Nịnh Thần Vô Lương

Chương 44




CHƯƠNG 79

Chỗ kín bị đụng chạm mang đến một hồi hơi tê ngứa, Lăng Hạ giật mình một cái, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng a, bị dọa sợ thiếu chút nữa kêu ra tiếng.


Hắn có thể cảm thấy, dục vọng càng ngày càng nóng bỏng cùng tiếng thở dốc nặng nề của tên biến thái này.



Hắn liều mạng lắc mông muốn tránh tay của đối phương, mặt nóng rát, đôi tay cũng vội vàng hành động. Vì phòng ngừa mông nở hoa gì đó, thứ đồ chơi nặng trĩu trong tay này coi như nhổ củ cải thôi. . . . . .



Lăng Hạ cố gắng củng cố trong lòng, trong đầu phát bài hát hát nhổ cải lên của thiếu nhi, động tác cứng đờ theo tiết tấu ca khúc kia lên xuống. Ừ, trước mặt chỉ là một củ cải. . . . . .



Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn cắn môi khuất nhục, vừa thích lại đau lòng, càng không nhịn được muốn bắt nạt hắn. Y nâng Lăng Hạ để cho hắn cưỡi trên đùi của mình, không chớp mắt thưởng thức vẻ mặt bối rối của Lăng Hạ, để cho đôi tay của hắn càng dễ hoạt động.



Đôi tay Lăng Hạ khẽ run, rõ ràng rất qua loa cho xong. Nhưng những đụng chạm này càng khiến cho Ngự Chi Tuyệt hưng phấn hơn, y dùng tay xoa ngực Lăng Hạ một chút, khàn khàn nói: “Nếu ngươi không thể thỏa mãn ta, ta liền tự mình nghĩ biện pháp.”



“. . . . . .” Lăng Hạ bị y chợt bóp một cái, toàn thân chấn động, cả kinh thở dốc một tiếng, trong bóng tối làm cho mọi cảm quan trở nên hết sức nhạy cảm. Hắn kinh hoảng lại khó chịu cúi đầu, đành phải tập trung lực chú ý vào trong tay, ra sức hầu hạ.



Để tên khốn kiếp này phát tiết ra ngoài, phát tiết ra ngoài cúc hoa của mình liền an toàn. . . . . .



Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi lấy hết nghiên cứu tâm đắc của mình ra, tỉ mỉ trên dưới hoạt động, dựa theo phản ứng của Ngự Chi Tuyệt chăm sóc bộ vị nhạy cảm của y.



Vì tư thế nên hắn có thể nhận được có mấy lần vật kia chọt trúng người mình, điều này làm cho hắn khó chịu tới cực điểm. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chỉ hy vọng sau đó tên biến thái này sẽ thả mình ra.



Nhịp tim Ngự Chi Tuyệt không khỏi tăng nhanh, kìm lòng không được dùng sức ôm Lăng Hạ vào trong lòng mình, hơi híp mắt thở dài nói: “Rất thoải mái, ngươi làm vô cùng tốt.”



Tóc dài bóng loáng như tơ lụa nghiêng về phía trở đổ lên thân thể trần truồng của Lăng Hạ, mang đến xúc cảm hơi lạnh.



Tên biến thái này không hề che giấu thanh âm động dục. . . . . . Có chút quá phạm quy rồi, Lăng Hạ cảm thấy cổ họng có chút khô. Kết hợp tóc cùng ánh mắt, cặn bã này dáng dấp cũng không tệ nhỉ? Sao lại đói khát đàn ông như vậy hả?



Hắn hoảng hốt một cái, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, không được tự nhiên tránh ra sau, lại bị đè xuống không thể động đậy, đành phải đỏ mặt khó khăn tiếp tục động tác.



Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Hạ nhận thấy hô hấp đối phương càng ngày càng trở nên dồn dập, hắn biết đượt khổ ép này rốt cuộc cũng kết thúc, vội vàng tăng nhanh động tác. Lúc đối phương phụt ra một chớp mắt, hình như hắn nghe thấy âm thanh dễ nghe khó nhịn hơi nhỏ giọng kêu một tiếng: “Lăng. . . . . .”



Nhưng không đợi hắn nghe rõ ràng, đối phương đã cắn lên bờ môi của hắn, dùng sức mút vào, kịch liệt dây dưa dường như muốn đem nuốt hắn xuống.



Bụng cùng giữa hai đùi đều là một mảng lớn chất lỏng dính ướt, khóe mắt Lăng Hạ co giật không ngừng, khốn kiếp a a a! Cư nhiên xuất thứ kia lên người hắn! Hơn nữa rõ ràng còn liên tục phục vụ ba lượt a ba lượt! Thứ hàng này cứng nhanh như vậy có thể là người sao? Hơn nữa thời gian mỗi lần đều dài như một thế kỷ được chứ?



Nếu không phải thể chất thay đổi hoàn toàn, đôi tay hắn bây giờ đoán chừng sẽ bị phế. . . . . .



Lăng Hạ không khỏi cảm thấy may mắn, may nhờ nam nhân này chỉ biến thái không phải tội phạm ***, cúc hoa của mình coi như an toàn đi?



Hắn cố gắng thẳng người, xem nhẹ mùi vị mập mờ trong không khí làm cho người ta tim đập đỏ mặt, mặt không chút thay đổi nói: “Có thể thả ta đi chứ?”



Tình cảm đè nén quá lâu một khi bộc phát, liền giống như lũ lụt thú dữ khó có thể khống chế, dục vọng của Ngự Chi Tuyệt chỉ hơi thư giải một chút mà thôi.



Đối phương rõ ràng một thân toàn dấu vết ***, vẻ mặt lại cấm dục như vậy. . . . . .



Cổ họng Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, không nhịn được dán lỗ tai Lăng Hạ mập mờ trầm thấp nói: “Ừ, ngươi phục vụ ta rất thoải mái. . . . . . Cho nên, ta quyết định hồi báo một chút.”



. . . . . . Gì? Lăng Hạ còn chưa phản ứng kịp, đã bị đẩy xuống lần nữa.



Khi hắn nhận thấy bàn tay mang theo vết chai của đối phương nắm lấy mệnh căn của hắn, đã bị dọa sợ nhanh chóng ngăn cản, hoảng loạn nói: “Đại ca, thật không cần!”



Nhưng đôi tay lập tức không thể chuyển động, hắn vô lực co quắp trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt.



Hắn liều mạng muốn ức chế phản ứng nơi đó, nhưng phản ứng sinh lý sao có thể bị ý chí yếu đuối ngăn cản? Hơn nữa đối phương giống như biết tất cả những điểm mẫn cảm của hắn, dùng lực độ cùng tần số thuần thục trêu chọc làm cho hắn mất khống chế. . . . . .



Lăng Hạ gấp rút thở dốc, khuôn mặt khó chịu ửng hồng, ngay cả khi không nhìn thấy hắn cũng biết nơi đó đã hoàn toàn thất thủ! Hắn không dám nói nữa, sợ thanh âm vừa ra khỏi miệng đã bị biến điệu, dùng sức cắn môi dưới hai chân thẳng tắp.



Ngự Chi Tuyệt không hài lòng cứng rắn nhét một ngón tay vào trong miệng hắn, chậm rãi rút mấy cái: “Ta muốn nghe thanh âm của ngươi. . . . . .”



Lăng Hạ bị động tác cùng thanh âm mập mờ của y kích thích, thân thể khó kiềm chế run rẩy. Ngón tay kia khuấy động trong miệng hắn, làm cho hắn phát ra một vài thanh âm đè nén.



Hắn đang khó chịu không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn, lập tức hối hận, nhanh chóng mở hàm răng, thanh âm khẽ run nói: “Thật xin lỗi, ta không cố ý. . . . . .” Hắn thật sự sợ rồi, nam nhân này sẽ không trả thù hắn chứ?



Nhìn khuôn mặt Lăng Hạ lộ ra khiếp ý, ngực Ngự Chi Tuyệt cứng lại, dừng một hồi rồi cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ theo ước định, không làm gì ngươi.”



Thanh âm rất dễ nghe không phải là hài hước cùng hấp dẫn, mà là chân chân thiết thiết dịu dàng, Lăng Hạ không khỏi ngẩn ngơ. Sau đó, hắn cảm thấy, bộ phận khó chịu kia của mình bị cái gì đó ướt mềm linh hoạt liếm lấy, khoái cảm làm cho người ta run sợ theo bụng dưới truyền đến đại não.



Hắn ngạc nhiên mở to hai mắt, nơi kia đã bị một địa phương ấm áp ướt át bao dung, đối phương dùng môi lưỡi bao lấy, động tác bắt đầu từ chậm rãi đến gấp gáp.



Lăng Hạ gấp rút khẽ kêu một tiếng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn sợ hãi trợn tròn mắt.



Trên mặt Ngự Chi Tuyệt có chút hồng, mê muội nhìn vẻ mặt Lăng Hạ buông thả mất hồn, liếm một chút bạch trọc dính nơi mép.



Lăng Hạ bị dọa sợ sao? Nhanh như vậy? Y có chút buồn cười, cố gắng khắc chế phản ứng thân thể, ôm thật chặt Lăng Hạ nhắm hai mắt lại.



Cái gì cũng không làm, ôm như vậy cũng tốt.



Bên trong không gian có y phục cùng một số đồ thường dùng, Ngự Chi Tuyệt lau sạch sẽ cơ thể Lăng Hạ, lại lấy đồ lót của mình cùng một cái áo ngoài màu trắng mặc đàng hoàng cho hắn.



Lăng Hạ như rối gỗ bị Ngự Chi Tuyệt xoay qua xoay lại, lỗ tai bốc khói cúi thấp đầu —— mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy tiếng tên biến thái này nuốt a a! Cư nhiên nuốt dịch thể của hắn a a a! Chẳng lẽ y là yêu tinh thải dương bổ dương sao?



Trong lòng hắn vô cùng bất an, lúc người nọ ôm hắn không làm gì cả, hắn lại bất tri bất giác buông lỏng, thiếu chút nữa ngủ thiếp đi! Thần kinh của mình lúc nào lại như vậy?



Ngự Chi Tuyệt cũng mặc xong quần áo, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của Lăng Hạ, trầm ngâm nhìn mặt của hắn.



Thật là một khắc cũng không muốn tách ra. . . . . . Y lưu luyến dùng đầu ngón tay vuốt ve thái dương Lăng Hạ, gò má nhẹ nhàng cọ đôi môi của hắn, hơi thở lần nữa quấn quít chung một chỗ.



Lưng Lăng Hạ cứng đờ, mặc cho đối phương cợt nhã, dù sao nam nhân này cũng sẽ thả hắn đi, hắn tạm thời nhẫn nại một chút.



“Mùi vị của ngươi ta rất thích. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt chống trán Lăng Hạ nhỏ giọng nói, “Hôm nay ta rất vui.”



Lăng Hạ không đáp, trên thực tế hắn không biết nói gì, phải nói cám ơn đã khoản đãi sao? Sá!



Thành thật mà nói, những ký ức kia làm đại não hắn bị kích thích đến độ trước nay chưa từng có, bây giờ vẫn còn bị vây trong trạng thái đờ đẫn.



Ngự Chi Tuyệt mang theo Lăng Hạ rời không gian, bây giờ năng lực không gian của y có thể kéo dài thời gian gấp mười lần bên ngoài, nói cách khác, bên trong đi qua mười canh giờ, bên ngoài chỉ mới qua một canh giờ. Y và Lăng Hạ ở bên trong giằng co 2-3 canh giờ, bên ngoài không qua bao lâu.



Con bạch đầu ưng trụi lông khó coi kia vậy mà không bay đi, chỉ kiêng kỵ Song Đầu Xà, lẩn quẩn ở mấy trượng ngoài kia, Ngự Chi Tuyệt loáng thoáng cảm thấy nó có chút quen mắt.



Y cảnh giác híp mắt, trong lòng hoài nghi một hồi, bây giờ Lăng Hạ đang ở chỗ Chử Ấn sao?



Ngự Chi Tuyệt đẩy Lăng Hạ tới trước, đợi lúc hắn tới chỗ con bạch đầu ưng kia mới giải khai cấm chế. Y đeo mặt nạ lên lần nữa, cong cong khóe môi nói với Lăng Hạ: “Như vậy, gặp lại sau.”



Lăng Hạ nhếch nhác bò lên người Đại Bạch, ngơ ngác nhìn bóng dáng Song Đầu Xà đi xa.



Người nọ sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở phía trên, tóc dài đen láy bị gió thổi bay chung quanh, lại như thơ như họa. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ —— bóng lưng của người này thoạt nhìn rất cô độc. . . . . .



Hắn phát giác mình toát ra ý niệm này, liền đầy đầu hắc tuyến, hắn bị hội chứng Stockholm sao?



Đại Bạch vui mừng cọ lên cổ Lăng Hạ, gào gào thét mấy tiếng. Lăng Hạ vội vàng sờ sờ đầu nó trấn an: “Đại Bạch, ta không sao.”



Ánh mắt của hắn rơi vào y phục trên người mình liền ngẩn ra, sá, đây là y phục của nam nhân kia sao? Hoa lệ quả thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng a! Trên người là một trường bào màu trắng ngà, phía trên dùng sợi bạc tinh tế thêu từng đóa mẫu đơn to. Nói mới nhớ, vừa rồi y phục trên người người đeo mặt nạ kia đích xác rất khổng tước, nhưng y mặc vào không có chút không hợp, không giống mình dở dở ương ương. . . . . .



Ý thức được mình lại đang nghĩ cái nam nhân biến thái mang mặt nạ kia, Lăng Hạ ảo não cắn răng. Hắn quyết định quên tất cả chuyện này, soa hắn phải để ý tên biến thái kia? Hắn chỉ để ý đến mấy cô gái thuần gia môn thôi a!



Đại Bạch đưa hắn đến gần trụ sở rồi trở về sơn động, Lăng Hạ lén lén lút lút đi vào đổi y phục, may mà không bị người phát hiện.



Buổi tối hắn ở trên giường trằn trọc trở mình, thế nào cũng ngủ không được.



Ban ngày những nụ hôn và vuốt ve hoặc là tỉ mỉ dịu dàng, hoặc là thô lỗ cuồng dã, hô hấp giao dung và tiếng tim đập, cảm giác cao trào làm cho người ta run sợ. . . . . . Khống chế không được từng lần một hiện lên trong đầu.



Mặt của hắn liền nóng lên, này đang lừa ông đây sao?



Một hồi lâu hắn ngồi dậy, thô lỗ vo đống y phục cực tốt để ở đầu giường kia thành một cục nhét dưới gầm giường, dùng chăn vải thô che kín đầu ép mình đi ngủ.



Thời gian im hơi lặng tiếng qua chừng mười ngày, trừ mấy buổi tối thỉnh thoảng Lăng Hạ nằm mơ thấy chút hình ảnh kiều diễm, rốt cuộc cũng quên lúng túng cùng khuất nhục ngày đó.



Ngày này hắn ở chỗ Đại Bạch chơi đùa một hồi rồi trở lại, kinh ngạc phát hiện phòng trống chung quanh đã trụ đầy rồi, lại nhận thêm người sao? Ừ, khoảng thời gian ma thú sinh sản rất tốt. . . . . .



Lăng Hạ không lắm để ý, đang muốn trở về phòng lại bị thanh âm phía sau gọi lại. Hắn quay người lại, nhìn thấy quản sự đệ tử mang theo một thiếu niên đi về phía mình.



Ánh mắt Lăng Hạ hoàn toàn bị thiếu niên kia hấp dẫn.



Thiếu niên kia chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, tóc đen láy chỉnh tề cột trên đầu, ngũ quan xinh xắn như người trong tranh bước ra, dưới mắt phải của y là một viên lệ chí nho nhỏ đỏ thắm.



Cặp mắt xếch xinh đẹp trong suốt của thiếu niên kia không nháy mắt nhìn mình, Lăng Hạ cảm thấy ngực giống như bị chùy nện cho một cái, trái tim đột nhiên gia tốc nhảy lên.



Hắn hoảng hốt nhìn thiếu niên kia, quản sự đệ tử chạy tới trước mặt hắn, cười nói: “Tiểu Đao, đây là Lăng Tuyệt mới tới, về sau cùng ngươi chăn nuôi bạch đầu ưng. Phòng ốc khác đã trụ đầy rồi, tuổi của y còn nhỏ, phải uất ức ngươi ở cùng y, chăm sóc nhiều hơn rồi.”



Lăng Hạ sửng sốt vội vàng tập trung tinh thần, cố gắng chuyển ánh mắt sang quản sự đệ tử, mỉm cười nói: “Ừ, tốt.”



Hắn không chút để ý hàn huyên mấy câu với quản sự đệ tử liền dẫn thiếu niên kia trở về phòng, tiện tay nhận lấy dụng cụ sinh hoạt y ôm trong tay, miệng lẩm bẩm lặp lại: “Lăng Tuyệt?”



Thật là trùng hợp, lại cùng họ với hắn. Thật ra thì hắn không quen ở cùng người khác, nhưng thiếu niên này hắn vừa nhìn liền thích, không nhịn được muốn chăm sóc y thật tốt.



Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn hắn nói: “Huynh gọi ta là A Tuyệt được rồi. Ta phải xưng hô huynh như thế nào đây?”



Trong lòng Lăng Hạ yên lặng lặp lại mấy lần, nghiêng đầu cười nói: “A Tuyệt, đệ gọi ta là Tiểu Đao ca được rồi.” Hắn nói qua rồi không nhịn được nheo mắt cười, trong phim Trần Tiểu Đao rất tuấn tú phải không?



Hắn nhận thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng mờ mờ ảo ảo cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ là do ánh mắt của hắn hiển lộ một tia không hiểu, lúc này thiếu niên mới thu hồi ánh mắt, Lăng Hạ thì thở phào nhẹ nhõm.



Hắn bị cặp mắt xinh đẹp kia nhìn soi mói, mọi cử động rất không tự nhiên, quả thật cứng đờ như người máy . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.