Níu Giữ

Chương 20: Câu Chuyện Thứ Hai 3




“Không sai…”

Bích Lạc phi thường bình tĩnh gật đầu, làm Tử Minh ngây người mất nửa ngày, thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, hắn cả giận nói: “Ngươi, ngốc tử này, có biết tà thuật này sẽ làm hao tổn thọ mệnh người luyện hay không? Là tên Vương bát đản nào dạy ngươi? Ngươi —“

“Ta đều biết hết, là tự ta muốn luyện.” Bích Lạc đạm nhiên cười, ngăn Tử Minh còn đang lải nhải: “Ngươi sao lại tìm tới đây?”

Tử Minh thở hồng hộc hướng trên mái ngói ngồi xuống: “Còn không phải đến tìm Vương bát đản họ Long báo thù!”

“Ngươi trúng một chưởng của Quân Vô Song, đã khỏi hẳn rồi sao?” Bích Lạc cũng đến ngồi chồm hổm cạnh bên người hắn, nhìn hắn mắng chửi người có tinh thần như vậy, hẳn là không còn quá đáng ngại.

Tử Minh gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhẹ nhàng thở dài nói: “Võ công của Quân Vô Song thực sự rất thâm sâu khó dò, ta đem hết công lực hợp lại cũng chỉ bổ trúng hắn được một kiếm, còn bị hắn đánh rơi xuống phía sau núi, đến hôm nay nội lực khôi phục được hơn phân nửa, mới leo lên đỉnh núi lại.

Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Bích Lạc rồi lại quay đầu đi: “… Ta thấy ngươi đắp mộ cho hắn… cũng có cây cỏ mọc lên rồi…”

Bích Lạc cười yếu ớt, người khẽ run lên, mắt hạ thấp xuống, ánh trăng lạnh lùng rơi xuống một bên mặt, chiếu lên lông mi tạo thành vài điểm lóng lánh —

Lặng lẽ một lúc lâu, Tử Minh thở dài: “Sau đó ta muốn đi Vương phủ cứu ngươi, ai ngờ vừa vào kinh thành, mới biết được chưa tới một tháng, trong triều đã thay đổi hoàn toàn, Vương bát đản họ Long kia cư nhiên lên làm hoàng đế. Mục Thành vương phủ thì đang xây xây dựng dựng, nói cái gì mà đổi thành Yến vương phủ, a, đúng rồi, nếu ngươi ở trong cung, chắc cũng biết Yến vương kia là ai? Nghe nói người này chính là tâm phúc của hoàng đế đương triều —“

“Là ta!” Bích Lạc mở mắt, lẳng lặng cười nói.

Con mắt Tử Minh trợn trừng lớn đến mức muốn rớt ra khỏi viền mắt, hắn chỉ vào Bích Lạc, há to miệng nhưng cái gì cũng không nói nên lời: Bích Lạc là Yến Vương? Trong kinh thành đang xôn xao lưu truyền, Yến vương cùng Huyên đế cực kỳ ám muội, là người nhận hết ân sủng của Huyên đế?

Sao như vậy? Ngươi đã quên Vương bát đản họ Long chính là thủ phạm đã hại chết Yến Nam Quy hay sao? … Tử Minh bỗng chốc nổi giận, vừa định mắng to, nhưng tâm lại dao động, hắn vỗ đùi, chợt hiểu ra: “Ngươi cố ý thân cận Vương bát đản kia, để tìm được cơ hội tốt hạ thủ, đúng không? Nhưng ngươi cần gì phải đi luyện cái hóa điệp thần công quái đản kia? Ngô, cho dù ngươi có võ công, cũng không giết được hắn…”

Nghĩ đến Bích Lạc vì báo thù mà tự làm giảm thọ mệnh, Tử Minh chợt cảm thấy thương tiếc, nói sao cũng không thể để Bích Lạc tiếp tục làm hại chính mình, hắn đứng lên hét to: “Tối nay ta vào cung là để lấy đầu tên họ Long kia, ngươi không cần luyện cái đồ tà công bỏ đi đó nữa.” Vai nhoáng lên, liền muốn phóng xuống.

“Chậm đã —“

Bóng ảnh màu xanh bích vừa lay động, đã che ở trước mặt Tử Minh.

“… Bích Lạc ngươi?” Tử Minh kinh nghi nhăn mày lại: “Ngươi không muốn vì Yến Nam Quy báo thù? Vì sao ngăn cản ta?”

Bích Lạc thở dài, thê lãnh cười: “Đương nhiên muốn, hắn cùng Quân Vô Song, ta một người cũng không bỏ qua, chỉ là thời cơ còn chưa tới —“

“Còn chờ cái gì?” Tử Minh cuối cùng cũng phát hỏa: “Vương bát đản hiện tại đã ngồi trên long ỷ, tiêu dao khoái hoạt đến thế, ngươi còn muốn đợi tới khi nào? Chờ hắn sống thọ rồi chết tại nhà, tái sinh nơi cực lạc hả?”

Nhìn vẻ mặt tức giận của Tử Minh, đôi mắt Bích Lạc khẽ xoay động, y mím môi cười khẽ: “Hiện tại hắn là hoàng đế, chắc chắn là khoái hoạt rồi, nhưng nếu như bị cướp đi long ỷ thì sao?”

Tử Minh nhất thời đoán không ra ẩn ý trong lời y, càng hồ nghi hơn. Bích Lạc uể oải quay trở về mái ngói ngồi xuống, khẽ vén mái tóc dài: “Ngươi nhất định đã nghe việc thái tử chôn thân trong biển lửa. Nếu ta nói, thái tử còn chưa chết thì sao? …”

Nhìn chằm chằm khóe mặt tươi cười như có như không của Bích Lạc, Tử Minh cả kinh, cũng chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng y: “… Ta hiểu rồi… Là ngươi cùng thái tử liên thủ ra cục diện này a…”

Bích Lạc cười mà không đáp, Tử Minh vốn cũng là người vô cùng thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, gật đầu nói: “Khổ nhục kế hay lắm, không cần tốn nhiều sức liền có thể mượn đao giết người, đem tất cả vương tử ham muốn ngôi vị hoàng đế đều loại bỏ. Đến lúc thái tử hiện thân, chỉ cần hô một cái, hắn là con trai trưởng của tiên đế, triều thần lại biết hắn do người hãm hại mới bị phế truất, tự nhiên khắp nơi sẽ ủng hộ hắn. Vương bát đản kia, danh bất chính ngôn bất thuận, trái lại chỉ có thể thoái vị, nếu hắn nhất định không chịu, xem như là muốn soán vị, đại nghịch bất đạo, lại vừa vặn cho thái tử một cái cớ để xuất binh thảo phạt hắn mà không cần lo lắng mang ác danh thí thúc (giết chú ruột) … Vương bát đản kia vốn có ma giáo tương trợ, nhưng hết lần này tới lần khác hạ chỉ tiêu diệt ma giáo, tuyệt không còn đường lui…”

Hắn nói một hơi, Bích Lạc thủy chung mỉm cười không nói gì, hắn biết chính mình đoán không sai, than thở: “Ta từng gặp qua thái tử, xác thực là người không tầm thường, nghe nói hắn chết trong thiên lao, ta vốn có chút không tin, quả nhiên… Chỉ là, kế sách của các ngươi cho dù tốt, nhưng tội nghiệp tiểu hoàng tử vừa mới ra đời…”

“Này còn chưa hẳn, nếu chết cháy chính là thái tử giả, vậy vì sao tiểu hoàng tử không thể sống? Thái tử chỉ sai người hạ một liều thuốc tê mạnh để giả chết mà thôi, tiểu hoàng tử trước khi nhập liệm (đưa vào quan tài) đã được thủ hạ của thái tử đổi ra ngoài rồi, hiện đang sống tốt ở Nhạc Dương Phong Môn —” Bích Lạc nhìn ánh trăng, Long Diễn Diệu chắc là đã tỉnh rồi a…

“Ta phải trở về, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?”

Đến gần bên tai Tử Minh, Bích Lạc nhỏ giọng thì thầm, đến khi thấy được sắc mặt Tử Minh biến ảo, ngưng chú nhìn y, tựa như hai người mới lần đầu biết nhau.

“Sao nhìn ta như vậy?”

“Không có gì, đột nhiên nghĩ, ngươi tâm cơ thật sâu, từ trước đến giờ ta chưa từng phát hiện… A, không bằng ngươi đem Vương bát đản kia cùng thái tử tranh chấp, đấu đến lưỡng bại câu thương, chính mình làm hoàng đế luôn đi.” Tử Minh tựa thật tựa giả mà thở dài: “Ngày nào đó, nếu ngươi muốn hại ta, chỉ sợ ta cũng không thoát được a…”

“Ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi…” Dáng tươi cười tiêm nhiễm một phần phiền muộn, Bích Lạc buồn bã lắc đầu — ngươi là ca ca của ta, là người thân duy nhất của ta… Bất quá, ta vĩnh viễn cũng không nói cho ngươi biết bí mật này, ta không muốn ngươi hận Yến Nam Quy, hận người kia cướp đi mẫu thân ngươi, nhưng hắn cũng là người mà ngươi lưu tâm, người ngươi yêu mến…

Thần sắc Bích Lạc bỗng trở nên u sầu làm ngực Tử Minh khó chịu một trận, cũng không còn hứng thú tiếp tục cười nữa, hắn nhún vai đứng lên: “Chuyện của ngươi, ta sẽ thay ngươi làm thỏa đáng. Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để Vương bát đản nhìn ra sơ hở… Ta đi.”

Tử ảnh nhanh chóng biến mất dưới ánh trăng, Bích Lạc thẫn thờ ngồi một mình, thấy y phục ẩm ướt, mới kinh sợ, nhảy vọt trên từng nóc nhà, lặng yên quay về tẩm cung.

Cước bộ nhẹ tựa bông, nửa điểm cũng không làm kinh động đến cung nhân trực đêm, trực tiếp đi đến nội điện, một cước bước vào cửa, trên lưng thình lình đổ mồ hôi lạnh —

Ngọn lửa đèn cầy lay động trong phòng, Long Diễn Diệu không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi ở mép giường nhìn y, nét mặt thâm sâu khó dò.

“Ngươi tỉnh rồi…”

Bích Lạc cố gắng lộ ra một nụ cười quyến rũ, đi đến chỗ hắn, tim đập nhanh đến lợi hại: Long Diễn Diệu tỉnh từ bao giờ?

Một tay đem Bích Lạc kéo vào lòng, sờ thấy sương sớm trên áo y, hai hàng lông mày Long Diễn Diệu giương cao: “Ta vừa tỉnh ngủ, không thấy ngươi bên cạnh, nửa đêm còn đi đâu?”

“Ta ngủ không được, ra ngoài đi qua đi lại…” Bích Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Long Diễn Diệu vừa mới tỉnh, hẳn là không phát hiện Tử Minh đã tới…

“Thật không? Lúc trước chẳng phải ngươi nói quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc sao?” Đôi mắt đen sắc bén của Long Diễn Diệu càng thêm trầm hắc.

Sắc nhọn tựa như ánh mắt chim ưng đang rình mồi, Bích Lạc run lên, kề sát trong ngực Long Diễn Diệu nhẹ nhàng cọ cọ: “Hiện tại ngủ có được hay không? Ta thực sự có điểm buồn ngủ rồi…”

Ngón tay khẽ mơn trớn da thịt lành lạnh của y, mi tâm Long Diễn Diệu càng thêm buộc chặt: Rõ ràng y ở bên ngoài thật lâu… Còn có, khi Bích Lạc vừa mới đi vào thì, hắn hầu như không nghe ra tiếng bước chân…

Đôi mi bỗng dưng nhếch cao, chợt lóe sát khí: “Ngươi đến tột cùng có chuyện gì gạt ta?!” Lòng bàn tay hắn đột nhiên hướng ra ngoài trở một cái —

“Không —“

Vừa phun ra được một chữ, chưởng lực mạnh mẽ đã đánh thẳng vào lưng. Bích Lạc định vận công chống đỡ, nhưng chợt dừng lại — nếu như bị Long Diễn Diệu phát giác y có võ công, còn không phải làm hắn nghi ngờ càng thêm nặng? …

Không còn thời gian ngẫm nghĩ, Bích Lạc cấp tốc đem chân khí tản ra khắp các huyệt, chịu một chưởng của Long Diễn Diệu —

“Bích Lạc!”

Chưởng đánh lên ngực Bích Lạc, không có đến nửa phần nội lực chống lại, sắc mặt Long Diễn Diệu kịch biến, vội vàng rút tay về, nhưng vẫn là chậm.

Tựa như bị quả tạ nghìn cân tầng tầng đập lên, Bích Lạc khẽ nhếch môi, một ngụm máu bắn tung tóe lên sa trướng hoàng sắc, cả người tê liệt ngã xuống khuỷu tay Long Diễn Diệu, đầu lệch về một bên, tơ máu liên tục tràn ra khỏi môi, trước ngực ngay lập tức nhiễm một mảnh đỏ tươi.

“Bích Lạc —” Long Diễn Diệu hô to một tiếng, ôm chặt thân thể đang không ngừng run rẩy trong lòng, tiếng rống giận vang vọng khắp tẩm cung —

“Mau gọi thái y!”

……………………………………………..

“Thấy thế nào rồi? Bích Lạc…” Đặt chén thuốc xuống, Long Diễn Diệu lấy khăn lụa lau dược còn dính trên mép Bích Lạc, ảo não tới cực điểm: Bích Lạc vốn vết thương cũ chưa lành, lại bị hắn hung hăng đánh một chưởng, nghe thái y chẩn đoán bệnh, chỉ sợ nội trong một tháng không thể xuống giường được, nếu điều dưỡng không tốt, nói không chừng sau này còn có thể lưu lại gốc bệnh…

“… Xin lỗi, là ta quá đa nghi…”

Bích Lạc thở hổn hển, đẩy tay Long Diễn Diệu ra, y chua chát cười: “Hóa ra ngươi đều không tin ta… A, ngươi cứ thẳng thắn giết ta đi.” Mi mắt nhắm lại, lại ho vài tiếng đến xuất huyết —

“Bích Lạc!” Long Diễn Diệu vừa sợ vừa thẹn, thấy sắc mặt y tái nhợt đến lợi hại, trong lòng mãnh liệt co rút, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi còn nhiễm máu của Bích Lạc, lẩm bẩm nói: “Sẽ không, ta sao có thể giết ngươi? … Sẽ không…” Cảm thấy Bích Lạc quay đầu né tránh, hắn kinh hoàng một trận, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt y, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng ly từng tí) vuốt ve: “Ta tuyệt đối sẽ không thế nữa, Bích Lạc…”

— Sẽ không, chưởng đánh vào trên người ngươi, ta cư nhiên cũng đau nhức thấu tim thấu phổi, cho tới bây giờ chưa từng trải qua đau đớn như vậy… Ta không biết bản thân sẽ vì yêu thương một người mà dẫn đến tình trạng này… ta không biết…

Ta có lẽ thật sự đã yêu ngươi… Không rõ là bắt đầu từ khi nào, cũng không biết vì cái gì, ta thực sự bị tiểu yêu tinh ngươi mê hoặc, ngay cả chính ta cũng không hề phát hiện! Nhưng hôm nay, ta đã rất rõ ràng, ta xác thực thích ngươi! Bằng không, tâm thế nào lại đau đến khó có thể chịu được như vậy? Ta sao lại bởi vì ngươi muốn tránh né ta, cự tuyệt ta mà hoang mang rối loạn?

Ta cư nhiên thực sự yêu ngươi! Yêu ngươi điêu ngoa, gàn dở, yêu ngươi giả dối, hay thay đổi, cũng là yêu ngươi yêu mị hoặc nhân… Cho nên lúc trước nghĩ ngươi có chuyện muốn dấu diếm ta, mới không khống chế được chính mình mà phẫn nộ…

Một cái hôn ôn nhu khẽ lướt qua mi mắt Bích Lạc, ôn nhu tựa như muốn che chở —

“Xin lỗi, Bích Lạc, ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi ngươi lần nữa, sẽ không làm tổn thương ngươi lần nào nữa…”

Đây xem như là lời thề sao? … Toàn thân Bích Lạc cứng lại, bỗng chốc vung đầu, cố sức tách ra khỏi cái hôn ôn nhu của Long Diễn Diệu: “Ngươi không phải nói ta có việc gạt ngươi sao? … Ngươi có thể đem ta ném vào thiên lao, gọi người tra vấn ta a!” Cổ họng khẽ chấn động vài cái, y cười khổ: “Không chừng đúng thật là có thể hỏi ra vài thứ đó… Ta, —“

Lời còn chưa nói hết, đôi môi đã đột nhiên bị lấp kín, nồng nhiệt giống như ngày xưa, nhưng mang theo ôn nhu không đồng dạng —

Tinh tế hôn mỗi một tấc trên đôi môi mềm mại, liếm sạch hết vết máu còn đọng lại, Long Diễn Diệu rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng chứa đầy kinh ngạc của y, khẽ cười nói: “Ngoan ngoãn ngủ, đừng nói chuyện nữa.”

Trên ngực đau nhức đến không nói nên lời, một phần cũng bởi vì vết thương. Bích Lạc cắn môi, thật khó chịu! Cực kỳ khó chịu!

“Ngủ đi…”

Buông màn, Long Diễn Diệu cẩn thận ôm Bích Lạc để y gối đầu lên ngực hắn, vỗ nhẹ lưng y. Cảm thấy Bích Lạc còn đang run rẩy, y hãy còn đang tức giận, cánh tay hắn căng thẳng, mỉm cười nói: “Ngươi thật ồn ào, khó tính, giống hệt tiểu hài tử, ha ha, đừng tức giận nữa… Vết thương tốt hơn rồi, ngươi muốn mắng chửi, muốn đập phá, muốn giết người phóng hỏa, ta đều tùy ngươi, còn hiện tại, nhanh ngủ đi!”

Không tưởng tượng được Long Diễn Diệu lại có khẩu khí gần như sủng nịch như vậy, Bích Lạc lại ra sức cắn môi đến chảy máu — Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta không cần ôn nhu của ngươi, ta chỉ muốn hận ngươi!

Long Diễn Diệu, không nên đối tốt với ta! Không nên ôn nhu với ta! Không nên khiến ta rơi vào trong mộng của ngươi!

Ta ở trước mộ Yến Nam Quy từng thề qua, sẽ không tiếp tục khao khát si tình! Ta, chỉ muốn báo thù! Khiến tất cả những kẻ đã cướp đi mọi thứ của ta phải trả giá tương xứng!

Cho nên, ta không muốn ngươi yêu ta! Ta chỉ muốn hận ngươi!! Giống như lúc ban đầu, căm hận thật sâu kẻ đã cướp đi sinh mệnh Yến Nam Quy lại mặc sức lăng nhục ta!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.