Nô Lệ Của Vợ

Quyển 2 - Chương 11




“Em không có tiền, vả lại, ba em còn đang tức giận nhà anh chuyện sắm sửa mà chẳng nói chẳng rằng, tuần này em vừa về nhà ba liền mắng em, bắt em ở nhà không được đi đâu, đặc biệt là nhà anh, nếu em đi ba sẽ đánh gãy chân em, em cũng không dám ra khỏi nhà.”

“Em ở nhà? Sao anh lại nghe thấy tiếng ô tô?” Trương Dương có chút không xác định, mới vừa rồi hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng còi ô tô.

“Anh nghe lầm rồi, em đang ở nhà. Nhưng mà anh đang ở đâu vậy?” Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt nói dối.

“Anh? Anh đang ở cơ quan tăng ca, em cũng không phải không biết, công ty anh rất bận rộn.” Trương Dương có chút bối rối, lập tức cố gắng giữ bình tĩnh, “Chuyện của anh em đừng quản. Cho dù là ba em cũng không thể không phân rõ phải trái, em bây giờ là con dâu Trương gia, đến Trương gia nấu cho ba mẹ chồng một bữa cơm thì có làm sao.”

Vương Tĩnh Kỳ nghe hắn nói những lời vô sỉ đó, thiếu chút nữa đem chỗ mì vừa mới ăn nhổ ra, vì không muốn lãng phí lương thực, cô vẫn nên tránh nói chuyện với tên cặn bã như vậy.

“Tính tình ba em như nào anh cũng biết, em không dám nói, nếu không để em đưa điện thoại cho ba em, anh nói chuyện với ông ấy nhé?”

Cô đoán chắc Trương Dương không có lá gan kia, phải biết rằng ngày đó ba cô đến Trương gia làm loạn, khiến cho bọn họ biết rõ sự lợi hại của ông.

“Ấy, không cần không cần, anh và ba em có cái gì để nói đâu. Ba em đã không cho em ra ngoài, vậy em ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày đi.” Ấn tượng của Trương Dương đối với ông Vương hung hãn vẫn khắc sâu, đó là một người không biết nói đạo lý, chẳng ai có thể nói chuyện với người không biết nói lý lẽ như ông ta được.

“Được rồi, vậy anh tăng ca đi, chúng ta kết hôn còn trông cậy vào tiền tăng ca đó.” Vương Tĩnh Kỳ châm chọc nói, dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Trương Dương nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, hơi không thể tin được nhìn điện thoại, Tĩnh Kỳ có phải đã biết cái gì hay không, sao trong lời cô ta nói giống như có hàm ý gì khác.

Hắn lập tức lắc đầu, không có khả năng, cô ta ngốc như vậy, mỗi ngày không ở trường thì là ở nhà, không mấy khi đi ra ngoài, làm sao có thể biết được chuyện của mình.

Lúc hắn đang đứng bần thần suy nghĩ, Từ Mai đã bước tới.

“Trương Dương, gọi điện thoại cho ai vậy, sao lâu thế, phim sắp bắt đầu rồi.” Cô có chút hoài nghi nhìn Trương Dương.

“À, không có gì, chỉ là điện thoại của mấy người bán hàng đa cấp ấy mà, anh nói sao hắn cũng nghe không hiểu, nói cả nửa ngày, đến lúc anh tức giận hắn mới cúp máy.” Trương Dương bối rối trong phút chốc, lập tức tùy tiện tìm một cái lí do.

Từ Mai không nói gì, nhưng trong lòng cũng không tin lời hắn nói, mới vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy chính hắn chủ động gọi điện thoại cho người khác, hơn nữa tuy cô không nghe thấy hắn nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình trên mặt hắn, hẳn là người có quen biết, nhưng gọi điện thoại với người quen biết thì sao Trương Dương lại nói người lạ gọi điện thoại tới? Trong lòng Từ Mai bắt đầu nổi lên hoài nghi.

Thấy Từ Mai nhìn hắn không nói lời nào, trong lòng Trương Dương không hiểu tại sao lại cảm thấy lo lắng, sợ mình nói lung tung lộ ra cái gì đó, vội vàng nói: “Phim không phải sắp bắt đầu rồi sao, chúng ta vào nhanh đi, anh đã mua đồ uống rồi.” Nói xong liền kéo tay Từ Mai, bước nhanh về phía đại sảnh rạp chiếu phim.

Từ Mai bị kéo đi, nghĩ đến vừa rồi trên mặt Trương Dương lóe qua tia chột dạ, trong lòng hắn đang giấu giếm điều gì?

Vương Tĩnh Kỳ nói xong, sau khi cúp điện thoại liền nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà, nghe bên trong có tiếng ngáy, nhìn cửa phòng ba mẹ khép hờ, mới biết ba mẹ cô đang ngủ trưa.

Cô rón rén bước vào cửa, đổi dép xong liền đi về phòng của mình, trước tiên bỏ balo xuống, đem máy ảnh cất vào trong tủ quần áo.

Vừa muốn thay quần áo ở nhà, cửa phòng liền bị đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.