Níu Giữ

Chương 44: Câu Chuyện Thứ Ba 7




Mục Liên Hạ trở về là để giải quyết một khúc mắc, mà sau khi cởi bỏ khúc mắc này thì cả người cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu trở về cũng muốn thăm mấy đứa bạn của cậu đôi chút. Đã có cơ hội này, tại sao lại không chứ? Đặc biệt, là sau khi Tống An Hoài đáp ứng muốn gặp các bạn của cậu.

Cậu trực tiếp gọi điện cho mấy người đó, nghe cậu nói bây giờ cậu đang ở Phụ Sa, mấy người đó lập tức liền hưng phấn.

“Thằng nhóc ông về khi nào vậy? Ông nói ngày nghỉ không về tôi còn tưởng rằng ít nhất mấy năm không gặp ông nữa chứ.” Vu Hiểu Nhiên cười nói.

“Về làm mấy chuyện, rất nhớ mấy người, ” Mục Liên Hạ cũng cười, “Tôi đến tìm mấy người thế nào? Vừa lúc nhìn xem trường học của mấy người.”

“Thôi đi, không có gì chơi vui cũng chẳng phải chỗ gì tươi mới.” Vu Hiểu Nhiên cười nhạt, “Vừa lúc ngày mai thứ bảy, ông đến trường tụi này tập hợp thế nào?”

“… Cũng được, chơi gì thì mấy người cứ quyết định, tìm một chỗ nói chuyện cũng tốt, ” Mục Liên Hạ nói, “Ấy là… Tôi có dẫn người…”

“Bạn gái?” Vu Hiểu Nhiên trêu đùa.

Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng: “Cũng tương tự đi…”

Sau đó, trước khi cúp điện thoại thì bổ sung thêm một câu: “… Là nam.”

***

Bởi vì hôm sau là thứ bảy, Mục Liên Hạ và Tống An Hoài vào lúc ban đêm liền đi dạo trong thành phố, sau đó khách sạn gần trường vậy mà đều bị mấy cặp đôi khác chiếm hết, hai người cuối cùng là phải nhận vẻ mặt xin lỗi của ông chủ vào phòng tình nhân, nhưng thật ra đối với hai người coi như cũng là một phúc lợi.

Buổi sáng Mục Liên Hạ bị tiếng đồng hồ báo thức của điện thoại đánh thức, cũng mơ màng chuẩn bị tỉnh dậy cho Tống An Hoài một nụ hôn chào buổi sáng sau đó xốc chăn đứng lên rửa mặt, kết quả vừa đứng lên liền bị cánh tay dài của Tống An Hoài kéo về giường lại trao đổi một cái kiss nữa, thiếu chút nữa ma sát ra lửa. Mục Liên Hạ không dễ dàng chạy đi, ra vẻ tức giận: “Bây giờ là bảy giờ mười bảy phút, chúng ta hẹn là tám giờ, anh còn bao nhiêu thời gian thì tự tính đi.”

Nói xong liền chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Một khi rời giường thì cũng không phải người lề mề, hai người cùng nhau tốn chưa đến hai mươi phút, chưa đến bảy giờ bốn mươi liền trả phòng sau đó đến cổng trường của mấy đứa bạn từ nhỏ.

Bởi vì hôm qua vì tiện nên ở lại một khách sạn gần trường họ, đi ba năm phút liền đến cổng trường.

Quản lý đại học lỏng hơn cấp hai cấp ba rất nhiều, hai người Mục Liên Hạ ăn mặc rất bình thường, cho nên bảo vệ cửa cũng không quá chú ý liền để họ vào.

Ba người Quan Dũng Phó Kỳ Kỳ và Vu Hiểu Nhiên ở cùng một trường, mà đại học Xuyên Nam lại là đại học tốt nhất tỉnh Xuyên Nam, điều kiện rất tốt.

Bởi vì đến sớm hơn thời gian hẹn không ít, Mục Liên Hạ cũng không vội vã gọi điện thoại cho mấy người kia, ngược lại là cùng Tống An Hoài đi dạo trong trường.

Trung tuần tháng ba ở Song Hòe phần lớn còn là khung cảnh ngày đông, nhưng ở Xuyên Nam đã là mùa xuân về hoa nở. Tuy rằng lá cây vẫn còn thưa thớt, nhưng thực vật màu xanh cũng để người nhìn xem vui vẻ thoải mái.

Giữa người yêu có đôi khi muốn thì ở cùng nhau, hai người gần như cả nói cũng không nói, nhưng đi bộ với nhau thì có cảm giác rất tốt.

Sau đó không đợi bọn họ đi dạo bao nhiêu, di động Mục Liên Hạ liền vang. Gọi điện thoại là Phó Kỳ Kỳ: “Liên Hạ, hai người đến chưa? Ở đâu vậy?”

Vừa mới chú ý thời gian đã qua tám giờ, Mục Liên Hạ ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía: “Tôi ở Thư Viện của mấy người.”

“Ừm được, tụi này lập tức đến.” Phó Kỳ Kỳ đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Vì thế Mục Liên Hạ và Tống An Hoài liền đứng ở cửa Thư Viện chờ người, nhìn thư viện người đến người đi, Mục Liên Hạ cau mũi: “Em cũng muốn vào xem, cảm thấy hai ngày không nhìn thấy sách thì có chút cảm giác tội ác nào đấy.”

Tống An Hoài cười: “Đừng nghĩ quá nhiều.”

Cũng chỉ mấy phút, ba người cùng nhau chạy qua, nhìn thấy Mục Liên Hạ đầu tiên là rất hưng phấn mà chào hỏi, sau đó vẻ mặt hơi cứng ngắc nhìn Tống An Hoài đứng cạnh Mục Liên Hạ.

Quan Dũng Vu Hiểu Nhiên ngây ngốc nhìn, Phó Kỳ Kỳ đầu tiên là cười, sau đó hung hăng cho Quan Dũng một khuỷu tay, Mục Liên Hạ nhìn mà cũng thấy đau. Vì thế Quan Dũng bị Phó Kỳ Kỳ chọc đến “Ngao” một tiếng, lớn tiếng gọi Tống An Hoài một câu —— “Chào em dâu!”

Mục Liên Hạ thoáng chốc liền cười, ôm bụng cười lớn, Tống An Hoài cũng cười gượng một tiếng, nhìn ba người nháy mắt cứng còng vươn tay với Quan Dũng: “Tôi tên Tống An Hoài… Gọi tên là được.”

Mục Liên Hạ dùng bả vai đụng hắn một cái, mặt đầy ý cười: “Vợ?”

Tống An Hoài quét mắt nhìn cậu một thoáng: “Ngoan, đừng nháo.”

Mục Liên Hạ không giảm ý cười, chỉ vào các bạn bắt đầu giới thiệu, Tống An Hoài cũng phối hợp, đúng là một người có phong độ.

Bây giờ internet còn chưa thông dụng như sau này, từ ngữ đồng tính này bây giờ vẫn còn rất nhiều người không biết đồng thời cũng bị rất nhiều người ghét bỏ. Thật ra Mục Liên Hạ cũng đã chuẩn bị trong lòng rồi, bạn bè tri kỷ của cậu không quá nhiều, phần lớn đều là quen sơ. Lý Thụy Phong là người bạn tốt nhất mà cậu quen sau khi sống lại, hắn đã biết; mà những người bạn khác mà cậu thừa nhận, nói tóm lại cũng chính là mấy đứa bạn từ nhỏ này.

Bạn học cũng tốt bạn cùng phòng cũng tốt, Mục Liên Hạ bây giờ căn bản không dám lộ ra quá mức cụ thể, nhưng cậu vẫn muốn bạn cậu biết, cho nên dưới tình huống lần này, cậu giới thiệu cho họ quen nhau.

Bữa sáng đến căn tin ăn, căn tin đại học Xuyên Nam ngược lại thì ngon khó có được, bữa sáng đơn giản cũng có thể cảm giác được.

Trong lúc mọi người đang thảo luận về cuộc sống đại học, Tống An Hoài vẫn im lặng nghe, không nói xen vào. Mà trong bữa cơm này Phó Kỳ Kỳ luôn nháy mắt với Mục Liên Hạ.

Sợ Phó Kỳ Kỳ thật sự nóng nảy, Mục Liên Hạ chỉ thị Tống An Hoài đi mua nước thuận tiện một lát mới trở về, sau đó Phó Kỳ Kỳ liền lập tức đứng lên đặt mông ngồi cạnh Mục Liên Hạ: “Sao lại thế này?”

Mục Liên Hạ nhún nhún vai: “Cái gì mà sao lại thế này?”

Phó Kỳ Kỳ hung tợn chọc đầu cậu một cái: “Đừng giả ngu với tôi, nói, sao lại thế này?”

Mục Liên Hạ nắm lại nắm tay che ở bên miệng ho nhẹ một tiếng: “Như bà nhìn thấy đó, tôi đang yêu đương, với anh ấy.”

“Này này, hai người đều là nam đó!” Phó Kỳ Kỳ cau mày, “Làm gì chứ!”

Mục Liên Hạ xòe tay bất đắc dĩ: “Hết cách… thích hắn rồi.”

Vu Hiểu Nhiên nắm cổ họng nhỏ giọng nói: “Liên Hạ ông nghiêm túc hả?”

“Ừ.”

“Ông thích con trai?” Quan Dũng cũng cau mày, “Hay là gì? Hôm qua ông dọa Vu Hiểu Nhiên mém chút ngủ không được, nửa đêm kéo tôi đi tra tư liệu.”

Mục Liên Hạ cười nhẹ: “Không có gì, tôi chỉ là thích anh ấy thôi… Không cần lo cho tôi, tôi chỉ muốn nói cho mấy người biết, dù sao mấy người cũng là bạn quan trọng nhất của tôi.”

“Tôi sợ ông bị lừa đó!” Phó Kỳ Kỳ chống eo còn cố ý làm ra vẻ hung tợn, “Vừa nhìn anh ta liền giống hệt cái loại playboy thường xuất hiện trong TV tiểu thuyết rồi!”

Khoan đã… Tống An Hoài có biểu hiện vậy à?

“Không đâu, ” Mục Liên Hạ nhìn Phó Kỳ Kỳ biến thành nữ vương, “Tôi và anh ấy không phải như vậy.”

Quan Dũng học Phó Kỳ Kỳ chọc cậu: “Miệng lưỡi trơn tru! Thằng nhóc ông đi Song Hòe một chuyến quang cho chúng ta kinh hách!”

“Đâu có.”

“Có!”

Khi mấy người đang đấu võ mồm, Tống An Hoài mang theo gói to đứng cạnh họ giơ tay ho nhẹ, sau đó ngồi bên Mục Liên Hạ: “Tôi nghĩ… mọi người đang thảo luận về tôi?”

Phó Kỳ Kỳ có thể làm mặt hung tợn với đám bạn từ nhỏ, đối với Tống An Hoài thì chỉ có thể cười ngượng ngùng.

“Tôi nghĩ các cậu lo lắng là không cần thiết, ” Bởi vì ngồi ở trong góc, Tống An Hoài vươn tay ôm chặt vai Mục Liên Hạ, “Em ấy đưa tôi đến để gặp các cậu nghĩa là rất coi trọng các cậu, tôi cũng nói cho các cậu hay. Nếu có thể, tôi muốn sau khi Liên Hạ tốt nghiệp thì đưa em ấy ra nước ngoài kết hôn. Dù cho ở nước ta tạm thời không được bảo đảm, tôi cũng muốn em ấy và tôi trở thành người một nhà trên danh nghĩa.”

Không chỉ ba người kia choáng váng, Mục Liên Hạ cũng ngốc.

Tống An Hoài hoàn toàn không nói với cậu qua a…

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của mấy người, Tống An Hoài cảm giác có loại thỏa mãn tự nhiên mà có. Xoa mái tóc mềm mại của Mục Liên Hạ, thu lại tay ôm vai cậu sửa thành cầm tay Mục Liên Hạ: “Vốn không muốn nói sớm cho em biết, nhưng em để anh đến gặp bạn em, anh cũng phải làm chút gì đó chứ.”

Tống An Hoài luôn biết Mục Liên Hạ không an lòng. Hắn không biết Mục Liên Hạ không an lòng từ đâu, nên xóa bỏ như thế nào, nhưng nếu có thể, hắn vẫn hi vọng Mục Liên Hạ đừng cái gì cũng giấu ở trong lòng còn cảm thấy lo lắng, tốt xấu, phải tin tưởng hắn chút chứ…

Dù sao cũng là một cô gái khá tinh tế tỉ mỉ, Phó Kỳ Kỳ phản ứng lại trước. Cô có chút lắp bắp mở miệng: “Chúng tôi không phải nói… Cái đó, anh thật sự sẽ tốt với Liên Hạ chứ?”

Bọn họ là bạn tốt nhất là bạn từ nhỏ, nhưng họ cũng chỉ là bạn bè, không có tư cách khoa tay múa chân với cuộc sống của người khác, họ cũng chỉ là lo lắng cho sự lựa chọn của Mục Liên Hạ mà thôi. Mục Liên Hạ nhỏ tuổi nhất trong đám họ, lại trải qua những chuyện đó, họ cũng hi vọng Mục Liên Hạ được hạnh phúc.

Cho nên đối với chuyện khiến họ ngạc nhiên này, cũng không nói gì thêm.

Nếu Mục Liên Hạ đã lựa chọn, họ chỉ cần ủng hộ là được.

Dù sao… mặc kệ như thế nào, họ đều ở sau Liên Hạ, quay đầu lại, luôn sẽ thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.