Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 3




Mạn Mạn ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời sao, cô bị đưa đến nơi này đã rất lâu rồi, mặc dù hắn không hề làm khó cô, thậm chí còn đối xử với cô rất tốt, nhưng cô thật sự muốn rời đi nơi này, cô nhớ Khoái Khoái, cũng nhớ Thiên, không biết bọn họ bây giờ đang làm gì, có phải hay không cũng nhớ cô, hệt như cô nhớ bọn họ. 0 Đây là lần cô rời xa Khoái Khoái lâu nhất, cô không quen không được nghe con trai càu nhàu, không quen không ngửi được mùi thức ăn do con trai làm, lại càng không quen không có con trai làm bạn. Cô không quen cái cuộc sống không được Thiên cưng chiều, không quen không có Thiên làm bạn, lại càng không quen không có Thiên bên cạnh, thì ra là bọn họ đã sớm dung nhập vào trong máu của cô, dung nhập trong xương tủy của cô, bọn họ là động lực để cô sống, không thể tưởng tượng nếu như cô vĩnh viễn bị bắt ở đây, cô sẽ ra sao, có lẽ cô sẽ khô héo, giống như một cái xác không hồn.

“Ai ” thở dài thật sâu một cái, lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn trăng tròn. f3 Cô lúc nào thì có thể được “tròn*” như ánh trăng, một nhà đoàn viên*.

(*): đoàn viên còn có nghĩa là “tròn”, chữ “tròn” ấy cũng là chữ tròn trong ánh trăng

“Bảo bối…”

“Ai?” Mạn Mạn nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, nhìn căn phòng yên tĩnh, âm thầm tự cười giễu, cô đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng nghe nhầm rồi, Thiên làm sao có thể ở đây. ee Nơi này, hiện tại chỉ có mình cô, những người canh chừng cô, cô đều bảo “Yêu Tinh” mang đi hết, cô thật sự không quen có người xa lạ cả ngày lẫn đêm ở bên mình, như vậy, cô ngủ cũng không an giấc, trải qua sự cố gắng không ngừng, tất cả bọn họ đã “ra đi”.

“Bảo bối…”

“A ưm “

“Bảo bối đừng kêu, em muốn gọi mọi người tới sao?” Bạch Kiểu Thiên buồn cười nhìn bảo bối của hắn trừng to mắt. Rất lâu không gặp, bảo bối của hắn vẫn đáng yêu như vậy.

“Bảo bối đáp ứng anh, đừng kêu, anh liền thả em ra?”

Mạn Mạn theo bản năng gật đầu. Bạch Kiểu Thiên buông lỏng bàn tay che miệng cô.

“Bảo bối, nhớ anh chưa?”

“Thật là anh sao? Không phải em đang nằm mơ chứ?” Cô thật không thể tin ánh mắt của chính mình.

“Là anh bảo bối, em không nằm mơ, anh thật sự đang đứng ở trước mặt em.” Nói xong, hắn đặt tay mình lên mặt cô, “Bảo bối, em cảm nhận được không, có hơi ấm, anh thật sự đang đứng trước mặt em.”

“Hức ư em rất nhớ anh oa oa anh hư giờ mới tới đón em oa ô “

“Bảo bối, đừng khóc, em khóc, lòng anh đau, bảo bối, thật xin lỗi, là anh hư, đến bây giờ mới đến đón em, bảo bối, đừng tức giận, có được hay không?” Bạch Kiểu Thiên dịu dàng hôn hàng lệ của cô.

“Bảo bối, nước mắt của em thật ngọt.” Bạch Kiểu Thiên ngạc nhiên nói.

“Xì gạt người, nào có nước mắt ngọt.”

“Bảo bối cười, có phải hết giận anh rồi không, em biết không, nghe em nói em nhớ anh, anh thật sự rất vui, điều này nói rõ, anh có đia vị lớn trong lòng em, bảo bối, em biết không, cho tới bây giờ, anh chưa từng sợ qua như vậy, sợ mình không kịp đến đón em, sợ sẽ mất đi em, bảo bối đáp ứng anh, về sau đừng rời xa anh, được không?” Bạch Kiểu Thiên bế cô, ôm thật chặt cô vào trong ngực, chỉ sợ một khi buông tay, cô sẽ biến mất.

“Thiên, Thiên, mau buông em ra, anh, sắp, ghìm em chết rồi.” Mạn Mạn có chút thở không thông nói.

“A thật xin lỗi, thật xin lỗi bảo bối, có sao không?” Bạch Kiểu Thiên ảo não quan sát Mạn Mạn.

“Không sao, đừng lo.”

“Bảo bối đáp ứng anh, đáp ứng từ nay về sau, em vĩnh viễn không rời xa anh, mãi bên cạnh anh, được không?”

“Được, em đáp ứng, về sau vĩnh viễn sẽ không rời xa anh.” Mạn Mạn rất vui vẻ đáp ứng. Nhưng, nếu như cô biết về sau Bạch Kiểu Thiên sẽ lấy việc cô đáp ứng “sẽ không xa anh”, mà suốt 24h một tấc cũng không rời cô, đi theo cô, khiến cô không có chút thời gian cá nhân nào, cô sẽ không đáp ứng vui vẻ như vậy. Dĩ nhiên đây chỉ là chuyện về sau.

“Bảo bối, em thật tốt, bây giờ chúng ta về thôi, về nhà của chính mình.”

“Ừm, về nhà của chính mình.” Nghĩ tới nhà bọn họ, nội tâm của cô vô cùng kích động, cô rốt cuộc đã có một ngôi nhà hoàn chỉnh.

“Bảo bối em nhắm mắt lại, để ông xã mang em bay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.