Nô Lệ Của Vợ

Quyển 2 - Chương 29




Khi từ cung Thấu An của Liên phi đi ra, Thượng Dương quận chúa ngồi một mình bên cạnh cây cầu chín khúc. Vừa có một trận mưa, ngay cả lũ cá cũng không thể kìm lòng trước sự hấp dẫn của bầu không khí trong lành, mát mẻ, thỉnh thoảng lại nhả bong bóng ngoi lên. Nàng ta nhìn đến ngẩn ngơ, sau lưng có người đang tiến lại gần cũng không hề biết. Mãi tới khi cái bóng của người đó chiếu dưới chân, Vương Khởi mới giật mình, khi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ngay ánh mắt như cười như không của Khánh vương.

“Tham kiến Khánh vương Điện hạ.”

Khánh vương đưa tay ngăn nàng hành lễ, rồi lại cất tiếng cười vẻ không hài lòng: “Đều là người một nhà, hà tất phải đa lễ như thế?” Hắn nhìn nàng chăm chú, nói tiếp: “Hiếm khi thấy muội không ở bên cạnh Liên phi nương nương thế này.”

Vương Khởi có chút lúng túng, lặng lẽ né tránh bàn tay của nam tử. Trước giờ, Liên phi và Hoàng hậu vốn chẳng có mấy giao tình, nàng và Khánh vương cũng chưa từng qua lại, không ngờ hôm nay hắn lại chủ động tới nói chuyện với nàng như thế. Vương Khởi có chút căng thẳng, cúi đầu, khẽ nói: “Dận vương Điện hạ vào cung rồi.”

Dáng vẻ của Khánh vương vô cùng ung dung, y lại cười nói: “Bây giờ đúng là Dận vương nên thường xuyên vào cung, dù sao cũng sắp tổ chức đại hôn rồi, có rất nhiều việc cần chuẩn bị. Không giống như ta đây, hôm nào cũng rảnh rang, không có việc gì làm.”

Nghe thấy từ ‘đại hôn’, trên khuôn mặt Vương Khởi thpangs vẻ khác thường, bàn tay nắm chặt chiếc khăn tay, nín thở hỏi: “Vương gia vừa đi sứ Bắc Hán, có từng gặp Đại trưởng công chúa của Bắc Hán không ?”

Những lời nhẹ nhàng ấy vang lên, giữa lúc mơ màng, Khánh vương bỗng nhìn thấy bóng dáng của nữ tử vội vã chạy đi bên ngoài Mặc Lan biệt viện, trong không khí dường như cũng phảng phất mùi hương khinh la. Y nắm chặt hai bàn tay, còn tưởng trong tay vẫn nắm cây trâm cài đầu rớt xuống từ trên búi tóc của nàng.

“Gặp rồi.” Y khẽ trả lời, giọng nói nghe như tiếng thở dài.

Vương Khởi vội và hỏi: “Nàng ta có đẹp không ? Có thật sự đẹp như lời đồn không ?”

Đẹp, tất nhiên là đẹp. Nhưng phong thái của Đại trưởng công chúa Bắc Hán chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể hiểu được, vẻ đẹp đó thực không thể miêu ta bằng lời, Muôn vàn lời nói lởn vởn trong cổ họng, đến cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Còn đẹp hơn so với lời đồn.”

Vậy sao?

Vương Khởi hoang mang lùi về sau mấy bước, dường như đã biết mình không còn chút hy vọng đoạt được trái tim Dận vương. Đôi bờ môi đỏ trở nên nhợt nhạt, những chiếc móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng thật sự không cam tâm. Trong cung có rất nhiều lời đồn về Đại trưởng công chúa Bắc Hán đó, còn nói nàng ta thực ra là một quả phụ. Vương Khởi nàng tuy không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng tốt xấu gì cũng còn trong trắng, bây giờ lại thua một quả phụ ư?

Dáng vẻ không cam tâm của nữ tử lọt vào mắt của Khánh vương. Khóe miệng hơi nhếch lên, y không nói gì nhiều, chỉ nở một nụ cười thâm sâu khó đoán.

Anh Tịnh bưng một chiếc chén ngọc đưa tới, Lệnh Viên đón lấy uống vài ngụm nước, rồi lại ngoảnh đầu nhìn hai bóng dáng phía trước chiếc xe. Từ sau đêm đó, Doãn Duật không tới gặp nàng thêm lần nào nữa, có việc gì đều do Khưu tướng quân đến nói với nàng. Y cũng rất ít nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng mới nói với Khưu tướng quân đôi câu, nét cười bên khóe miệng vẫn không giấu nổi sự bi thương tột độ. Người ngoài thì không biết, nhưng Lệnh Viên lại rất rõ ràng.

Mấy câu nói của nàng đêm đó khiến y tổn thương sâu sắc đến mức nào, nàng không dám nghĩ tới. Chưa từng coi là thật... Nàng lại hoang mang lẩm bẩm, rồi thu lại ánh mắt về, nhìn thảm cỏ xanh biếc bên đường.

Đây là lần đầu tiên Lệnh Viên đến Nam Việt, rời khỏi Bắc Hán đã được sáu ngày rồi, bây giờ nàng cũng không rõ rốt cuộc đã đi tới đâu. So với Bắc Hán, thời tiết ở Nam Việt nóng hơn một chút, dù ngồi im trong xe cũng toát mồ hôi. Anh Tịnh cầm chiếc quạt tròn, khẽ quạt cho Lệnh Viên, nàng ngoảnh đầu nhìn cây quạt trong tay thị nữ, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại mang theo cây quạt này thế?”

Anh Tịnh cười đáp: “Xưa nay Công chúa không dùng quạt tròn, nô tì cũng không chuẩn bị, ai ngờ thời tiết ở Nam Việt lại nóng thế này chứ? Bây giờ trên xe chỉ có mỗi chiếc quạt mà Hoàng thượng tặng cho Công chúa, nô tì đành lấy ra dùng tạm. Chẳng lẽ Công chúa không nỡ dùng hay sao?”

Lệnh Viên bất giác mỉm cười, nha đầu này nói năng càng lúc càng to gan hơn rồi. Nàng đã rời khỏi Bắc Hán, chẳng lẽ còn tiếc rẻ một cây quạt nữa sao?

Sau khi ngủ trưa, Lệnh Viên bỗng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lồng ngực bức bối, lại có cảm giác buồn nôn.

Vị ngự y trong đoàn đi tới bắt mạch, nói nàng không hợp thủy thổ, lại gặp lúc trời oi bức, cho nên mới mắc bệnh.

Doãn Duật nghe ngự y nói xong, thoáng ngẫm nghĩ, rồi trầm giọng hạ lệnh cho toàn quân đi chậm lại. Khưu tướng quân cả kinh: “Không được, bây giờ mà giảm tốc độ, khi đêm xuống sẽ không thể tới được dịch trạm tiếp theo. Các tướng sĩ ngủ lại ngoài trời thì không sao, nhưng Công chúa là tấm thân ngàn vàng, sao có thể như thế được?”

Sắc mặt Doãn Duật hết sức nặng nề, vị ngự y ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Nhưng xe đi nhanh quá e là Công chúa sẽ không chịu nổi.”

Khưu tướng quân nhất thời nghẹn họng, lại nghe Doãn Duật nói: “Mau truyền lệnh xuống, lập tức giảm tốc độ. Hoàng thượng phái ta đi rước dâu, ta có quyền làm chủ việc này, đêm đến chỉ cần cho người dựng trại cẩn thận là được.”

Có thị vệ vâng lệnh rời đi, Khưu tướng quân lại nhìn qua Doãn Duật, cuối cùng không nói gì thêm.

Lệnh Viên uống thuốc xong, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ. Một hồi lâu sau, Anh Tịnh thấy nàng tỉnh lại, vội ghé đến hỏi với giọng lo lắng: “Công chúa đã tỉnh rồi, người có thấy dễ chịu hơn chút nào không ?”

Để Anh Tịnh đỡ mình dậy, Lệnh Viên thấp giọng nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, đây là...” Chiếc xe từ lâu đã dừng lại, bên ngoài rèm xe thấp thoáng ánh lửa bập bùng, Lệnh Viên bất giác vén rèm lên nhìn, ngay sau đó liền cau mày hỏi: “Sao lại cắm trại thế này?”

Anh Tịnh cười hì hì đáp: “Không phải vì Công chúa mắc bệnh sao, Thế tử đã hạ lệnh cho toàn quân giảm tốc độ rồi. Nô tì thấy vị Thế tử này đúng là một người chu đáo.” Dứt lời, thị nhìn thấy sắc mặt Lệnh Viên hơi biến đổi, lúc này mới giật mình hiểu ra, thầm trách bản thân lắm lời. Việc giữa Thế tử và Công chúa thị không phải là không biết, bây giờ Công chúa sắp được gả cho Dận vương, thị lại nhắc tới Thế tử làm gì?

Đang nghĩ cách làm hoàn hoãn không khí hiện tại, bên ngoài trợt nghr thị nữ đi tới, thấp giọng nói: “Mời Công chúa vào trong lều nghỉ ngơi.”

Từ trên xe đi xuống, suốt dọc đường tới căn lều nàng đều không nhìn thấy Doãn Duật, nhưng Khưu tướng quân vẫn luôn ở bên ngoài chỉ huy mọi người.

Người thị nữ Nam Việt đang định lui xuống, chợt nghe Lệnh Viên cất tiếng hỏi: “Sao không thấy Thế tử thế?”

Thị nữ cười nói: “Chúng ta cắm trại ở nơi này, trong quân chỉ có lương khô để ăn. Thế tử gia nói Công chúa đang bệnh, không thể ăn mấy thứ đó, liền dẫn người đi vào rừng săn rồi.”

“Vậy sao?” Anh Tịnh xoay người, ngạc nhiên hỏi, trên khuoonmawtj không giấu nổi nét cười, nhưng khi nhìn sang lại thấy Lệnh Viên tỏ rõ vẻ buồn bã. Anh Tịnh không kìm được cắn chặt môi, đúng là lạ thật, sao thị luôn cho rằng Công chúa đi Nam Việt hòa thân là để gả cho Thế tử như vậy chứ? Mỗi lần có người nhắc đến Thế tử là thị lại cảm thấy vui tháy Công chúa, nhưng sau khi vui mừng, thị lại phải chấp nhận một sự thực tàn khốc, rằng tân lang tương lai của Công chúa là người khác.

Đã rời doanh trại rất xa rồi, đêm nay không trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mấy bóng người cao lớn, tráng kiện trong rừng. Đôi giày bước đi trên thảm cỏ, phát ra những tiếng loạt soạt khe khẽ, bàn tay nắm chặt cây trường cung, ánh mắt sắc bén của Doãn Duật nhìn lướt mọi thứ xung quanh một lượt. Mấy gã thị vệ xung quanh y cẩn thận đi theo, giữa màn đêm, tầm nhìn của bọn họ bị giảm xuống, cho dù là cao thủ bắn tên cũng khó thắng được bóng tối.

“Thế tử gia, sắc trời thế này không tiện đi săn.” Không biết ai ở phía sau lưng rụt rè lên tiếng.

Đợi một lát vẫn không thấy Doãn Duật nói gì. Y cũng biết bây giờ không tiện đi săn, nhưng việc y có thể làm cho nàng chỉ có thế này mà thôi.

Nàng đã hi sinh nhiều như thế, chỉ vì mong Bắc Hán được bình yên, mong Thiếu đế được bình yên, nhưng y thì chỉ mong nàng được bình yên.

Gió đã nổi, lá cây ‘xào xạc’ cất tiếng hát ca. Phía trước có tiếng động khe khẽ, Doãn Duật nhanh chóng rút tên, kéo căng dây cung, đoạn nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe hướng gió, rồi buông ngón tay, tên rời khỏi dây bay đi vun vút.

“Trúng rồi sao?”

Có người cất tiếng hỏi, rồi cất bước chạy thẳng về hướng múi tên vừa bắn ra.

Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng động vọng đến từ sau lưng bọn họ. Đám thị vệ đều vội vã giương cung đề phòng, chợt nghe Doãn Duật quát lớn: “Dứng tay.” Âm thanh đó... rõ ràng là của con người.

Quả thực có người vừa chạy đến vừa hô to: “Thế tử.” Nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ trước mắt, người vừa tới hoang mang bẩm báo: “Thế tử, không hay rồi, có kẻ tập kích doanh trại.”

“Ngươi nói cái gì?” Doãn Duật buột miệng thốt lên, giọng nói đã hoàn toàn biến đổi. Không đợi người đó kịp trả lời, y đã đẩy hắn ra rồi vội vã chạy về hướng doanh trại.

Lúc này, khu vực doanh trại đã trở nên hốn loạn, Khưu tướng quân ra lệnh cho một đội thị vệ hộ tống Lệnh Viên lên xe đi trước. Lệnh Viên bị cướng ép đưa lên xe, nàng còn ra sức ngoảnh đầu về phía sau, không ngừng gọi to: “Anh Tịnh.” Ánh lửa cùng với bóng đao kiếm đan xen trước mắt, những khuôn mặt hiện ra đều rất xa lạ với nàng.

Xe chạy rất nhanh, Lệnh Viên gần như ngã vào trong xe, bên ngoài thỉnh thoảng lại có thị vệ ngã xuống, xen lẫn những tiếng kêu gào thảm thiết đến tột cùng. Nàng không kìm được sợ hãi, cảnh tượng đầy máu thế này nàng chưa từng trải qua bao giờ, hai bàn tay bất giác run rẩy. Anh Tịnh vừa uống được một ngụm nước đã ngã xuống trước mặt nàng, liệu Anh Tịnh có...

Tiếng ồn sau lưng nhỏ dần, bây giờ đang là giữa đêm, chẳng biết khi nào trời mới sáng.

Khi Doãn Duật về tới nơi, từ xa đã nhìn thấy Lệnh Viên được một đám thị vệ đưa lên xe ngựa, vội vã rời đi. Y một kiếm chém đứt dây buộc ngựa, rồi lập tức nhảy lên lưng ngựa đuổi theo sau.

Một đội thị vệ được Khưu tướng quân pahir đi bảo vệ Lệnh Viên, khi Doãn Duật tới nơi thì chỉ còn lại hai người. Y không khỏi cả kinh, vội gimf ngựa, đi tới hỏi: “Công chúa đâu?”

Một gã thị vệ giật mình, nhìn thấy người đó là Doãn Duật mới hoàn hồn trở lại nói: “Công chúa ở trong xe.”

“Công chúa.” Lúc này, y chẳng còn tâm trạng mà để ý tới thân phận, bỏ ngựa nhảy lên xe, vén rèm xe lên rồi ngó vào bên trong. Dưới ánh sáng lờ mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nữ tử. Trong lòng Doãn Duật chua xót, y cắn chặt răng nói: “Là lỗi của ta, đã khiến Công chúa phải kinh sợ.”

Nhìn thấy Doãn Duật, trái tim đang lửng lơ của Lệnh Viên mới phần nào bình tĩnh trở lại, đang định hỏi y về tình hình phía doanh trại, chợt thấy bên ngoài xe có gã thị vệ đột nhiên rút kiếm, Lệnh Viên thầm kinh hãi, buột miệng kêu lên: “Cẩn thận.” Doãn Duật cảnh giác nghiêng người sang một bên, thanh trường kiếm đó đâm vào trong xe, suýt nữa đâm trúng Lệnh Viên. Sắc mặt y biến đổi hẳn, lật ta đâm thanh trường kiếm trong tay vào ngực kẻ đó.

Thì ra trong đội thị vệ có gian tế, chẳng trách sau khi đến được đây, đội thị về mà Khưu tướng quân phái đi chỉ còn lại hai người.

Một gã gian tế khác ẩn nấp sau chiếc xe thấy vậy, thừa dịp Doãn Duật đang rút kiếm mà lao nhanh tới, vung kiếm đâm thẳng về phía y. Vừa rồi y mới né tránh một chút mà suýt chút nữa đã khiến Lệnh Viên bị thương, bây giờ nàng đang ở ngay sau lưng y, áp sát vào thành xe. Không thể tránh né được, Doãn Duật rút trường kiếm gạt kiếm của đối phương ra, rồi đâm thẳng tới ngực hắn ta một cách chuẩn xác. Lệnh Viên thở phào một tiếng, nhưng lại thấy sắc mặt tên gian tế đó hiện rõ vẻ dữ dằn, đưa chân lao thẳng về phía trước, để mặc thanh trường kiếm đâm xuyên qua thân mình.

Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn kẻ đó, Doãn Duật cũng xửng sốt đến tột dộ. Khi kẻ đó lao tới, Doãn Duật còn chưa kịp tỉnh táo trở lại thì đã cảm thấy một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, thanh trường kiếm trong tay đối phương cũng đã đâm vào thân thể y rồi. Doãn Duật nắm chặt trường kiếm, xoay mạnh một cái, sắc mặt tên gian tế lộ rõ vẻ đau đớn, không thẻ giữ được thanh kiếm trong tay nữa, miệng hắn hộc máu tươi, ngã lăn ra đất.

Doãn Duật lật tay rút thanh trường kiếm ra khỏi cơ thể đối phương, xung quanh chợt vang lên những tiếng động lạ, y vội vã kéo Lệnh Viên ra khỏi xe. May mà ngựa của y vẫn còn ở cạnh chiếc xe, không đợi Lệnh Viên ngoảnh đầu lại, tấm thân yếu ớt của nàng đã được y đỡ lên ngựa. Ngay sau đó, Lệnh Viên cảm thấy vòng eo bị thắt chặt, nam tử đó cũng nhảy lên lưng ngựa, ôm lấy eo nàng, hai chân kẹp vào bụng ngựa, giục ngựa chạy đi.

Đột nhiên, một làn gió dữ rít lên bên tai. Doãn Duật nhìn không rõ lắm, nhưng cũng biết đó là mũi tên đang lao tới.

Xem ra viện binh của kẻ địch đã tới rồi.

Y khẽ quát một tiếng: “Bám chặt lấy”, rồi vung kiếm đâm vào mông ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, lao vút về phía trước như phát điên. Lệnh Viên sợ đến nỗi không thể động dậy, đành tựa tấm thân căng cứng vào lòng nam tử sau lưng. Tiếng thở của y rất nặng nề, nhưng giữa màn đêm lạnh giá, lồng ngực của y lại ấm áp đến kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc, con ngựa đã bỏ đám truy binh lại rất xa phía sau, tốc độ vẫn không giảm xuống. Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng vó ngựa hốn loạn dường như càng lúc càng nặng nề hơn.

Ngựa đã phát điên.

Trong lòng Doãn Duật hiểu rõ, vì sợ hãi nên người nào đó mới căng cứng toàn thân, tựa vào lòng y, từng làn gió đêm sắc lẹm thổi mái tóc đen nhánh, mượt mà của nàng hắt lên bờ má y. Y khẽ nở nụ cười, áp sát má mình vào búi tóc của nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Giọng nói của y tràn đầy vẻ ấm áp, những dây thàn kinh vốn căng như dây đàn của Lệnh Viên cũng theo đó mà buông lỏng, tấm thân cứng đờ dần trở nên mềm mại. Khoảng khắc này, Lệnh Viên chợt có ảo giác rằng bọn họ lại quay về quãng thời gian ở Lạc huyện. Nàng mong thời gian dừng lại biết bao, để nàng có thể mãi mãi ở bên nam tử này.

Nhưng tình cảnh gây chấn động tinh thần đêm nay lại hiện ra rõ ràng trước mắt, lạnh lùng nói với Lệnh Viên rằng, bọn họ không thể quay về thời niên thiếu đẹp đẽ được nữa. Nỗi chua xót tràn ngập trong lòng, Lệnh Viên bống nắm chặt ống tay áo, cất giọng xót xa, gọi khẽ: “Doãn Duật ...”

Dường như đã cả ngàn năm, nàng mới lại có đủ can đẩm để gọi ra cái tên này.

Âm thanh vang lên giữa màn đêm tối mịt, xung quanh không một bóng người.

Doãn Duật bất giác ngây người, nơi đáy lòng đan xen nỗi mừng vui và đau đớn. Y mấp máy đôi bờ môi mỏng, nhưng lại không biết gọi nàng thế nào. Không muốn gọi là ‘Công chúa’, cũng không muốn gọi là ‘Vương phi’, nhưng nàng lại không còn là Anh Tịnh trong kí ức của y nữa. Bệnh của Lệnh Viên vẫn chưa khỏi hẳn, vừa mới thả lỏng tinh thần liền trở nên mơ màng, mọi việc như đang trong giấc mộng. Nàng yếu ớt tựa người vào lòng y, khàn giọng nói: “Gọi ta là Kiều nhi.”

Lệnh Viên là Công chúa của nhà họ Lưu, chỉ khi nàng là Kiều nhi thì mới có được sự nhẹ nhõm và tự do trong khoảng khắc.

“Kiều nhi...”

Y khẽ cất tiếng gọi, sau đó không nói một lời ôm chặt nàng từ phía sau bằng tất cả sức lực của mình. Cứ lặng lẽ ôm nàng như thế, y cảm thấy giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người. Ngồi trên lưng ngựa không ngừng lắc lư, đầu Lệnh Viên va vào ngực y khiến y khẽ rên rỉ, đoạn giật ình giữ chặt cổ tay nàng: “Kiều nhi, đừng ngủ.”

Giọng nói của y vô cùng nghiêm khắc, khác hẳn vẻ dịu dàng khi xưa. Lúc này Lệnh Viên mới tỉnh táo trở lại đôi chút, bàng hoàng phát hiện, thì ra đây không phải à giấc mộng. Nàng khẽ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu? Tại sao ngựa vẫn chưa dừng lại?” Khắp nơi đều là bóng tối mịt mờ, khiến nàng không thể phân biệt phương hướng.

Doãn Duật đưa tay kéo tay nàng, để nàng xoay lại ôm lấy eo y, thấp giọng nói: “Ôm chặt ta, ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhảy xuống.”

Y nói rất nhẹ nhàng, xen lẫn tiếng gió, gần như không thể nghe thấy. Lệnh Viên giật mình ngước lên, chỉ có thể lơ mơ nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt Doãn Duật. Đôi tay đang ôm y hơi run rẩy, nàng chợt cất tiếng hỏi: “Tại sao lại phải nhảy?”

“Ngựa phát điên rồi, trong thời gian ngắn không thể dừng lại được.” Y thản nhiên trả lời, lại tiện tay vứt thanh trường kiếm đi, ôm chặt lấy tấm thân yếu ớt của nàng.

Lệnh Viên cất giọng yếu ớt: “Vậy hãy đợi nó dừng lại.”

Đợi...

Trong lòng Doãn Duật cảm thấy chua chát, tuấn mã đã bị y làm bị thương, chẳng rõ đến lúc nào mới chịu dừng. Y vẫn đang không ngừng mất máu, e là chẳng còn sắc để bảo vệ nàng, Lỡ như y ngã xuống, để lại một mình nàng trên lưng ngựa rhif phải làm sao?

“Đừng sợ, nàng chỉ cần ôm chặt lấy ta.” Y lại khẽ dặn dò một câu. Lệnh Viên không ngờ y hoàn toàn không để ý tới đề nghị của mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lại nghe y nói ra một chứ gọn gàng mà dứt khoát: “Ba.” Không cho nàng thêm bất cứ cơ hội do dự nào, hai tay y ôm chặt tấm thân ngà ngọc vào lòng, đôi chân dùng sức đạp mạnh. Dưới làn ánh sáng lờ mờ, thấp thoáng có thể nhìn thấy hai bộ quần áo lất phất bay, ngay sau đó, hai người nặng nề rơi xuống đất, lăn tới một bụi cỏ ven đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.