Nịnh Thần Vô Lương

Chương 32




CHƯƠNG 67

“Bắt đầu từ tầng năm sẽ không dễ qua như vậy.” Ngự Chi Tuyệt vẫn nhìn ảo ảnh thạch, không biết suy nghĩ của Lăng Hạ. Y trầm giọng nói,”Nếu là ta, dùng thời gian không tới một nửa thời gian của hắn là đã phá được bốn tầng này, mang theo những người đó đều là gánh nặng.”



Lăng Hạ không nhịn được nghiêng mặt qua một bên khẽ cười ra tiếng, có lẽ Giáo chủ đại nhân không ý thức được, khi y nói những lời này, ngay cả khi nói một cách bình tĩnh đại khí, trên thực tế vẫn tiết lộ chút ý tứ kỳ quái hàm xúc.



Ngự Chi Tuyệt nghe tiếng cười của hắn, trên mặt rõ ràng có chút quẫn bách, nhưng là rất nhanh sẽ khôi phục tự nhiên.



Trong ảo ảnh thạch, đám người Tống Tiểu Hổ lông tóc không tổn hao lên tới Tầng năm.



Giữ tầng năm chính là Khắc Lan Mẫn Bạch. Khắc Lan Mẫn Bạch sáng sớm nghe được tin tức, biết tên tóc lam đó cũng ở đây, lập tức thúc ngựa không ngừng chạy đến. Nàng đỉnh đạc ngồi trên ghế chơi trường côn trong tay, không chút để ý quan sát mọi người.



Nàng vẫn có chút ấn tượng với Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết, biết đều là bằng hữu của Lăng Hạ. Nhưng nếu Tô Mạc Chận ở đây, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ dễ dàng qua cửa.



“Muốn qua cửa này vô cùng đơn giản.” Khắc Lan Mẫn Bạch dùng cây gậy vẽ một đường trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, “Một trong năm người các ngươi, chỉ cần đánh ta bại, coi như qua cửa.”



Tống Tiểu Hổ vừa muốn động, Tô Mạc Chận đè lại bả vai hắn: “Tiểu Hổ, để ta tới.”



Lăng Hạ ở chỗ này nghe vậy khóe miệng giật giật, còn chưa bao lâu đâu, lần trước Tô Mạc Chận còn chưa gặp Tống Tiểu Hổ đâu, nhanh như vậy đã thân thiết gọi tiểu Hổ rồi, có thể thấy được hào quang nhân vật chính chiếu rọi cả vùng đất.



Nguyên bản kịch tình là nhân vật chính ra trận, bởi vì hắn chấp nhất không đánh con gái, bị Khắc Lan Mẫn Bạch đánh không còn hình người, nhưng cuối cùng Khắc Lan Mẫn Bạch bị tín niệm không thể thay đổi của hắn cảm động, cuối cùng thả hắn đi lên, không bao lâu liền theo Tống Tiểu Hổ chạy đi. . . . . . Khụ, bây giờ rõ ràng Tô Mạc Chận muốn đá nhân vật chính ra góc tường.



Khắc Lan Mẫn Bạch vẫn đang ước gì có cơ hội sửa chữa Tô Mạc Chận. Nàng khinh bỉ nhìn Tô Mạc Chận một cái nói: “Bại tướng dưới tay.”



“Lần trước tại hạ không dốc hết toàn lực.” Tô Mạc Chận bảnh bao dùng tay hất tóc trước trán ra sau đầu cười nói, “Mẫn Bạch cô nương, nếu chúng ta xông đến đỉnh tháp, nàng liền làm lão bà của ta, như thế nào?”



Khắc Lan Mẫn Bạch liền cười lạnh: “Vậy ngươi thử một chút đi, lần này ta không dùng độc thú, nếu như ngươi thắng được cây gậy trong tay của ta, vậy liền tha các ngươi đi lên.”



Tô Mạc Chận đang ước gì nàng nói câu này, nếu không thì không có chút phần thắng. Hắn cười nói: “Đắc tội.” Dao găm trên tay cũng đi theo chậm rãi hiện ra, bao trùm nguyên tố hệ “đất” tinh thuần.



Đợi đến một lúc lâu sau, tầng này căn bản đã thành một vùng phế tích, mặt Tô Mạc Chận tím bầm đưa đao về phía trước, dán lên cổ Khắc Lan Mẫn Bạch cười hì hì nói: “Mẫn Bạch cô nương, ta thắng.”



Động lực lấy vợ thiêu đốt trong lòng, trong thời gian ngắn ngủi hắn đã đột phá bình cảnh tu hành, so với lần trước đã mạnh hơn rất nhiều.



Khắc Lan Mẫn Bạch xem thường híp mắt lại, song côn trên tay đã bị Tô Mạc Chận tước đi. Nàng hừ một tiếng nói: “Ta thua.” Tuy nói như thế, chân của nàng chợt đá ra sau, đá mạnh trúng giữa háng Tô Mạc Chận, sau đó nhân cơ hội phi thân nhẹ nhàng rơi xuống ghế đá.



Lăng Hạ nhìn đầu đầy hắc tuyến, hắn tin tưởng tất cả nam đồng bào chứng kiến cảnh này đều nghe thanh âm trứng vỡ.



Tô Mạc Chận kêu thảm một tiếng che hạ bộ, một hồi lâu còng lưng đi về, buồn bã khạc ra mấy chữ: “Ta mà không được, về sau nàng đừng có oán ta. . . . . .”



Mộ Dung Tuyết cùng Thủy Linh nghe vậy đỏ mặt, Khắc Lan Mẫn Bạch lại thoải mái, thái độ không hề nhăn nhó, chỉ khinh bỉ nhìn Tô Mạc Chận một cái chỉ chỉ phía trên nói: “Các ngươi có thể lên đi, chẳng qua ta phải nhắc nhở một chút, người thủ tầng tiếp theo không có dễ nói chuyện như ta đâu.”



Lăng Hạ vội vàng xem tầng trên, chân mày liền cau lại —— huyết ma Chử Ấn.



Chử Ấn tu luyện ma công có liên quan đến máu, hết sức tà môn, lúc ông ta chiến đấu đến hưng phấn thường bẻ gãy chi dùng máu làm vũ khí, bởi vì loại ma công kia có thể tự động mọc lại tay chân trong vòng mười ngày nửa tháng, cánh tay năm đó bị Ngự Chi Tuyệt thiêu hủy đã sớm mọc ra rồi.



Theo lý thuyết, càng lên trên cấp càng cao, nhưng Chử Ấn cuồng chiến đấu hiển nhiên không kiêng kỵ những thứ này, chỉ muốn càng sớm càng tốt, hơn nữa gã ta xuống tay không cố kỵ gì, lại hút máu thành tánh, Mộ Dung Tuyết cùng Thủy Linh hai tiểu cô nương ở chỗ này không thể nghi ngờ sẽ gặp nguy hiểm.



Chử Ấn như cũ mặc Hồng Y toàn thân chói mắt, ánh mắt hẹp dài híp lại, hưng phấn không ngừng dùng đầu lưới liếm khóe môi. Gã đã không thể chờ đợi nữa muốn hút máu, mấy người trước mặt này, mùi vị máu của ai cũng rất mê người.



Con bạch đầu ưng năm đó hôm nay đã lên tới cấp tám, đứng ở bên người Chử Ấn, lông chim trên đầu bị A Ly thiêu hủy cũng dài ra lần nữa. Mắt nó hết sức bén nhọn, lập tức nhìn thấy A Ly trên bả vai Mộ Dung Tuyết, tức giận ré dài một tiếng —— lần trước cũng là vì con tuyết viêm này! Nếu không nó đã sớm cưới được vợ rồi ! Còn phải đợi đến bây giờ lâu như vậy sao?



A Ly lật người nhảy xuống, thân thể phóng đại to gấp đôi Tiểu Báo, con ngươi máu đỏ dựng thẳng giống như ngọn lửa thiêu đốt nhìn chằm chằm bạch đầu ưng cùng Chử Ấn. Nếu không phải người áo đỏ này, năm đó nó và Lăng Hạ sẽ không tách ra, bị vây hãm trên hoang đảo thật nhiều năm, cho đến hai năm trước mới được Tống Tiểu Hổ tìm về.



Hai con ma thú như cừu địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, lập tức đánh tới.



Một chiếm lợi thế có thể bay, một tốc độ nhanh như tia chớp, trong thời gian ngắn đấu không phân cao thấp.



Chử Ấn không để ý chút nào, ánh mắt dính ướt chỉ nhìn chằm chằm Tống Tiểu Hổ, cười thật thấp nói: “Ừ ~~ ta còn nhớ ngươi ~~ ngươi tìm Giáo chủ làm cái gì?”



Tống Tiểu Hổ như năm đó dùng ánh mắt không hề sợ hãi nhìn gã chăm chú, như đinh chém sắt nói: “Dĩ nhiên là mang y trở về! Tầng này như thế nào mới tính qua cửa?”



Chử Ấn thật thấp nở nụ cười, cười hết sức vui vẻ, mắt hiện ra màu đỏ diễm lệ .



Loại ánh mắt không sợ hãi này, có thể làm cho gã hưng phấn nhất. Không hổ là người gã trúng người năm đó, bây giờ đã lớn đến thời điểm hết sức mỹ vị rồi. . . . . .



Gã liếm liếm đôi môi đã cảm thấy đói khát cười nói: “Chỉ cần trong vòng một canh giờ không chết, liền xem như qua cửa ~ ta nói toàn bộ các ngươi a ~”



Ngay cả khi thông qua ảo ảnh thạch, Lăng Hạ vẫn bị nụ cười gằn điên cuồng trên mặt gã kích thích cả người run lên. Chử Ấn người điên này, năm đó Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt còn nhỏ tuổi, Chử Ấn trêu chọc căn bản không dùng mấy phần lực. Nhưng hôm nay đối mặt với Tống Tiểu Hổ đã trở nên chói mắt, vậy thì không thể nói chính xác.



“Không cần lo lắng, bọn họ không có việc gì.” Ngự Chi Tuyệt nhận ra Lăng Hạ vì lo lắng mà đôi môi trắng bệch, không chút do dự tắt ảo ảnh thạch, “Huynh xem đã lâu rồi, cần nghỉ ngơi.”



Lăng Hạ gấp a, hắn đứng nhìn hơn một canh giờ còn thấy mệt, bọn Tống Tiểu Hổ đánh hơn một canh giờ sao lại không mệt? Hắn nhìn sắc mặt kiên định của Ngự Chi Tuyệt, rốt cuộc vẫn phải ngồi xuống, thật ra thì cái này không khác Olimpic thế vận hội phát lại lắm, mặc dù đã biết thắng bại, nhưng xem lại vẫn sẽ làm lòng người cảm thấy rung động. Hắn xem chỉ có thể lo lắng, không thể hỗ trợ gì cho Tống Tiểu Hổ.



Hắn lo lắng nói: “Ta tin tưởng tiểu Hổ, nhưng bị thương nhất định không tránh khỏi. . . . . . Tiểu Hổ bọn họ phải xông thẳng lên sao? Trung gian không thể nghỉ ngơi một chút?”



“Ừ, một lúc lâu sau ta sẽ thông báo, đến sáng mai sẽ tiếp tục.” Ngự Chi Tuyệt chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Hạ, trong đôi mắt cuồn cuộn ánh sáng chói mắt sâu thẳm Lăng Hạ quen thuộc, “Chúng ta có thể làm chút việc khác trong thời gian này.”



“. . . . . .” trong lòng Lăng Hạ run sợ một hồi, sau đó không nhịn được mất hình tượng hoàn toàn bay ra một cước, “Ngự Chi Tuyệt, tiểu Hổ ở bên kia sống chết chưa biết, đệ còn hăng hái làm chuyện như vậy a!”



Hắn vừa tức lại vừa bối rối, trên mặt đã một mảnh đỏ bừng. Nói gì nghỉ ngơi hoang đường, loại chuyện như vậy lãng phí thể lực nhất được chứ?



Ngự Chi Tuyệt dễ dàng bắt lấy chân của hắn đặt qua một bên, thân thể thuận thế đẩy lên phía trước kề sát thân thể của hắn nói: “Đã cách một ngày, bây giờ là buổi tối ——trước đó chúng ta đã nói rồi.”



Y ghét chuyện ngoài kế hoạch, đặc biệt là đã đợi vô cùng lâu, bất cứ chuyện gì cũng không thể quấy rầy.



Chân Lăng Hạ bị tay Ngự Chi Tuyệt bắt lấy buộc phải dựa vào người y để duy trì thăng bằng, hắn tinh tường cảm nhận được, nơi kia của đối phương cách y phục đã tinh thần phấn chấn và hô hấp chợt nặng nề nóng bỏng —— tại sao dưới tình huống này Ngự Chi Tuyệt còn có thể động dục hả? Đây cũng không phải là chuyện theo đồng hồ sinh vật, không làm không được được chứ?



“Đừng như vậy, A Tuyệt. . . . . .” Lăng Hạ bối rối giãy giụa muốn rút chân lại, “Bây giờ ta không có tâm tình, hơn nữa nơi này. . . . . .”



Ngự Chi Tuyệt đè chân của hắn lại, vô tình hay cố ý cọ, ánh mắt sáng quắc nói: “Đứng cũng có thể làm, chúng ta có thể thử xem.”



“. . . . . . Chính ngươi làm đi!” Trên mặt Lăng Hạ sắp nhỏ máu tới nơi, sau đó miệng liền bị chận, tay Ngự Chi Tuyệt cũng cách y phục thuần thục bắt lấy nơi yếu ớt của hắn, tỉ mỉ vỗ về chơi đùa.



Lúc Lăng Hạ đang kinh ngạc ngạc, thân thể đã nóng lên.



Thật đúng là mặc y phục đứng làm, làm. . . . . .



Lăng Hạ cảm thấy cơ thể mình đều bị liệt rồi.



Hắn nhắm mắt lại thở hổn hển, dựa lưng vào thạch bích lạnh lẽo, hai chân cũng bị nâng lên không trung, bởi vì cực độ xấu hổ cùng lo lắng mà cả người đều phát run.



“Huynh kẹp chặt quá. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt rên khẽ một tiếng, tách hai chân hắn thêm một chút, sau đó chậm rãi thúc lên trên mấy cái.



Lăng Hạ biết là tránh không được, vừa giận vừa hận ôm chặt cổ của Ngự Chi Tuyệt cắn lỗ tai y một cái, nhất thời đổi lấy một hồi tiến công mãnh liệt của đối phương, lại một lần chọc tới chỗ mẫn cảm nhất, hắn chỉ có thể mở miệng vô lực thở hổn hển.



Mỗi một lần rơi xuống đều có cảm giác mất trọng lượng, tiến vào so với bình thường còn sâu hơn một chút, nước mắt Lăng Hạ không tự chủ được chảy ra, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ không thể che giấu: “Đợi, đợi chút gặp tiểu Hổ. . . . . . Đừng. . . . . . A. . . . . .”



Tử quang trong mắt Ngự Chi Tuyệt cuồn cuộn, bất mãn dùng tốc độ nhanh hơn, hung hăng đỉnh mấy cái, sao lúc này Lăng Hạ còn nhớ thương người khác? Y thấy đôi môi Lăng Hạ hé mở, trong mắt mang theo sương mù ý loạn tình mê, lúc này mới hài lòng ôm hông của hắn tỉ mỉ dùng môi răng cắn cần cổ hắn lưu lại một ấn ký màu đỏ.



Không biết đã trải qua bao lâu, eo chân Lăng Hạ đều mềm nhũn, lại bị Ngự Chi Tuyệt ôm lấy ngồi trên ghế.



Hai chân hắn banh ra ngồi trên người Ngự Chi Tuyệt, mủi chân miễn cưỡng chạm đất, cảm thấy thế nào cũng ngồi không vững, chỉ có thể đặt tay trên bả vai Ngự Chi Tuyệt, theo động tác Ngự Chi Tuyệt mà động. Ngự Chi Tuyệt từ từ kích động, động tác lại mạnh hơn, chạm vào hắn một hồi khó chịu một hồi thoải mái, cảm thấy hai chân sắp co rút tới nơi rồi.



Hắn hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, quả nhiên bộ dạng quần áo nửa lộ là hấp dẫn nhất. Bây giờ cổ áo Ngự Chi Tuyệt bị hắn giật ra, lộ xương quai xanh khêu gợi cùng một mảnh cơ ngực căng đầy trắng nõn, hắn nghĩ cũng không nghĩ muốn trả thù cắn lên, ngày ngày sắc dụ, ông đây cắn chết ngươi a!



Ngự Chi Tuyệt đỡ hông của hắn dừng một chút, sau đó động tác phải gọi là phát rồ. Tay Lăng Hạ vô lực chộp vào không trung, cảnh vật trước mắt bị chàng nát, chỉ có thể mất mặt phát ra mấy câu phải cầu xin đứt quãng, hối hận ruột xanh mét rồi.



Cái ghế không bị chàng vỡ thật đúng là kỳ tích a sá!



Cuối cùng Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng, còn khí định thần nhàn sửa sang lại quần áo truyền đạt chỉ thị ngày mai tiếp tục tỷ thí.



Cả người Lăng Hạ vô lực bị y ôm trong ngực, trên mặt còn ửng hồng chưa đứt, cổ họng khô ách như bị cảm. Bây giờ làm sao còn mặt mũi gặp tiểu Hổ cùng A Ly? Hắn không được tự nhiên chống eo, phía dưới khác thường làm cho hắn khó chịu tới cực điểm.



Ngự Chi Tuyệt dùng khăn lụa êm ái giúp hắn lau sạch sẽ chất lỏng không rõ phía dưới, lại thay hắn mặc quần áo tử tế cột lại vạt áo, như an ủi nói một câu: “Có phải không thoải mái hay không? Trở về sẽ giúp huynh dọn dẹp sạch sẽ.”



“. . . . . . Khốn kiếp!” Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi, “Sau này loại chuyện này không cho phép làm ở bên ngoài!”



Làm cái chuyện ba ba ba không hài hòa trong khi Tống Tiểu Hổ bọn họ đang dục huyết chiến đấu. . . . . . ý thức được sự thực này, Lăng Hạ xấu hổ không ngốc đầu lên được. Sa đọa a, đi theo nhân vật phản diện quả nhiên chính là hướng vào bóng tối! Hắn nghiến răng tức giận oán hận nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt.



Dù sao địa phương này không phải thư thái, thân thể Ngự Chi Tuyệt cũng không hoàn toàn thỏa mãn, nhưng nét mặt cùng phản ứng của Lăng Hạ lại làm cho tâm tình của y tương đối tốt.



Y thích Lăng Hạ triển lộ nét mặt tuyệt sẽ không lộ ra với người ở trước mặt mình như vậy, dùng ngữ điệu căn bản không có sức lực tức giận mình, trừng mắt về phía mình rõ ràng mang theo xấu hổ làm cho tim y đều rung động theo. Làm cho y thiết thiết thật thật cảm nhận được, ở trong lòng Lăng Hạ mình là đặc biệt.



Ngự Chi Tuyệt mở ra ảo ảnh thạch lần nữa, Tống Tiểu Hổ bọn họ đã kết thúc đối chiến với Chử Ấn.



Lăng Hạ thở hổn hển khôi phục một chút thể lực, vội vàng tiến lên trước nhìn. Hồng y trên người Chử Ấn biến thái rõ ràng có vài chỗ bị tổn hại, cánh tay phải trống rỗng, hiển nhiên vừa dùng làm vũ khí, nhưng thái độ của gã vẫn như không có chuyện gì xảy ra, dưới chân có mảng lớn huyết diễm chưa tắt cùng máu. Sá, chiến đấu cùng người điên này thật là khẩu vị quá nặng, động bất động như thằn lằn đứt đuôi . . . . .



Trên thân bọn Tống Tiểu Hổ đều có vết thương rõ ràng, từng người thở hổn hển không chừng, Tống Tiểu Hổ bị buộc sử dụng tia chớp liêm của hắn —— chính là vũ khí ẩn trong mặt dây chuyền hình tia chớp trên cổ hắn năm đó, Tô Mạc Chận còn xui xẻo bị Chử Ấn đè lại hút hai ngụm máu. Ba người bọn họ còn phải che chở hai cô gái phía sau, cho nên chiến đấu hết sức khổ cực.



Chử Ấn bất luận nam nữ, hưng phấn công kích không khác biệt.



Ma thú cũng đã phân thắng bại, con bạch đầu ưng kia ở sau lưng Chử Ấn, lông vũ xinh đẹp trên người đều bị A Ly dùng xích viêm đốt thành tro bụi, giống như Gà rụng lông run lẩy bẩy, hiển nhiên là chiến bại. A Ly hả hê biến thành thân thể ma thú mô hình nhỏ, trên người mặc dù nhiều hơn mấy đạo vết máu, nét mặt vẫn tự mãn.



Lăng Hạ thở ra một hơi, bên trong tháp đã có người truyền lệnh của Ngự Chi Tuyệt, nói ngày mai giờ Thìn tiếp tục.



Chử Ấn cười giả tạo một chút nói: “Ừ ~~ lần này ta cực kỳ hài lòng ~ mong đợi lần sau a ~ kết cục không nên bị đùa chết ~”



Bọn người Tống Tiểu Hổ đều một hồi lạnh đến buồn nôn, Chử Ấn rất nhanh biến mất không thấy tăng hơi.



Con bạch đầu ưng kia đối với điểu sinh đại sự tuyệt vọng, tu vi cũng tổn hại không ít, đôi mắt đẫm lệ vẫy vùng theo sát sau lưng Chử Ấn vỗ vỗ cánh không có lông đi ra.



Mộ Dung Tuyết cùng Thủy Linh vội chạy tới chữa thương cho bọn hắn, cách cửa kế tiếp còn khoảng ba canh giờ, bọn họ cũng biết một tầng so một tầng càng khó khăn, cho nên phải nắm chặt thời gian khôi phục thể lực.



Lăng Hạ vui mừng lại đau lòng nhìn bọn họ, những năm gần đây thuật chữa bệnh của Mộ Dung Tuyết tăng tiến không ít, nàng để tay lên cánh tay bị thương của Tống Tiểu Hổ, ánh sáng màu xanh dương nhàn nhạt tỏa ra, những vết thương dữ tợn kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ dừng chảy máu kết vảy.



Hắn không thể chờ đợi muốn đi qua, nhưng bây giờ đi, có thể ảnh hưởng làm Tống Tiểu Hổ xuống tinh thần hay không? Kịch tình mặc dù là lừa bịp, thật ra thì cũng là thử thách nhân vật chính. Tống Tiểu Hổ rõ ràng không biết hắn đã thức tỉnh, hơn nữa Tô Mạc Chận đầu lam đó cũng ở đây, có thể hay không bật thốt lên”Ngươi không phải là tên nam sủng kia sao?” Nghĩ như thế nào cũng đều là 囧囧.



Sá, phải giải thích như thế nào với nhân vật chính đơn thuần nhiệt huyết này bản thân và Ngự Chi Tuyệt đang chơi trò “nhanh nhanh nhanh theo đuổi ta đi ” mà không mang theo hắn đây a?



Nói “Tiểu Hổ, chúc phúc ta cùng A Tuyệt đi” ? Không biết Tống Tiểu Hổ sẽ có vẻ mặt gì. . . . . .



Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhận ra tâm tình của hắn, nhỏ giọng nói: “Bây giờ huynh muốn đi sao?”



Lăng Hạ do dự nói: “Bây giờ đi, ta sợ ảnh hưởng tiểu Hổ bọn họ tỷ thí.”



Khóe môi Ngự Chi Tuyệt liền nhướng lên, đi tới như có như không dùng thân thể ma sát phía sau lưng hắn, thanh âm mang theo dục vọng khó nén: “Đúng vậy a, cho nên chúng ta còn có thể tiếp tục.”



“. . . . . .” rốt cuộc Lăng Hạ không thể nhịn được nữa gầm hét lên, “Ngươi cứ ở phía dưới mà tiếp tục!”



“Mới vừa rồi không phải ta đều ở phía dưới sao?” con ngươi dễ nhìn của Ngự Chi Tuyệt khẽ phóng đại, mắt phượng chau lên, dáng vẻ hết sức vô tội.



“. . . . . .” Quá vô sỉ! da mặt Ngự Chi Tuyệt bây giờ sao lại dày như vậy?



Lăng Hạ tức giận mặt đỏ bừng, gằn từng chữ một : “. . . . . . về sau gặp mặt ta đều không cho làm chuyện đó nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.