Nịnh Thần Vô Lương

Chương 23




CHƯƠNG 58

Giọng hán tử kia rất hào phóng, một câu nói vừa ra, trong khách sạn liền sôi trào. Người không biết vội vàng hỏi thăm người khác, nghị luận với nhau, không ai chú ý tới trong góc có một thanh niên nghe lời này, chén cháo trong tay thiếu chút nữa ném đi rồi.

Tô Mạc Chận tay mắt lanh lẹ đỡ Lăng Hạ ngồi ổn định lại, miệng ồ lên một tiếng nói: “Bà mẹ ngươi chứ gấu à, giáo chủ người này muốn thành thân rồi, chẳng lẽ ông đây phải phí lớn sức lực như vậy?”

Dù sao Ngự Chi Tuyệt mới tiếp nhận giáo trong thời gian ngắn, mấy thủ hạ trung thành cai quản Càn Khôn giáo nghiêm ngặt, nhưng vẫn có ba hộ pháp cho tới nay vẫn chưa trở về vị trí cũ, có gần một nửa môn phái giáo đồ chưa tin phục y. Thường ngày mặc dù sợ tai vách mạch rừng không dám chỉ trích, nhưng hôm nay Càn Khôn giáo từ trên xuống dưới đều đang bận rộn, hán tử kia mới dám lớn tiếng nghị luận.

Ngự Chi Tuyệt còn quá trẻ, diện mạo cũng quá mức tuấn mỹ, vì vậy có vài người không phục tùng, sau lưng gọi y là Giáo chủ mặt trắng tỏ vẻ khinh miệt.

Người ma tu đạo nói một cách thẳng thừng cũng là nhân sĩ giang hồ, nhìn thấy bát quái máu sẽ sôi trào, mọi người nghị luận Ngự Chi Tuyệt một hồi lại bắt đầu thảo luận bát quái Dư gia. Nghe nói không ai biết dung mạo vị Dư gia đại tiểu thư này, chỉ biết nàng là cao thủ trẻ tuổi nhất Dư gia, đã từng thành công ám sát một vị tiền bối chính phái đã thoái ẩn, bị chính phái phát lệnh truy nã cao nhất.

Bây giờ Lăng Hạ không nghĩ được nhiều như vậy, hắn khó có thể tin nghe mọi người nghị luận, chỉ cảm thấy từng trận rét run. Hắn mờ mịt cắn môi hỏi Tô Mạc Chận: “Càn Khôn giáo giáo chủ muốn kết thân với Độc Vương Dư gia bọn họ nói là người nào?”

Tô Mạc Chận hả hê nói: “Dĩ nhiên là người tình nhỏ của ngươi rồi, Độc Vương Dư gia và Ma Giáo Thanh Minh hộ pháp được gọi là ‘ song độc ’. Mặc dù không có trong lục đại hộ pháp như Nhị trưởng lão, nhưng thế lực vô cùng lớn, mấy năm này khuếch trương vô cùng nhanh chóng, phạm vi bang phái đã sớm vượt qua bất cứ hộ pháp nào. Xem ra, tân giáo chủ này muốn kết thân để đặt nền móng cho mình đi lên vị trí Ma Tôn. Đáng chết, thủ lĩnh Ma Giáo bạc tình vô nghĩa, lần thật sự làm việc mù quáng rồi !”

Lăng Hạ chỉ cảm thấy đầu choáng váng từng trận, đừng nói trong truyện không có chi tiết Ngự Chi Tuyệt kết thân này, dù thế nào hắn cũng không tin Ngự Chi Tuyệt sẽ phản bội mình. Hắn ôm đầu hướng hán tử đang văng nước miếng nói: “Vị đại ca này, xin hỏi bố cáo ở nơi nào?”

“Ở cửa thành đông.” Hán tử kia không để ý lắm chỉ chỉ phương hướng.

Tô Mạc Chận tay mắt lanh lẹ kéo Lăng Hạ, uy hiếp nói: “Chớ lộn xộn! Bây giờ người là con tin của ta, hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận ông đây làm thịt ngươi!”

Lăng Hạ cố gắng hít sâu vài hơi để mình tỉnh táo lại, may mà Tô Mạc Chận cũng muốn đi xác nhận, rất nhanh trả tiền vỗ bàn mang theo hắn đi ra ngoài.

Đến Thành Đông, quả nhiên trông thấy bố cáo, rất nhiều người vây quanh nhìn. Nói Giáo chủ muốn kết thân cùng Dư gia, ngày thành thân là mười lăm ngày sau. Giấy trắng mực đen, con dấu của Càn Khôn Giáo chủ, tự thể xinh đẹp của thuộc về Ngự Chi Tuyệt rất quen thuộc với hắn, có thể thấy tin tức này là thật.

Tô Mạc Chận ngậm cọng cỏ đuôi chó thất vọng nói: “Xui xẻo, xui xẻo!”

Tay chân Lăng Hạ lạnh ngắt, ngực quặn đau, hận không thể tìm Ngự Chi Tuyệt liều mạng.

Nói thật, hắn cũng không tin Ngự Chi Tuyệt sẽ làm chuyện di tình biệt luyến máu chó như vậy, dù sao thái độ đối với mình rất thật, nhưng kết thân cùng Dư gia cũng rất có thể . Không trách mấy ngày qua Ngự Chi Tuyệt như thế nào cũng không cho hắn xuống núi, thậm chí hạn chế phạm vi hoạt động của hắn ở một khu vực nhỏ, đoán chừng là sợ hắn biết. . . . . .

Sá, dù làm tiểu tam hay là bị làm tiểu tam, Lăng Hạ cũng cảm thấy rất ghê tởm.

Tô Mạc Chận thấy mắt hắn đỏ ngầu như bị giày vò vứt bỏ, khó được đồng tình một câu: “Anh em, nam nhân đều như vậy, có mới nới cũ. Huống chi nam nhân sinh không được, ngươi làm nam sủng, vẫn nhanh nhanh đổi nghề thôi. . . . . .”

“Con mẹ nó nam sủng!” Bây giờ Lăng Hạ sắp tức điên rồi, còn bị hắn kích thích một câu, dù làm thế nào cũng không bảo trì được tỉnh táo, “Ông đây nói không có quan hệ gì với y, ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Có muốn ca lặp lại lần nữa hay không?”

Tô Mạc Chận giương mắt nhìn, người này ở trước mặt hắn vẫn văn văn vẻ vẻ im hơi lặng tiếng như tiểu tức phụ, sao mắng người lại tục như những hán tử thô lỗ kia vậy? Hắn thấy có người chú ý quay lại, vội vàng xách Lăng Hạ sang một bên, tiếp tục uy hiếp nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy nữa, cẩn thận ông đây chém ngươi!”

Bây giờ Lăng Hạ đầy bụng bi phẫn, bình sinh lần đầu tiên yêu chính thức, đen đủi chẳng hiểu sao trên đầu lại rơi xuống một cái mũ tiểu tam to tướng.

Ít nhiều hắn cũng nhìn ra tiểu tử Tô Mạc Chận này chỉ mạnh miệng, hơn phân nửa sẽ không làm gì hắn, liền phát tiết cười lạnh nói: “Thế nào, mồm mọc trên người ta ngươi còn không cho ta nói? Ngươi cũng không phải thứ gì tốt! . . . . . .” Hắn nói xong, cảm thấy ngực buồn bực khó chịu, sau đó cổ họng tanh nồng, vội vàng lấy tay che miệng lại.

Tô Mạc Chận trợn mắt há mồm nhìn Lăng Hạ phun ra một ngụm máu, vội vàng đỡ hắn, tránh làm người ta chú ý. Lăng Hạ thở hồng hộc hổn hển, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi, đầu cũng choáng váng.

Tô Mạc Chận vẫn cứ đổ thêm dầu vào lửa lúc hắn choáng váng mười hai hồn không là một: “Chậc chậc, không ngờ ngươi thâm tình với y đến thế! Càn Khôn giáo giáo chủ ác độc đó không có tình, ta thấy trái tim ngươi a, nên sớm thu lại đi thôi. . . . . .”

Lăng Hạ dùng sức nhéo bả vai hắn, vừa phun ra một ngụm máu, hắn che miệng đứt quãng nói: “Ông đây là bị ngươi tức chết đấy! . . . . . .” Những lời này chưa nói xong, hắn liền cắm đầu ngã xuống.

Chờ Lăng Hạ tỉnh lại lần nữa, liền phát hiện mình ở trong xe, Tô Mạc Chận bên ngoài cà lơ phất phơ ngâm nga tiểu khúc. Hắn vuốt ngực một cái, vẫn đè nén không được.

Tô Mạc Chận thính tai, rất nhanh dò đầu vào nói: “Ngươi đã tỉnh?”

Lăng Hạ không biến sắc ngồi dậy, đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh: “Không phải ta đã vô dụng rồi sao? Bây giờ ta có thể rời đi chứ?”

Tô Mạc Chận giơ tay lên lắc lắc: “Vậy cũng không được, ừ, ta nghĩ lại, quyết định thử một lần, nói không chừng Càn Khôn giáo giáo chủ này có mới vui mừng nhưng không quên tình cũ thì sao? Hơn nữa, ngươi vừa rồi thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình, vẫn không thể để ngươi ở đó?”

Lăng Hạ tức giận im lặng, hắn cũng không biết bây giờ mình nên làm gì mới phải, muốn suy nghĩ kỹ càng một chút. Nhưng đi theo nam nhân độc mồm độc miệng này, cố gắng mấy cũng bị kích thích.

Tô Mạc Chận theo dõi hắn suy nghĩ nói: “Vừa rồi ta thăm dò chút mạch tượng của ngươi, phát hiện ngươi vậy mà cũng là người tu hành —— nhưng năng lượng nguyên tố cùng lực tinh thần bên trong cơ thể ngươi bị người phong ấn, đây là vì sao? Nếu không phải tâm tình ngươi kích động khạc ra một búng máu, phương pháp phong ấn sẽ không dãn ra bị ta phát hiện.”

Lăng Hạ cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì?”

Lực tinh thần cùng năng lượng nguyên tố của hắn thật là biến mất tích, nhưng Ngự Chi Tuyệt vẫn nói là vì thân thể hắn quá yếu, đợi một thời gian ngắn sẽ từ từ khôi phục. Người có thể phong ấn mình, chỉ có thể là Ngự Chi Tuyệt!

Tô Mạc Chận nhìn hắn kinh ngạc liền đoán được hắn thật sự không biết, vì vậy nâng cằm lên tự động mơ mộng: “Ừ, ta thấy phương pháp ngươi tu hành là của chánh đạo. Chẳng lẽ ngươi bị Càn Khôn Giáo chủ này bức hiếp nhốt lại độc chiếm sao? Y phong ấn lực lượng của ngươi, còn ngươi, lâu ngày hận mà sinh yêu, đáng tiếc y lấy được lòng của ngươi liền không coi trọng. . . . . .”

Lăng Hạ đã mặc kệ hắn, cúi đầu nghiêm túc suy tư hàm nghĩa hành động của Ngự Chi Tuyệt lần này, chỉ là, càng nghĩ tâm càng lạnh. Ngự Chi Tuyệt sợ mình biết chuyện kết thân sẽ rời đi sao? Cho nên biến hắn thành một phế nhân nơi nào cũng không đi được? Hắn quả thật không dám nghĩ tiếp.

Xe lảo đảo mà đi, con đường nhỏ hết sức vắng vẻ, trong lúc Tô Mạc Chận khó phát thiện tâm đưa thuốc chữa thương cho Lăng Hạ, Lăng Hạ đều yên lặng ăn. Bây giờ hắn dưỡng thương cho tốt, dù như thế nào, đều phải tìm Ngự Chi Tuyệt hỏi cho rõ ràng! Nói thật, không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao hắn cũng không cam lòng.

Hắn hỏi Tô Mạc Chận nói: “Phong ấn của ta ngươi có thể mở hay không?”

Tô Mạc Chận uống chút rượu nói: “Có thể thì có thể, nhưng phải tiêu hao ta một lượng lớn lực tinh thần, sao ta phải phí lớn sức lực như vậy làm chuyện không có lợi cho mình? Huống chi mở phong ấn ngươi còn có thể chạy trốn.”

Hắn thấy Lăng Hạ nghiêm mặt không để ý tới mình, liền cười nói: “Cái phong ấn này thật ra không có hại gì tới thân thể ngươi, như đã giãn ra, cách mười năm hai mươi năm đoán chừng liền tự động giải.”

Lăng Hạ hận không thể một cước đạp chết hắn! Rốt cuộc người độc mồm độc miệng này thu hút ở chỗ nào hả? Sao các em gái cứ coi hắn như phó cp của nhân vật chính vậy . . . . . . Có lúc hắn gặm màn thầu khô cứng cũng không nhịn được nghĩ, có phải Ngự Chi Tuyệt đã phát hiện mình mất tích hay không? Y sẽ có phản ứng gì? Không biết có bắt đầu tìm chưa. . . . . .

Tô Mạc Chận ăn nói khéo léo hết sức, dường như chuyện gì hắn cũng có thể nói, một đường đi qua địa bàn vài môn phái, hắn đều có thể ứng phó tự nhiên, Lăng Hạ không thể không bội phục hắn điểm này.

Hai người một đường đi về phía tây, trên đường lâu lâu lại nghe thấy không ít tin tức thành thân của Ngự Chi Tuyệt, còn có đại đội ma tu đạo muốn đi tặng quà. Càng ngày Lăng Hạ càng sa sút, dù Tô Mạc Chận rảnh rỗi nhàm chán tìm hắn muốn đùa vui, hắn cũng không rảnh để ý.

Mới đầu hắn còn muốn chạy trốn, nhưng bây giờ đã nản lòng thoái chí, tâm cũng vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi. Tình huống như thế, hắn chạy trở về thì có ý nghĩa gì? Nhìn Ngự Chi Tuyệt mặc lễ phục màu đỏ cùng tân nương tử mời rượu người huynh này sao? Hay là vẫn núp trong tẩm cung làm bộ như cái gì cũng không biết tiếp tục làm nam sủng?

Sá! Rốt cuộc vì cái gì ông đây xuyên về lại a!

Lăng Hạ chết lặng trên xe ngựa , Tô Mạc Chận cũng âm thầm đề cao cảnh giác, bởi vì hắn phát hiện gần đây hay gặp phải cao thủ hành tung quỷ bí. Đối với cao thủ, dịch dung đan là vô dụng, hắn liền động thủ dịch dung, có lúc hai người giả cha con, có lúc giả trang thành ông cháu, thậm chí có lần hắn động thủ vẽ Lăng Hạ thành mỹ nữ giả vợ chồng, Lăng Hạ chỉ trừng mắt nhìn hắn, lật người ngủ tiếp.

Nhìn lộ trình ngày từng ngày kéo dài, Lăng Hạ thở dài. Thật ra thì tạm thời tách ra cũng tốt, hắn không nghi ngờ tình yêu của Ngự Chi Tuyệt, nhưng hắn không tiếp thụ nổi hành động này của Ngự Chi Tuyệt. Tô Mạc Chận mang theo hắn, một ngày nào đó sẽ gặp Tống Tiểu Hổ, tránh trước những thứ này cũng tốt.

Một khi nghĩ thông, Lăng Hạ liền thử giao hảo cùng Tô Mạc Chận, dù sao Tô Mạc Chận lúc đầu tham tiền không thích bị thiệt thòi, trên thực tế vô cùng nghĩa khí. Trở thành bằng hữu, sẽ không đến chỗ an toàn liền bán hắn cho Ngự Chi Tuyệt —— Ngự Chi Tuyệt cũng tránh gặp nguy hiểm, có thể ngọt ngọt ngào ngào qua kỳ trăng mật của y rồi, ông đây rủa y bất lực a a a! ! !

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch: về Giáo chủ làm thế nào biết xxoo

Sau khi Lăng Hạ thức tỉnh, hai người hỗ bang hỗ trợ mấy lần, nhưng Ngự Chi Tuyệt luôn cảm thấy chưa đủ.

Luôn có cảm giác thiếu một chút. . . . . . Có lúc hướng về phía người này, thậm chí muốn đem hủy hắn nuốt vào bụng, nghe hắn run rẩy kêu tên của mình, dùng vẻ mặt muốn khóc đó. . . . . .

Chỉ nghĩ như vậy, Ngự Chi Tuyệt đã cảm thấy cả người nóng ran không chịu nổi.

Mà thực tế thì, thân thể Lăng Hạ yếu đuối, y chỉ có thể sử dụng phương thức cực kỳ nhẹ, thậm chí không dám tùy ý hôn, tránh cho mình mất khống chế.

Một ngày y đang ở thư phòng tra xét ghi chép về lịch đại ma tôn, vô ý phát hiện có đoạn ghi chép về một vị ma tôn. Trong đó nói ông là nỗi hổ thẹn, chỉ đơn giản nói tính tình ông bất tuân, hảo nam phong, sau đó ở đỉnh Linh sơn cùng cao thủ chính phái giả dối đồng quy vu tận.

Hảo nam phong. . . . . . Ngự Chi Tuyệt suy nghĩ khép sách lại, gọi một người hầu tâm phúc hỏi thăm: “Cái gì gọi là hảo nam phong?”

Người hầu này quỳ xuống, lắp ba lắp bắp giải thích vừa thông suốt, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt cũng hiểu, y ra lệnh cho người hầu này đi sưu tập một chút tranh chữ tương quan, lại tìm hai người hiểu được đạo này.

Tranh chữ được đưa tới trước, Ngự Chi Tuyệt từ từ liếc nhìn, thật sự không thích. Tư thế người trong bức họa dây dưa cùng nhau thật quái dị, diện mạo xấu xí, nhìn liền chán ghét, nhưng tưởng tượng người trong bức họa thành mình và Lăng Hạ. . . . . . Ngự Chi Tuyệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.

Người hiểu được đạo này cũng sắp bị đưa tới. Hai người kia bị trói tay chân, mang bịt mắt, không biết mình bị dẫn tới nơi nào.

Ngự Chi Tuyệt cho hai bên lui xuống, cách bình phong hơi mờ, dùng mũi băng nhọn cắt dây thừng trói trên thân hai người ra.

Hai người kia tướng mạo vẫn tính là tuấn tú, đoán chừng ở trên đường đã bị người dặn dò qua, lập tức nơm nớp lo sợ quỳ xuống dập đầu, lập tức bắt đầu động tác, động tác lại hết sức thành thạo.

Có lẽ là vì sợ hãi, hai người ôm nhau hôn nhau một hồi, sờ soạng một hồi, nhưng phía dưới vẫn không có phản ứng.

Ngự Chi Tuyệt mặt lạnh nhìn, không nhịn được hừ một tiếng, thân thể nam tử khác, y chẳng có chút hứng thú, chỉ cảm thấy buồn nôn một hồi. Hai người kia nghe thì càng sợ hãi, run run rẩy rẩy .

Một nam tử ngồi ở trên bàn tách hai chân ra, một nam tử khác quỳ xuống dùng miệng ngậm vật giữa háng của hắn, không ngừng phun ra nuốt vào. Cuối cùng nam tử đang ngồi cũng có phản ứng, mặt đỏ ửng, phối hợp hướng đung đưa trong miệng người nọ.

Ngự Chi Tuyệt dùng ngón tay thon dài lật tập tranh, rất nhanh tìm được một tờ tương ứng, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thì ra cũng có thể như vậy. . . . . . Nhưng mà, không ghê tởm sao?

Hai người hỗ bang hỗ trợ rất nhanh đều cứng rắn, nam tử đang ngồi nằm xuống lấy tay vặn bung hai chân mình ra, một nam tử khác dùng ngón tay lấy chút thuốc cao đưa vào trong.

Ngự Chi Tuyệt lên tiếng nói: “Đó là cái gì?”

Hai người kia chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao quý, giờ nghe tiếng của y toàn thân đều chấn động. Một nam tử cung kính giải thích một hồi, Ngự Chi Tuyệt nhìn kỹ động tác của hắn, nhớ kỹ trong lòng, lại hỏi thăm chút động tác cần chú ý lần đầu, nam tử kia đều nhất nhất trả lời.

Hai nam tử vốn nơm nớp lo sợ, giờ nghe giọng nói trẻ tuổi của Ngự Chi Tuyệt, hỏi vấn đề lại hết sức đơn thuần, liền biết y hoàn toàn không có kinh nghiệm, lập tức càng ra sức biểu diễn.

Khi đi vào, một thở hổn hển, một rên rỉ làm phòng ốc như muốn sập, liên tiếp thay đổi ba tư thế, chỉ mong quý nhân phía sau động tình, cũng có thể gia nhập vào.

Ngự Chi Tuyệt từ đầu đến cuối chỉ nghiêm túc quan sát nghiên cứu, thậm chí cử bút đem một vài tâm đắc ghi tạc tập tranh bên cạnh.

(Khụ khụ! A Tuyệt học tập thật nghiêm túc a =.=!!!)

Hai người kia không lâu liền một trước một sau tới đỉnh, Ngự Chi Tuyệt ném một tập tranh đi, nhàn nhạt ra lệnh: “Tiếp tục.” Đầy phòng đều là vị tanh nồng, Ngự Chi Tuyệt cau mày ngừng thở, tránh không nhịn được giết hai người này.

Tập tranh tên là《 Long Dương 72 chiêu》. . . . . .

Hai người làm được ba hồi, đổi bảy tám tư thế, thật sự không cứng nổi nữa rồi, vì để cho quý nhân hài lòng lại nuốt vài viên thuốc, kiên trì nửa canh giờ.

Làm đến cuối cùng, hai người đều kiệt sức, thiếu chút nữa làm chết rồi, trong lòng đều kêu rên, quý nhân này không phải muốn mình đem bảy mươi hai kiểu đều biểu diễn một lần chứ? Có tư thế thật không làm được a. . . . . .

Một nam nhân đứng lên đáp lễ nghiêm túc nói: “Khởi bẩm đại nhân, loại chuyện như vậy, thật sự không nên làm quá ba lần, nếu không rất dễ thương thân —— lần đầu càng phải giảm bớt số lần.”

Một nam nhân khác khom lưng mở một cái rương dưới chân ra: “Đại nhân, có một số đạo cụ chưa biểu diễn, tiếp tục sao?”

Ngự Chi Tuyệt nhìn những đạo cụ kia không hứng thú nói: “Những thứ đồ này không cần.” Chẳng lẽ mình không sánh bằng sao?

Hắn không chút để ý khép tập tranh lại, ba lượt sao? . . . . . .

Chờ lúc thân thể Lăng Hạ tốt một chút. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt nhắm mắt lại, chậm rãi vận tức, bình phục nóng ran bụng dưới.

(Sự trong sạch cúc hoa của huynh đang bị đe dọa nghiêm trọng a Lăng Hạ ~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.