Nô Lệ Của Vợ

Quyển 2 - Chương 32




Ánh mắt Nhạc Khải thống khổ, ánh mắt Luky khinh thường, ánh mắt mọi người vây xem đầy khinh bỉ. Tất cả, đều bắn về phía Vô Ưu. Vô Ưu cố đè nén sự oan ức, cười nói:

"Đúng vậy. Tôi là người như thế!"

Nói xong, vòng qua người Luky định rời đi.

Luky nhìn anh trai đau khổ, thảm hại, suy sụp, hoàn toàn thất bại, lại thấy dáng vẻ tuyệt tình của Vô Ưu, trong cơn giận dữ, căm phẫn, vung tay tát cho Vô Ưu một cái lên mặt.

‘Bốp!’

Âm thanh rất to, tất cả mọi người đang vây xem đều nghe thấy rõ ràng. Âm thanh rất vang, giống như sét đánh làm ánh mắt Vô Ưu ngu muội. Âm thanh rất có uy lực, làm rung động mọi người.

"Đáng đời!"

"Không biết xấu hổ!"

"Đáng bị đánh!"

"Loại phụ nữ này, trông cũng trong sáng hồn nhiên, thế mà không biết xấu hổ!"

Sau một hồi ngẩn ngơ, mọi người vây xem bắt đầu xôn xao, mỗi lời thốt ra đều ác độc, khắc nghiệt. Luky vốn nhất thời kích động mà ra tay, sau khi thấy mọi người lên tiếng ủng hộ, cũng bình tĩnh lại.

"Các ngươi làm gì thế hả?"

Giọng nói lạnh lùng từ phía sau Luky vang lên. Luky quay đầu nhìn thấy ánh mắt Nhạc Khải đang trợn trừng nhìn mình. Sự phẫn nộ của Nhạc Khải làm cô không cam lòng, lớn tiếng nói:

"Anh, anh tỉnh lại đi. Sự việc cho đến lúc này rồi, sao anh vẫn còn u mê không tỉnh? Chị ta không thương anh. Chị ấy không thương anh, rốt cuộc anh có biết không hả!!"

Luky gào thét khàn cả giọng, đầy nước mắt rống lên. Nhạc Khải chỉ thản nhiên nói:

"Anh biết, nhưng anh không quan tâm. Anh muốn thấy cô ấy cười. Anh không chịu được khi nhìn thấy cô ấy khóc!"

Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc. . .

"Cô gái này, chàng trai này đối với cô thật tốt. Người có mắt đều nhìn ra tấm chân tình của anh ta. Mặc dù cuộc sống của anh ta bây giờ không được như ý, công việc thua lỗ, nhưng nếu như cô chấp nhận yêu anh ta, anh ta sẽ vì cô mà cố gắng. Cô hãy cho anh ta một cơ hội đi."

Trong đám người đang vây xem, có một phụ nữ theo cảm tính đứng ra khuyên nhủ Vô Ưu.

"Đúng vậy, chỉ cần hắn yêu cô, mọi thứ đều có thể mà."

Lại một tiếng nữa xen vào.

"Cô gái, cô cũng đã đồng ý đến đây gặp anh ta rồi, chứng tỏ trong lòng cô không phải không có anh ta, không phải sao? Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, cần gì quá coi trọng như vậy?"

Đám người khắc nghiệt kia, đã bị câu chuyện tự thêu dệt của Nhạc Khải làm cho cảm động, đều rối rít khuyên bảo Vô Ưu. Nhạc Khải càng không có tâm trạng để giải thích. Anh muốn nghe câu trả lời của Vô Ưu. Hơn nữa anh cũng muốn biết, Vô Ưu đến gặp anh, thật sự có phải đúng như lời mọi người vừa nói hay không - là bởi vì quan tâm anh nên đến?

Tất cả mọi người đều chờ phản ứng của Vô Ưu. Vẻ mặt cô từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, vẫn lạnh nhạt trước sau như một!

"Xin nhường đường, tôi mệt mỏi."

Vô Ưu lạnh lùng nhìn những người đang cản đường. Cô mệt mỏi! Không! Cô chính là không muốn dây dưa nữa. Cô phải về nhà trùm chăn ngủ một giấc mới được. Tất cả những điều này, nhìn thế nào, như thế nào cũng giống như nằm mơ. Cô cần phải ngủ! Sau khi tỉnh dậy, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt.

Thất vọng! Phẫn nộ! Cắn răng nghiến lợi...

Tất cả mọi người đều cho Vô Ưu là người có lòng dạ sắt đá. Thậm chí có một người còn nói:

"Người phụ nữ không có trái tim như cô ta, cả đời này sẽ không tìm được hạnh phúc đâu!"

Căm phẫn trào dâng đến mức nào a! Vô Ưu bình thường thọat nhìn tưởng chừng sẽ không chịu nổi một đòn công kích, nhưng giờ phút này, lại như đánh không nổi, đập không vỡ, giống như lô cốt không thể công phá được. Kiên quyết đứng sừng sững, chịu đựng sự bao vây của mọi người!

"Tất cả im miệng lại!"

Nhạc Khải, vẫn là Nhạc Khải không nhịn được khi thấy cô đau khổ. Người chưa yêu sẽ không hiểu cảm giác này. Anh đi qua, đỡ vai Vô Ưu. Vô Ưu ngẩng đầu im lặng nhìn khuôn mặt thống khổ của anh. Nhạc Khải càng thâm tình, cô càng muốn tuyệt tình! Nếu không sẽ càng làm hắn đau khổ hơn, tổn thương hơn, khó cứu vãn hơn! Đây là điều mà từ lúc Vô Ưu biết được tình cảm của Nhạc Khải, đã đặt quyết tâm!

Nhạc Khải nhìn Vô Ưu, cố gắng vớt vát lần cuối nói:

"Vô Ưu. Tôi biết em không quan tâm tôi không phải là vì tiền tài hay gì gì đó. Tôi cũng biết, chẳng qua là em không có tình cảm với tôi, không thương tôi mà thôi."

Nói đến đây, gương mặt anh khốn khổ, nắm chặt tay, sau đó lại tiếp tục nói:

"Nhưng tôi biết, ít nhất em cũng có thiện cảm với tôi, thích tôi! Vô Ưu, lúc này tôi rất cần em, em ở lại bên cạnh tôi có được không? Tôi thề với trời, sẽ đối xử với em thật tốt. Cũng sẽ đối với Bé Diễm thật tốt, sẽ coi cậu bé giống như con ruột của mình."

Khi anh nói đến đây, bốn phía lại truyền đến những tiếng xì xào, có vẻ như bọn họ cũng thật không ngờ, Vô Ưu thế nhưng còn có một đứa con riêng.

Nhạc Khải cũng chẳng cần quan tâm đến cảm giác của bọn họ, bởi vì, trong mắt anh bây giờ chỉ có Vô Ưu, cho nên, không nghỉ chút nào, lại nói tiếp:

"Mặc dù công ty của nhà tôi đã bị vỡ nợ, nhưng ở Canada tôi vẫn còn công ty mở chung với bạn. Cuộc sống cũng không có vấn đề gì. Vô Ưu, em gả cho tôi, chúng ta cùng nhau đi Canada có được không?"

Nhạc Khải hết lần này đến lần khác, níu kéo lặp đi lặp lại, khiến mọi người đều cảm thấy không đáng để anh phải làm như thế. Nhưng, sự thâm tình của anh, đã làm rung động mọi người. Mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Vô Ưu, tới tấp gây áp lực cho cô.

Áp lực!

Đúng vậy, đối với người khác sẽ là áp lực. Nhưng, xem ra Vô Ưu lại không có chút nào như vậy. Chuyện này đối với cô hết sức đơn giản, bởi vì cô không cần phải đấu tranh, không cần phải lo lắng, cô đã có đáp án từ sớm rồi, hơn nữa, cả đời cũng sẽ không bao giờ phải hối hận vì quyết định này.

Vô Ưu hất tay Nhạc Khải ra, lạnh lùng định rời đi. Nhạc Khải buông tay, một câu cũng không nói. Tất cả sự tự tôn của anh, tất cả tấm chân tình của anh, bây giờ đã bị chà đạp không còn gì nữa rồi!

"Đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Cho ngươi chết đi!"

Không biết người ‘anh hùng chính nghĩa’ nào, đã ‘ra tay nghĩa hiệp’ dùng sức đẩy Vô Ưu đi. Nhiều người như vậy, nhưng không có một ai đỡ cô, thậm chí còn giúp ‘trừ gian diệt ác’, đẩy cô qua lại. Vô Ưu ngã về phía quầy Bar bằng gỗ. Nếu như đụng phải, hậu quả sẽ thật khó lường.

Sắp xảy ra nguy hiểm, nhưng lại vẫn không có một ai giúp cô. Trước lúc Vô Ưu ngã xuống, chứng kiến những khuôn mặt lạnh lùng của mọi người, lệ lúc này cũng tuôn ra.

Bịch!

"Ư!"

Ngoài ý muốn, Vô Ưu đụng phải một người, hai người cùng nhau ngã lăn xuống đất. Trong tiếng nghẹn ngào không dám tin của mọi người, Vô Ưu chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy bà nội đầu đầy máu.

"Bà nội, bà nội!!!"

Vô Ưu vốn đang lạnh lùng, giờ phút này lại gào thét giống như người điên. Cô gào khản cả giọng, vô cùng thê thảm.

"Ôi, báo ứng a!"

Lúc này, cư nhiên lại có một người lấy làm tiếc mà thốt lên một câu như vậy. Vô Ưu vốn đã đè nén từ lâu, giờ phút này nghe thấy câu nói đó, ánh mắt cô lộ ra tia phẫn nộ, hét lớn:

"Các ngươi là ai? Các ngươi biết cái gì hả? Các ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Dựa vào cái gì làm như vậy hả? Nếu như bà nội tôi có chuyện gì, tôi sẽ đi kiện các người!"

Lần đầu tiên Vô Ưu nói ra lời dọa nạt, sau khi nói xong, gào thét lớn:

"Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương đi!"

Lúc này mới có người bắt đầu gọi điện gọi xe cứu thương. Vô Ưu còn lại ôm bà nội bất lực khóc, khóc giống như một đứa trẻ ngây ngô.

Ngộ nhỡ như bà nội xảy ra chuyện gì, cô biết làm gì bây giờ đây! Mặc dù bây giờ có Bé Diễm, nhưng chỉ có bà nội mới cưng chiều cô giống như một đứa trẻ. Chỉ có trong lòng bà nội, cô mới có thể tìm thấy sự ấm áp, thương yêu của người thân. Nếu như bà nội không còn, cô phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương đâu?

Tại sao vẫn còn chưa đến, tại sao lại lâu như thế. Tại sao? Tại sao?

Vô Ưu luống cuống, rối loạn, cả người sắp phát điên rồi.

"Tôi… tôi là sinh viên đại học y. Để tôi sơ cứu trước cho bà lão."

Trong đám người vây xem, có một chàng trai trẻ khoảng 20 tuổi nhích lại gần nói. Hắn ta mặc dù cũng giống như những người kia, không thích Vô Ưu, nhưng lương y như từ mẫu, hắn không đành lòng để bà lão xảy ra chuyện. Ánh mắt Vô Ưu hoài nghi đầy sắc bén nhìn đám người, dường như đang tràn ngập phòng bị, giống như tất cả mọi người sẽ làm hại, làm hai bà cháu cô bị thương vậy.

Ánh mắt cô lúc này, sắc bén như một con thú bị thương, khiến cho những người đang vây xem, trong lòng không nhịn được run lên, tự cảm thấy chính mình đã rất tàn nhẫn.

"Tiểu Ưu."

Bà nội nằm trong lòng Vô Ưu đột nhiên mở mắt. Hai mắt Vô Ưu đang đầy oán hận, thoáng cái đã trở nên vui mừng khôn tả. Cô ôm lấy bà, vừa khóc vừa cười nói:

"Bà nội, bà đã tỉnh rồi? Bà đã tỉnh. Cháu biết bà sẽ không sao đâu mà. Bà nội, bà nội..."

Bà nội!

Một câu nói rất bình thường, nhưng lúc này được Vô Ưu thốt ra, lại khiến người ta phải rơi lệ.

"Bà nội không có chuyện gì rồi. Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao lại ngốc nghếch như vậy hả!"

Bà nội giơ tay lên, nhìn Vô Ưu đầy đau lòng. Bà giơ tay một cách khó khăn, lau những giọt lệ trên mặt cô. Vô Ưu sợ bà mệt nhọc, đưa tay đỡ lấy tay bà. Bà nội nói với Vô Ưu:

"Tiểu Ưu à, bà nội sai rồi. Bà nội không nên dạy cháu lúc nào cũng phải cười..."

Vô Ưu thấy hơi thở bà rất yếu, cô lo lắng nói:

"Bà nội, bà đừng nói nữa, cháu xin bà, đừng nói nữa. Bà nghỉ ngơi một lát, xe cứu thương sẽ tới ngay bây giờ."

Hiện tại Vô Ưu rất sợ hãi. Thật sợ. Thật sự sợ.

"Tiểu Ưu à, nhìn cháu lúc này thật tốt. Bà rất thích dáng vẻ này của cháu. Muốn khóc thì khóc, không phải kìm nén."

Trên mặt bà nội lại xuất hiện nụ cười thản nhiên, sau đó yếu ớt nói:

"Bà cứ chờ mãi, chờ cháu bộc phát. Nói cho những người này biết chân tướng thực sự. Nhưng mà, đứa bé này, sao lại ngốc nghếch như vậy hả? Đến cuối cùng vẫn lựa chọn cách để mình chịu khổ. Chịu khổ cũng không nói ra. Cháu cứ như vậy, bà nội sao có thể yên tâm ra đi đây."

Lúc này bà nội nói chuyện, sẽ hao tổn không ít sức lực. Hao tổn không phải là sinh lực, mà sẽ là tính mạng nha!

Vô Ưu nhìn bà hình như còn vô vàn điều muốn nói, nước mắt cô tuôn trào, chảy ra ào ào. Cô ôm lấy cổ bà, sau đó nói: truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen.Org đọc nhé

"Bà nội, cháu biết rồi. Cháu xin bà đừng nói nữa. Cháu biết rồi. Cháu biết rồi. Cháu biết bà đau lòng vì cháu. Nhưng, bọn họ cũng đều là cháu trai, cháu gái của bà. Nếu như nói ra sự thật, bọn họ cũng sẽ đau lòng, khổ sở, không chịu được. Mọi người đều sẽ đau khổ, không phải bà nội càng khó chịu hơn sao?"

Vô Ưu nói một hồi, khiến cho mọi người không ngừng suy nghĩ lan man. Đặc biệt là Luky và Nhạc Khải.

"Đứa nhỏ ngốc nghếch, bọn họ đã được sống hạnh phúc lâu như thế rồi. Cũng đã đến lúc nên biết sự thật, thời gian mình đã trải qua..."

Bà nội nói đến đây, có chút hụt hơi, thở gấp hai phát, nhưng rồi vẫn cố gắng nói:

"Đừng làm khó mình nữa. Cháu vĩnh viễn là người bà nội thương yêu nhất…. đứa bé bà nội thương yêu nhất."

"Oa, bà nội, bà nội."

Tiếng khóc của Vô Ưu làm kinh thiên động địa, khóc làm tan nát vô số trái tim con người.

"Thật xin lỗi. Hãy tin tôi. Tôi sẽ giúp cô."

Một người đàn ông đi đến trước mặt Vô Ưu, ôm lấy bà lão từ trong lòng cô, sau đó mở rộng hai chân chạy thật nhanh. Vô Ưu kêu thảm thiết muốn đuổi theo, nhưng vừa nãy cô khóc làm tiêu hao quá nhiều thể lực, hơn nữa do đau thương quá độ, lại đứng lên quá nhanh, nên vừa mới đứng dậy, còn chưa bước được hai bước, thân thể đã mềm nhũn, ngã xuống mặt đất bất động.

...

"Đau khổ quá nên bị ngất đi."

Lúc này ở trong quán bar, đã không còn tiếng ồn ào của âm nhạc, cũng không còn ai uống rượu hay nhảy nhót. Toàn bộ đều vây quanh chiếc ghế salon trong phòng, nhìn cậu sinh viên đại học y đang kiểm tra cho Vô Ưu. Hắn ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao còn phức tạp hơn cả trên phim vậy."

Một người đàn ông vẻ mặt rối rắm nói. Người đứng cạnh ông ta cũng thở dài:

"Ôi, nhìn lại xem, chúng ta vừa rồi đã làm gì hả? "

Một câu nói gợi lên cảm giác áy náy của tất cả mọi người. Ngoại trừ hai người, một người đã bị hù dọa đến ngây ngốc – Luky, còn một người đang bị kích động quá độ - Nhạc Khải.

"Chẳng lẽ là chị em sao? Đúng là tạo nghiệt mà! Người lớn tạo nghiệt, để cho bọn trẻ phải gánh chịu."

Người phụ nữ quản lý quán bar tầm hơn 40 tuổi không nhịn được lên tiếng. Lời của chị ta khiến cho tất cả mọi người đều xót xa. Nhưng khi những lời này lọt vào tai Nhạc Khải, ánh mắt anh trở nên điên cuồng. Anh vọt tới trước mặt Vô Ưu, ra sức lắc lắc người cô, gào to:

"Nhạc Vô Ưu! Em mở mắt ra cho tôi. Em tỉnh lại nói rõ cho tôi nghe. Chị gái gì chứ? Em trai gì chứ? Em trai là như thế nào hả? Loạn hết lên rồi. Em nói rõ cho tôi đi. Chẳng phải em nói cha mình đã chết rồi sao? Sao có thể là chị em với chúng tôi được chứ. Em tỉnh lại đi, em phải nói rõ hả!"

Nhìn Nhạc Khải không tự kiểm soát được, mọi người muốn ngăn anh lại, nhưng anh gần như điên cuồng, khiến mọi người không thể kéo ra được.

Không biết Vô Ưu chưa tỉnh thật, hay là vì sợ hãi không dám đối mặt, mà Nhạc Khải có lay đến thế nào, cô cũng vẫn như cũ không mở mắt.

"Đừng lay nữa, ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cô ấy là được. Nhưng có điều, tôi nghĩ nên để cho cô ấy nghỉ ngơi một lúc!"

Sau khi cậu sinh viên đại học y nói xong, Nhạc Khải mới buông lỏng tay ra, suy sụp quỳ xuống trước mặt Vô Ưu, vẻ mặt vô cùng bi thương. Luky lúc này cũng vọt tới, ôm lấy bả vai Nhạc Khải, khóc lóc kêu:

"Anh, rút cuộc chuyện này là như thế nào hả? Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Anh, anh ơi. . . Tại sao em không hiểu gì cả? Cha mẹ sao lại không nói gì hả?. Anh! Vô Ưu không phải đã qua nhà chúng ta ăn cơm sao? Cha mẹ sao lại không nói gì hả?! Anh! Anh ơi! Anh ơi…"

Dễ nhận thấy, đối với Luky đây là kích động lớn nhất trong đời. Mọi người đang vây xem, nhìn thấy cảnh này, ngoại trừ im lặng rơi lệ, không ai dám nói một câu phán xét nào ai đúng, ai sai!

Nhạc Khải nghe Luky nói xong, vội đẩy cô ra, sau đó hốt hoảng tìm kiếm điện thọai trên người. Sau khi tìm được, liền gọi cho Nhạc Thiên Hàng. Điện thoại vừa nối máy, anh lạnh lùng nói:

"Cha mẹ bây giờ tới ngay quán bar ‘Long Lanh’. Có việc gấp! Bọn con chờ hai người!"

Nói xong, không đợi đầu bên kia trả lời, cúp luôn máy.

Hôm nay anh nhất định phải biết được chân tướng sự thật. Để xem, rốt cuộc là cái chuyện chết tiệt gì đã xảy ra.

Trong hoàn cảnh này, không muốn xảy ra chuyện, đúng ra mọi người nên giải tán rồi. Nhưng lại không một ai rời đi, bởi vì, tất cả bọn họ đều rất hiếu kỳ, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

...

"Nhạc Khải, con có ở đây không?"

30 phút sau, Nhạc Thiên Hàng và Hạ Mỹ Hà đã có mặt tại ‘Long Lanh’. Thấy không khí không được bình thường gọi. Hạ Mỹ Hà cũng vội vàng hô to:

"Khải, con không có chuyện gì chứ? Khải, con ở đâu."

Trong giọng nói đầy vẻ quan tâm.

Nếu như là trước đây, Nhạc Khải thấy được dáng vẻ quan tâm thế này của mẹ, chắc chắn sẽ rất cảm động. Nhưng bây giờ nghe thấy, chỉ có cảm giác châm chọc. Quan tâm, ha ha, thật chó má! Giờ phút này Nhạc Khải nhìn thấy hai người kia, trái tim chỉ có cảm giác lạnh giá, cảm thấy thật xa lạ. Bọn họ nếu như thật sự quan tâm đến anh, sao lại có thể để mặc cho anh yêu Vô Ưu chứ.

Cha có ngăn cản, còn mẹ chẳng những không ngăn cản, còn tỏ ý ủng hộ!

Bọn họ đang làm cái gì hả? Ngay cả con mình cũng muốn trêu đùa sao? Anh là con của bọn họ, hay là con của kẻ thù bọn họ chứ! Nhạc Khải nắm chặt bàn tay, mượn cách này để đè nỗi đau dời non lấp biển trong lòng.

"Nhạc Khải, con làm sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt như thế này nhìn chúng ta, đây là lễ nghi gì hả?"

Đám ngươi vây xem, tự giác mà tránh đường, để cho hai người có thể nhìn thấy hết thảy. Hạ Mỹ Hà sau khi nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Khải, giống như thường này nói giọng khó chịu. Nhưng đổi lại, Nhạc Khải lần này không có làm trò hề để lấy lòng bà, mà cười châm chọc. Nhạc Thiên Hàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vô Ưu đang nằm trên ghế, trong lòng lo lắng hỏi:

"Vô Ưu, cô ta làm sao vậy? Sao cô ấy lại ở chỗ này?"

"Cha, Vô Ưu chị. . ."

Luky phi tới trước mặt Nhạc Thiên Hàng, vừa định nói thì Nhạc Khải đã lạnh lùng mở miệng chặn lại, buông ra một câu:

"Cô ấy chết rồi! Bị cha hại chết!"

"Không, Vô Ưu, Vô Ưu."

Nhạc Thiên Hàng tưởng thật phi tới, sau đó lắc người Vô Ưu dữ dội. Vô Ưu khó chịu nhíu nhíu mày, hơn nữa còn có dấu hiệu thức tỉnh. Nhạc Thiên Hàng khó hiểu nhìn về phía Nhạc Khải. Nhạc Khải cười châm chọc, lạnh lùng nói:

"Thì ra là cha biết cô ấy là con gái cha. Cha thật sự đã biết!"

Giọng nói ngập tràn thất vọng, mang theo sự tuyệt tình, căm hận!

Giờ phút này Nhạc Thiên Hàng cũng hiểu được. Bọn chúng đã biết rồi. Chuyện ông ta không muốn xảy ra nhất đã xảy ra.

"Đúng vậy, cô ấy là con gái của ta. Là con gái vợ trước của cha. Là vì ta biết, cho nên mới phản đối hai con đến với nhau!"

Nhạc Thiên Hàng tránh nặng tìm nhẹ nói. Người đàn ông dối trá, ích kỷ này, cư nhiên tới giờ phút này rồi, vẫn còn ở trước mặt con trai mình giữ thể diện. Đem chuyện đó nói ra đơn giản như thế là xong sao? Khinh thường người khác đến vậy sao? Xem tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao? Nhạc Khải là người không có não chắc? Lúc chờ hai người tới, Nhạc Khải cũng đã đem tất cả mọi chuyện biết được ghép lại, nghiêm túc suy nghĩ. Anh mặc dù không dám nói đã hiểu hết 100%, nhưng anh cũng đoán được hơn nửa rồi.

Nhạc Khải dùng ánh mắt xa lạ nhìn người cha mà trước đây mình tôn kính nhất, lạnh lùng hỏi:

"Thật thế sao? Chuyện chỉ đơn giản như thế thôi? Nếu đúng là như vậy, tại sao cha không nói sự thật cho chúng con? Cha nói đi! Nói đi hả!"

Ha ha! Ha ha. . .

Lúc này, Hạ Mỹ Hà cư nhiên vẫn cười được, hơn nữa còn nói:

"Nên tới thì phải tới thôi. Nhạc Thiên Hàng đây là số mệnh của ông!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.