Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 3: Có thể xa xa nhìn, không thể thị gian




-Hả?? - Chú nhân viên mở to đôi mắt, ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Diệc Nhiên.

Toàn bộ người Điềm Tâm như đông cứng lại.

Trần Diệc Nhiên nhìn nhân viên quản lí cười nhạt một cái rồi túm tay Điềm Tâm đi thẳng đến thang máy.

Trong thang máy, Điềm Tâm một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, không chịu được liền đẩy cánh tay Trần Diệc Nhiên rồi nói:

-Tại sao đột nhiên lại nói với chú nhân viên những lời đó, sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy.

-Hiểu lầm cái gì? - Trần Diệc Nhiên mỉm cười, giả bộ không hiểu nhìn cô.

-Thì...vậy ông ấy sẽ biết chúng ta không có quan hệ máu mủ, lại còn thân mật như thế, lỡ như nói cho ai đó... - Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói với hắn.

-Có sao đâu, ít nhất thì ông ấy sẽ không nghĩ là chúng ta loạn luân. - Trần Diệc Nhiên cười xảo trá, ôm bưu kiện trong ngực, hơi cúi đầu nhìn Điềm Tâm.

Mặt Điềm Tâm cứng đờ ra.

Anh à, chẳng lẽ chỉ vì một lí do...mà lại có thể nói ra những lời đó sao?

Trần Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, không chịu được liền bật cười.

-Sao, em vẫn muốn ông ấy nghĩ hai người chúng ta là anh em hả?

-Cũng không phải... - Điềm Tâm chép miệng, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:

-Chuyện hai chúng ta sẽ bị cô phát hiện đó! Lỡ may cô đến đây mà chú nhân viên kia kể lại thì sao?

-Thứ nhất, tỉ lệ mẹ anh đến đây, còn thấp hơn tỉ lệ sao chổi quét qua Trái đất đấy. Thứ hai, nếu mẹ anh biết thì thừa nhận luôn, cô vợ xấu xí này sớm muộn cũng phải ra mắt bố mẹ chồng thôi. - Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, nhìn thấy thang máy đã đến tầng mười chín liền trực tiếp đi ra ngoài.

-Không phải anh bảo phải giấu đi đã sao, anh còn nói em chưa tốt nghiệp, phải đợi đến lúc khả thi một chút rồi mới nói cơ mà? - Điềm Tâm theo sau nói.

-Đúng vậy, sau này mới nói thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút, nhưng nếu quả thật không giấu giếm được thì thừa nhận đi, tuy rằng có thể áp lực hơn một chút, nhưng anh sẽ cùng em vượt qua. - Trần Diệc Nhiên xoay đầu lại nhìn Điềm Tâm cười cười, sau đó mở cửa đi vào, quay ra vẫy tay với cô:

-Vào đi, còn đứng đấy làm gì, vào xem những thứ anh mua cho em có hợp không.

-Hả? Mua cái gì vậy? - Điềm Tâm trong lòng hiếu kì, vội vàng ôm đống đồ đi vào.

Đợi đến lúc mở ra toàn bộ mấy hộp bưu kiện, thấy cả đống đồ trên sàn, trong lòng cô cảm động nói không nên lời.

Toàn bộ những vật kia đều giống như những vật dụng trong nhà Trần Diệc Nhiên.

Nguyên bộ từ dép lê, bàn chải đánh răng, chén trà, áo ngủ, bát đũa, còn có gối ôm, ghế dựa, âm li nhỏ, tất cả những thứ này với những thứ trong nhà Trần Diệc Nhiên, đều y như một đôi vậy.

Điềm Tâm nhìn đống đồ, không nhịn được liền sờ hết thứ này đến thứ kia, sau đó chợt ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vui vẻ của Trần Diệc Nhiên, trong khoảnh khắc nói không nên lời.

-Thích không? Trần Diệc Nhiên mỉm cười, giọng trầm ấm hỏi.

-Có. - Điềm Tâm gật đầu lia lịa, những đồ vật mà Trần Diệc Nhiên đang dùng, màu chủ đạo là màu xám, nhưng những thứ hắn mua cho cô, thì toàn bộ đều là những màu sắc kẹo ngọt mà cô thích.

Từ hồng phấn, xanh lục, đỏ anh đào, tím nhạt cho đến màu vàng chanh sặc sỡ. Mỗi màu đều trông rất ngọt ngào, thật giống như tình cảm của cô lúc này vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.