Nịnh Thần

Chương 11: Fake without price




Lúc Isabel và Andrea đã ra về, Diana vẫn còn nán lại trên hiên nhà một lúc lâu nữa để suy nghĩ về việc họ đã hiểu cô quá ít. Là bạn trong nhiều năm, họ đã cùng nhau chia sẻ những giờ phút vui vẻ, hạnh phúc, cùng nhau vui đùa... Nhưng sao hai cô bạn này lại không hề hiểu cô và hiểu cô mơ ước điều gì chứ? Nhưng mà, có sao đâu nếu chẳng ai biết một ước mơ mà cô đã quyết định từ bỏ?

Cô nghĩ tới câu hỏi mà mẹ đã hỏi trong thư: “Đâu mới là điều thực sự ngăn cản con theo đuổi ước mơ lớn nhất của mình hả con gái?”

Diana biết rằng nếu như cô có một ngàn cuộc đời để sống thì ở cuộc đời nào cô cũng sẽ muốn trở thành một nhà văn. Lý do duy nhất cô chọn ngành luật là vì cái viễn cảnh đáng sợ mà cô sẽ phải đương đầu nếu trở thành nhà văn, dù chỉ là một nhà văn bình thường...

Trước tiên, khi mới bắt đầu, những người xung quanh sẽ nghĩ cô thật lãng phí khả năng của mình. Nhưng thay vì nói thẳng ra,họ lại lịch sự che giấu suy nghĩ thực của mình đi mà bảo với cô rằng cô đã chọn một nghề thật thú vị. Nhưng sẽ luôn có sự chê bai và coi thường đằng sau những lời lẽ của họ và rồi cô sẽ nhanh chóng trở thành chủ đề cho những cuộc bàn tán, ngồi lê đôi mách. Người ta sẽ rỉ tai nhau cái tin về nữ thừa kế tập đoàn khách sạn quốc tế - một trong những khách sạn đắt giá nhất Rio de Janeiro, “Cô nàng kém may mắn Diana Oliveira ấy đấy” - người đã từng là niềm ghen tị của tất cả những người trẻ tuổi trong thành phố, người được mọi người ngưỡng mộ, nhưng rồi bỗng nhiên kết thúc bằng nghề viết văn - viết những cuốn sách mà không ai thèm đọc. Còn những người đã từng một lần sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được ở vào vị trí của cô sẽ thấy tiếc nuối vì họ nghĩ rằng cô đã lãng phí đời mình.

Diana chưa bao giờ nói cho ai biết rằng, chỉ vì không muốn sống trong viễn cảnh đó mà cô đã phải chọn cái sự nghiệp mà mọi người quanh cô đều tán dương. Vậy nên có lẽ chính cô mới là người có lỗi, chính cô đã khiến bạn bè không hiểu được cảm giác thực sự của mình là thế nào. Nhưng đâu phải cô không cố gắng kể cho họ nghe về ước mơ và hy vọng của mình chứ? Tất nhiên là cô đã kể rồi.

Nhưng cứ khi nào cô cố gắng nói về điều đó thì họ lại xét đoán cô. Cứ như thể họ biết chính xác cái gì là tốt nhất cho cô vậy. Rồi họ lúc nào cũng đưa ra những lời khuyên về việc cô nên làm gì, cô nên suy nghĩ ra sao, thậm chí cả việc cô nên cảm thấy như thế nào nữa. Họ chưa bao giờ cố gắng hiểu xem cô cảm thấy như thế nào khi phải đơn độc một mình trên thế giới mà không có ai hiểu được mình. Chưa bao giờ họ cố hiểu.

Cô phải đương đầu với mọi thứ thế nào đây khi cô đơn một mình trên thế gian này, không một ai hiểu cô?

Để đầu óc bớt mệt mỏi, Diana cuối cùng cũng quyết định xuống phố đi dạo trong công viên vào buổi tối giống như cô vẫn luôn làm với mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.