Nợ Chồng

Chương 17




Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi đang nằm ngủ ngon lành trên giường mình thì lại nghe điện thoại kêu reng reng. Tinh thần uể oải, Lâm Phi mở hai mắt nhìn, thấy người gọi là Phùng Hợp Bà Bà.

Lâm Phi nghĩ hoàn cảnh phẫu thuật tại nhiệt độ thấp kia sắp giống như khoang huấn luyện nhiệt độ thấp của mình rồi. Một lần phẫu thuật này khiến giờ đầu mình còn đang choáng váng, tinh thần lực tiêu hao rất nhiều. Đó đã đủ báo đáp Phùng Hợp Bà Bà rồi. Cơ thể quan trọng hơn. Phùng Hợp Bà Bà có thể gọi điện tới, xem ra đã tỉnh táo khỏe mạnh rồi. Mình cứ ngủ tiếp là hơn.

Sau đó Lâm Phi trực tiếp tắt đồng hồ điện thoại, nằm lên giường ngủ tiếp.

Ngủ thẳng tới trưa, Lâm Phi trở dậy rửa mặt qua loa, đi xuống tầng hầm ngầm chỗ Ngô Tiểu Man ăn trưa, cũng rèn luyện với cô rồi mới nhớ ra hình như mình có chuyện gì gấp mà quên mất.

- Tiểu Man, cô luyện tập đao pháp của cô cho tốt nhé. Chờ lúc rảnh rỗi tôi sẽ tới luyện với cô.

Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, bắt đầu vừa tự hỏi vừa đi lên lầu.

- Chủ nhân, gần đây sắc mặt anh rất kém. Đừng đi huấn luyện tại khoang huấn luyện suối nước nóng và băng ảo nữa. Nóng lạnh đột ngột gây tổn thương thân thể lớn lắm.

Ngô Tiểu Man nói với Lâm Phi.

Nghe Ngô Tiểu Man nói thế, Lâm Phi trả lời:

- Thật ra là do tôi cứu người. Tôi vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật rất khó khăn cho một bà lão nên mới mỏi mệt như vậy.

Lâm Phi vừa đi lên lầu vừa nói.

- Chủ nhân, bà ấy còn có người thân thích không? Là người xa lạ sao phải đi phẫu thuật như thế? Vì sao anh lại phải phẫu thuật, bà ấy không mời nổi bác sĩ sao?

Ngô Tiểu Man tò mò hỏi.

- Phẫu thuật di chuyển đại não ký ức, toàn bộ Thiên Long Liên Bang, số người có thể thực hiện thành công không vượt quá số đầu ngón tay một bàn tay của cô. Nguyên nhân tôi phẫu thuật cho bà ấy là bởi vì đại não của bà cũng do tôi một phần nên mới hỏng. Hơn nữa bà còn là sư phụ về y học của tôi.

Lâm Phi đáp.

Nói xong câu này, Lâm Phi liền mới nhớ ra mình chưa gọi lại cuộc điện thoại sáng nay của Phùng Hợp Bà Bà.

Lâm Phi bước nhanh lên lầu, cũng khóa cửa tầng hầm ngầm lại, không để ý tới Ngô Tiểu Man mặt hơi kinh ngạc ở trong hầm.

Lâm Phi vừa mới bật lại đồng hồ điện thoại đã thấy có mười ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Phùng Hợp Bà Bà cả.

- Bà bà, tìm cháu có chuyện gì thế? Đã thích ứng với cơ thể mới chưa? Vừa phẫu thuật xong, bà phải nghỉ ngơi nhiều vào.

Lâm Phi vừa gọi điện thoại cho Phùng Hợp Bà Bà liền nói.

- Cái thằng ranh hỗn láo này, dám tắt máy không thèm nghe điện thoại của bà. Cơ thể của bà không có vấn đề gì, tốt cả rồi. Bà đã kiểm tra cho mình xong, ký ức còn cả, không mất chút nào. Cháu phẫu thuật không tồi đâu Lâm Phi, còn tốt hơn bà tưởng tượng nữa. Mau tới viện nghiên cứu y học đệ nhất đi, bà muốn phẫu thuật Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng trung tính kia.

Tiếng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà vang lên.

- Cái gì? Bà vừa mới được phẫu thuật hồi phục đó bà bà. Bà chuẩn bị tốt rồi hãy giải phẫu thí nghiệm Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng. Cứ nghiên cứu kỹ đi đã rồi hãy nói. Mà bà cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Lâm Phi kiến nghị.

- Bà muốn lôi Kẻ Hủy Diệt này ra trút giận, không chờ nổi rồi. Phòng thí nghiệm đã được chuẩn bị tốt rồi. Cháu mau tới đi.

Phùng Hợp Bà Bà thúc giục Lâm Phi.

- Bà chỉ giải phẫu một người cơ khí, có gì mà trút giận chứ? Nó cũng không cảm thấy đau đớn, căn bản chả có tác dụng gì.

Lâm Phi hỏi lại Phùng Hợp Bà Bà.

- Ai nói là không có tác dụng gì nào? Cháu nói Kẻ Hủy Diệt này tới từ tương lai rất xa, đến để giết cháu. Như vậy mục tiêu nghiên cứu giải phẫu của bà lần này không phải là nghiên cứu thành phần cơ thể dạng lỏng của bọn chúng mà muốn nghiên cứu tin tức ghi lại trong chip nhớ của chúng, tìm tòi vị trí của tinh cầu người cơ khí tại thời đại này.

Phùng Hợp Bà Bà nói.

- Biết tọa độ của nó thì bà định làm gì?

Lâm Phi hỏi.

- Đương nhiên là phải diệt chúng rồi. Hoặc phải bắt về nghiên cứu. Đám cơ thể dạng lỏng này là sản vật của rất nhiều năm sau trong tương lai. Hiện tại bà đoán trình độ khoa học kỹ thuật của đám người cơ khì này cũng chưa chắc lợi hại bằng vũ khí của nhân loại đâu, cũng có thể còn chưa được sáng tạo ra ấy chứ. Nếu bọn chúng còn chưa được sáng tạo ra thì bà phải dùng hết sức ngăn cản người cơ khí có trí tuệ đầu tiên xuất hiện trong vũ trụ.

- Nếu bọn chúng đã được sáng tạo ra rồi thì lần này bà sẽ giải phẫu, nghiên cứu nhược điểm của chúng, đi tấn công đế quốc người cơ khí.

Phùng Hợp Bà Bà dùng giọng nói chói tai, trịnh trọng tuyên bố với Lâm Phi.

Mà nghe Phùng Hợp Bà Bà nói, Lâm Phi cũng bắt đầu lâm vào trầm tư.

- Bà bà, cháu còn một vấn đề. Giả sử hiện tại bà tiêu diệt đế quốc người cơ khí, như vậy trong tương lai sẽ không thể có người cơ khí đuổi tới. Chúng tôi cũng không vì người cơ khí truy sát cháu mà khiến bà bị thương ký ức, cũng lại không thể khiến bà đi tiêu diệt đế quốc cơ khí. Như vậy thì có phù hợp không?

Lâm Phi đưa ra nghi vấn của mình với Phùng Hợp Bà Bà.

- Lâm Phi, bà giải thích đơn giản cho cháu nhé. Theo phân tích của bà về vũ trụ thì tại thời điểm này của chúng tôi có vô số tương lai tồn tại.

- Giả thiết chúng ta đang ở thời không tại điểm C. Đám người cơ khí này có thể từ điểm A trong tương lai, xuyên về thời không của chúng ta.

- Nhưng nếu chúng ta tiêu diệt đế quốc người cơ khí thì quỹ tích tương lai sẽ thay đổi.

- Điểm A trong tương lai có người cơ khí sẽ không còn tồn tại nữa. Sau khi tiêu diệt người cơ khí, sẽ có điểm B thay thế điểm A trong tương lai.

- Mà điểm A đối với ký ức là điểm C đối với chúng ta, đã là quá khứ của chúng ta, không có ảnh hưởng gì. Chúng tôi vẫn có thể tới điểm B trong tương lai. Như vậy hình thành điểm A "tương lai cũ" tới điểm C trong quá khứ của chúng ta, rồi mới tới điểm B trong tương lai. Đơn giản là như thế.

- Cái gì mà A, B, C chứ? Căn bản là nghe không hiểu mà. Nhưng ý bà là dù chúng ta diệt đế quốc người cơ khí thì cũng không có ảnh hưởng tới ký ức của chúng tôi phải không? Cũng không dẫn động cục quản lý thời không phải không?

Lâm Phi lên tiếng hỏi.

- Không ảnh hưởng đâu. Yên tâm đi. Mau lái xe tới phòng thí nghiệm của bà đi. Chuẩn bị tiến hành giải phẫu rồi.

Phùng Hợp Bà Bà dùng giọng nói chói tai thúc dục Lâm Phi.

- Được, vậy thì đi.

Lâm Phi nói xong liền tắt điện thoại, bắt đầu khởi động xe bay của mình, đi về phía viện nghiên cứu y học đệ nhất của Phùng Hợp Bà Bà, trong lòng thầm nghĩ, đúng là không thể đắc tội với mấy bà lão, nhất là những bà lão làm nghiên cứu.

Một người cơ khí tương lai làm bị thương Phùng Hợp Bà Bà, bà sẽ nghĩ tới chuyện tiêu diệt cả khởi nguyên của chủng tộc cơ khí này hoặc là bắt chúng làm nô lệ để nghiên cứu.

Lâm Phi lái xe bay vào học viện quân sự Bắc Đẩu rất nhanh. Dừng xe tại cấm địa của học viên và thầy giáo - Viện nghiên cứu y học đệ nhất, Lâm Phi mở cửa, thấy Khai Thang Nữ đang đứng ngoài, muốn chạy tới lôi mình rồi.

- Anh tới chậm quá đấy. Mau đi. Chuẩn bị thí nghiệm rồi. Bà bà bảo tôi lên đón anh.

Khai Thang Nữ vừa nói vừa kéo tay áo Lâm Phi, bắt đầu chạy vào thang máy đi xuống phòng thí nghiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.