyết bối rối hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Phong Tuyết. Mộ Dung Tình mỉm cười hiền từ 

- Đúng là có chuyện đó, con và vị tiểu thư thứ 3 của Đại thiếu gia Lưu Gia sinh cùng ngày, ông nội con và chủ Lưu gia rất vui mừng nên đã dùng lời nói định hôn ước cho các con, như vậy cũng được xem là môn đăng hộ đối.

Nghe xong lời xác nhận của mẫu thân, Hàn Phong Tuyết cười đau khổ, bản thân đối với nha đầu ngang bướng đó chẳng có chút thiện cảm nào cả, hay là do bản thân suy nghĩ quá nhiều nhỉ? Nghĩ đến sự việc phát sinh ngày hôm nay, Hàn Phong tuyết cho rằng sự việc không đơn giản như vậy đâu, dù bản thân có đồng ý thì Hà Gia cũng không dễ dàng để tam tiều thư gả cho mình - một tên mà trong mắt họ là đồ phế vật - Hàn Phong Tuyết âm thầm nghĩ

Sau đó Hàn Phong Tuyết đều ở bên cạnh Mộ Dung Tình, đợi sau khi ăn tối cùng mẫu thân xong sẽ về nơi ở của mình tiếp tục luyện công. Trong thế giới tinh thần, năm nguyên tố thủy tinh từ từ xoay chuyển, Nguyên tố ngũ hành trong không khí xung quanh dần dần chuyển động trong kinh mạch đi vào trong cơ thể Hàn phong Tuyết. Cũng không biết bao lâu sau, Hàn Phong Tuyết mới ngừng tu luyện. Nhìn nguyên tố thủy tinh đã lớn hơn một chút, Phong Tuyết trong lòng tràn trề kỳ vọng, sẽ có 1 ngày, ta sẽ cho các người thấy tên phế vật trong mắt các người đã trưởng thành đến mức độ nào, sẽ khiến các người cảm thấy kinh ngac.

Ngay từ sáng sớm ngày thứ 2, Hàn phủ trên dưới đều rất bận rộn, ngay cả những hậu thế của Hàn gia cũng đến võ đường giúp đỡ. Một người trong số đó nói: 

- Lại đến năm mới rồi, hội võ Tứ Đại Thế Gia cũng sắp bắt đầu, không biết lần này gia chủ sẽ cửa 3 vị nào lên đài?

- Khẳng định một trong ba người là Hiệu thiếu gia, Hiệu thiếu gia trong hội võ lần trước đã dùng võ thuật khống chế được cả 3 hậu thế của ba đại thế gia, khiến cho Hàn Gia được nở mày nở mặt, cũng không biết trong số những vị đệ tử đứng ở đây, bao giờ mới xuất hiện một tài năng võ thuật thực thụ nhỉ? - Người bên cạnh tiếp lời. Một người khác sau khi nghe xong cười nói: 

- Đừng có nằm mơ nữa, cần biết rằng, bọn họ đều là những đệ tử chính tông bất luận là do môi trường luyện tập hay là do được sự chỉ giáo của các vị trưởng bối họ đều giỏi hơn chúng ta, chúng ta lấy cái gì ra để so sánh với họ, trừ khi có thể xuất hiện một thiên tài như Kiếm Phong thúc, như vậy hoặc là có thể nhận được sự chỉ dẫn trọng điểm của gia tộc.

Đúng lúc đó hai huynh đệ Hàn Thiên Quân và Hàn Kiếm Vũ đi tới, nhìn thấy đám hạ nhân và hậu bối đều đang rất tất bật, Hàn Thiên Quân gật gật đầu nói: 

- Mọi người động tác nhanh nhẹn lên, khách sắp đến rồi.

Không lâu sau đó quảng trường đã được sắp xếp xong, bốn phía có khoảng 70, 80 chiếc ghế cho khách ngồi, ở giữa bày một bục cao. Hội võ Tứ Đại thế Gia mỗi năm tổ chức một lần, từ trong số các đệ tử đời sau của các Thế Gia chọn ra 3 vị, tiến hành so tài. Đệ tử đời sau quyết định tương lai của gia tộc. Do đó Tứ Đại Thế Gia rất xem trọng hội võ này. Đều hy vọng đệ tử của gia tộc mình sẽ phát minh quang đại. Cho nên vì muốn cổ vũ tinh thần cho các đệ tử Thế Gia, 3 người ở vị trí đầu bảng sẽ nhận được 3 món quà coi như là phần thưởng đạt được trong hội võ. Vừa có thể làm rạng danh gia tộc, vừa có thể có cơ hội nhận thưởng nên các để tử của các Thế Gia ai ai cũng chăm chỉ luyện tập. Bởi hội võ Tứ Đại Thế Gia đã có lịch sử hàng trăm năm, chưa từng bị gián đoạn bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.