Nộ Bảo Chủ

Chương 36: Chúng ta kết hôn đi




Edit : ngavo

Nam nhân mở miệng, giọng điệu lạnh như băng,hơn nữa có vẻ cực kì không vui.

Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.

Không nghĩ tới chuyện vừa rồi, đều bị Huyền Lăng Thương thấy được toàn bộ.

Cho nên, Huyền Lăng Thương mới có thể không vui như vậy sao!?

Nhớ lại mấy ngày trước đây, Huyền Lăng Thương tỏ ra không lo lắng về tính mạng, xông vào đám cháy cứu nàng. Hiện nay, nàng cũng không yêu thương tính mạng của chính mình,trèo lên trên cây vừa rồi còn bị té xuống.

Huyền Lăng Thương bởi vì chuyện này,mới có thể tức giận như vậy đi!?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đòng Nhạc Nhạc lại cảm động và tự trách.

Cảm động chính là, Huyền Lăng Thương quan tâm đối với chính mình, tự trách là vì, chính mình hành động lỗ mãng, khiến Huyền Lăng Thương vì mình lo lắng...

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi đầu xuống,mở miệng nói.

"Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài lần sau sẽ chiếu cố tốt chính mình, mới vừa rồi, chỉ là ngoài ý muốn..."

Đồng Nhạc Nhạc còn chưa nói hết lời, lại thấy Huyền Lăng Thương hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói.

"Ngoài ý muốn, hôm nay việc ngoài ý muốn thật là không it đây?!"

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương vừa nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn buồn bực.

Nghĩ đến chính mình vừa rồi hai lần té ngã trên đất, liền có chút xấu hổ không nói nên lời.

Chính mình lúc nào, thì trở nên bất cẩn như thế!? Cũng khó trách Huyền Lăng Thương lại nói như vậy.

Trong lòng biết Huyền Lăng Thương không vui, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng nói.

"Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, nô tài sau này nhất định sẽ chú ý."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, chỉ còn thiếu việc đưa ba ngón tay lên thề. Nàng nhìn Huyền Lăng Thương với ánh mắt vô cùng khẩn cầu và xin lỗi.

Đối với sự áy náy của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương đều thấy ở trong mắt.

Chỉ là mấy ngày không thấy, tiểu thái giám này dường như gầy đi không ít.

Đối với chuyện tình hôm đó, cho đến hôm nay đều khiến hắn suy nghĩ không thôi.Càng khiến hắn không nghĩ ra được nguyên nhân.

Rốt cuộc, tiểu thái giám này, tại trong lòng mình có vị trí như thế nào !? mới khiến hắn hôm đó giống như ma ám, không để ý tính mạng của mình vọt vào đám cháy, cứu hắn ra ngoài!?

Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay đều khiến hắn lăn lộn khó ngủ.

Hơn nữa, mấy ngày nay không thấy được tiểu thái giám này, càng khiến trong lòng khó chịu.

Luôn muốn đi đến tiểu viện của hắn, chính là, suy nghĩ này vừa nảy sinh, liền bị hắn chặt đứt.

Hắn chính là vua của một nước, là người có thân phận tôn quý sao có thể đầu hàng nhân nhượng trước một nô tài được.

Hơn nữa, những lời đồn đại nhảm nhí trong cung và tiền triều hắn đều biết, chỉ là không muốn để ý tới.

Cho đến hôm nay, hắn ngẫu nhiên biết được tiểu thái giám này đi đến vườn mai, hắn không tự chủ được mình cũng đi đến vườn mai nhìn.

Dường như bên trong vườn mai, có thứ gì hấp dẫn hắn.

Hắn cũng không biết, chính mình có phải chăng bị ma ám.

Có lẽ, trúng độc của tiểu thái giám này...

Tuy nhiên, hắn vừa đi tới vườn mai, thật xa, liền nhìn thấy cái tên tiểu thái giám chết tiệt này, lại không biết để ý tới thân thể của mình như thế , trèo lên cây mai cao lớn, chỉ vì lấy một chiếc khăn tay không có ý nghĩa, khiến trong lòng hắn không vui.

Tuy nhiên, khiến hắn càng không thể chấp nhận đó là, tiểu thái giám này lại bị một người thị vệ ôm tại lúc này.

Không biết sao, khi hắn nhìn thấy tiểu thái giám này, bị nam nhân khác ôm chung một chỗ, trong lòng liền nổi lên một ngọn lửa không tên.

Phảng phất, ,như đồ thuộc sở hữu của mình, bị người khác cướp đi.

Cảm giác xa lạ như thế, khiến Huyền Lăng Thương bất an, lo lắng và không vui.

Chỉ là giờ phút này, lại thấy tiểu thái giám này, dùng ánh mắt cầu khẩn kia nhìn hắn, dáng vẻ tội nghiệp đau khổ, phảng phất như con tiểu điêu nhi sợ hãi khi bị chủ nhân vứt bỏ, ánh mắt thương cảm như vậy, làm lòng người sinh ra cảm giac không đành lòng.

Thấy như thế, tức giận vốn có trong lòng Huyền Lăng Thương, đều tan thành mây khói.

Cúi đầu nhìn xuống trước ngực hắn, một khuôn mặt nhỏ nhắn thương cảm như vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

" Lần sau không được viện cớ này nữa!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, sau khi vừa nói dứt lời cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi có hơi sửng sốt.

Bởi vì... câu này, quen thuộc như thế, hắn hình như cùng tiểu thái giám trước mắt này nói không thua kém ba lần...

Đối với tâm tư của huyền lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không hề hay biết.

Giờ phút này, khi nàng nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, liền biết Huyền Lăng Thương là hết giận và đã tha thứ cho nàng.

Nghĩ tới đây, trái tim Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thít chặt, rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi từ từ lộ ra vẽ tươi cười.

" Nô tài khấu tạ Hoàng thượng!"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương bạc môi chỉ là khẽ mấp máy một cái.

Còn không chờ hắn nói thêm gì,cách đó không xa, liền có một người thị vệ vội vã hướng hắn phía bên này đi đến.

Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đầu tiên là lóe lên một phen, lập tức, mới xoay người nhanh chân rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Huyền lăng Thương, hoàn toàn biến mất tại trong tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.

Một bên hai tiểu cung nữ, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương rời khỏi, trái tim vốn đang thít lại thật chặt, mới rốt cuộc thả lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.