Nịnh Thần Ăn Chơi Trác Táng: Hoàng Thượng Không Thể Được

Chương 8




Lúc Tỉnh Cửu trở về, Triệu Tịch Nguyệt đã khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt không có bất kỳ khác thường, Tỉnh Cửu tự nhiên không biết nàng nghĩ tới những chuyện gì, nhìn bụi mù trong rừng rậm dưới vách đá từ từ rút đi, nói: "Hầu tử phía ngoài đều đáng ghét như vậy, chớ đừng nói chi là người, ta cảm thấy chúng ta không cần người khác là tốt nhất."

Lời này nói chính là dựa theo quy chế Thanh Sơn, Tích Lai phong hẳn là rất nhanh an bài đám người chấp sự cho Thần Mạt phong.

Tỉnh Cửu liếc nhìn xiêm y rộng lớn của Triệu Tịch Nguyệt, nói: "Kim chỉ cứ để ta làm, giao cho ta."

Triệu Tịch Nguyệt mở to mắt hỏi: "Ngươi ngay cả việc này cũng biết ư?"

Tỉnh Cửu nói: "Ở trong thôn đã từng học một ngày."

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Như thế cũng tốt, tránh cho người mà Tích Lai phong đưa tới có vấn đề."

Gần nhất Thanh Sơn Cửu Phong không khí có chút không đúng, bị đè nén cộng với khẩn trương, làm cho người ta cảm giác như mưa gió sắp đến. Nhưng Thần Mạt phong vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ, cùng đấu tranh quyền lực phức tạp tạm thời còn không có quan hệ, hơn nữa lấy tính cách của Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt, chắc chắn sẽ không để ý tới những chuyện này, chỉ cần chuyên tâm tu đạo là được. Vấn đề là, bọn hắn bây giờ nên học cái gì?

Triệu Tịch Nguyệt đã đem trong ngoài động phủ lật khắp một lần, cũng không tìm được một quyển kiếm phổ.

"Không có kiếm phổ, làm sao học kiếm?"

Triệu Tịch Nguyệt tầm mắt rời khỏi Phất Tư Kiếm, rơi vào trên mặt Tỉnh Cửu, sau đó dừng lại thời gian rất lâu.

Tỉnh Cửu sờ sờ mặt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bằng không... Cũng vẫn để ta làm?"

"Người tài thì lắm việc, hầu tử đánh nhau cũng do ngươi tới, chuyện này tự nhiên ngươi cũng muốn chịu trách nhiệm."

Triệu Tịch Nguyệt ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó hỏi: "Thắng hay không?"

Tỉnh Cửu biết nàng hỏi chính là chuyện giúp hầu tử đánh nhau, nhíu mày nói: "Dĩ nhiên."

Sau đó hắn hướng trong động đi tới.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, rất im lặng.

Từ Nam Tùng đình đến suối tẩy kiếm, tùy ý phá tứ cảnh, lên đỉnh Kiếm Phong, thắng Cố Thanh, cho đến lên được Thần Mạt phong, Tỉnh Cửu thủy chung vẫn biểu hiện bình tĩnh, tựa như cái gì cũng không để ở trong lòng, hết lần này tới lần khác hôm nay giúp hầu tử đánh nhau chiến thắng, hắn lại có chút che đắc ý không che giấu được.

Đây rốt cuộc là người thế nào?

Ở trong động phủ, Tỉnh Cửu lấy giấy và bút mực, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu ở trên giấy viết chữ. Không lâu lắm, hắn đã viết được một trang giấy, sau đó từ từ biến nhiều, cho đến khi có thể biên soạn và hiệu đính thành một cuốn sách. Hắn vốn chuẩn bị lúc đó dừng bút, nhưng suy nghĩ một chút, một quyển là viết, hai quyển cũng là viết, sau này lại mài mực một lần nữa mới phiền toái, cho nên dùng tàn mực viết thêm chút, chẳng qua không biết là nội dung gì.

Lúc hoàng hôn, mực trên giấy đã khô, bị hắn đón khuyên, dùng kim chỉ khâu chặt, cầm một quyển sách rời động.

Triệu Tịch Nguyệt nhận lấy quyển sách này mở ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Chữ viết trên giấy rõ ràng là mới viết, mới vừa hong khô, mấy bức tranh minh hoạ lại còn không hoàn toàn khô hết.

Văn tự cùng đồ án miêu tả cũng là kiếm chiêu cùng ngự kiếm bí kỹ.

Bộ kiếm pháp này khí thế lừng lẫy, hoặc là nói quyết tuyệt, cửu tử dứt khoát, sôi nổi hiện ra mặt giấy.

Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Tỉnh Cửu, cảm xúc trong ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Sao thế?" Tỉnh Cửu hỏi.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Sư thúc tổ quả nhiên tin tưởng ngươi hơn, ta có chút ghen tỵ."

Bởi vì Cảnh Dương đem Phất Tư Kiếm để lại cho nàng, lại đem Cửu Tử kiếm phổ để lại cho Tỉnh Cửu sao?

Nhưng kiếm cùng kiếm phổ rốt cuộc cái gì quan trọng hơn, thật ra không có ai biết.

Tỉnh Cửu ngồi trở lại ghế, điều chỉnh tư thế một chút, bảo đảm chân ghế có chút mài mòn không phá hư sự vững vàng, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Nhìn gò má của hắn, trong nháy mắt này, Triệu Tịch Nguyệt trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ thạch phá thiên kinh.

Nhưng mà, trừ trực tiếp đặt câu hỏi với Tỉnh Cửu, ý nghĩ kia không thể có bất kỳ biện pháp nào khác nhận được chứng thật.

Cho đến cuối cùng, Triệu Tịch Nguyệt cũng không hỏi.

Đây chính là khác biệt giữa nàng cùng Liễu Thập Tuế, nếu không Tỉnh Cửu nhất định sẽ nói ra chân tướng sự tình.

Như vậy ở nơi này hoàng hôn khắp núi, nàng cũng đã có thể biết được đáp án.

...

...

Nhìn hai đạo phi kiếm xuyên qua biển mây, hướng dưới núi mà đi, Cố Hàn trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Đây rõ ràng cho thấy Thượng Đức phong đang chèn ép chúng ta."

Quá Nam Sơn nói: "Tĩnh táo chút ít, những lời này truyền ra không dễ nghe đâu."

Cố Hàn nhìn hắn, sắc mặt khó coi nói: " Thượng Đức phong lớn lối như thế, chẳng lẽ các sư thúc liền không có ý kiến gì sao?"

"Phụ thân ngươi trước khi chết đã nói như thế nào? Chỉ cần Thanh Sơn truyền thừa..."

Quá Nam Sơn nhìn hai đạo phi kiếm đã biến mất không thấy gì nữa, trầm mặc một lát nói: "Bất kỳ hy sinh nào cũng có thể thừa nhận."

Thừa kiếm đại hội, Cố Thanh bị Tỉnh Cửu nhất thời làm cho tình thế cấp bách, đã quên kiêng kỵ, dùng Lục Long Kiếm quyết học được ở Lưỡng Vong phong.

Vốn đó cũng không phải đại sự, nhưng nếu Thượng Đức phong kiên trì muốn tra xét, Lưỡng Vong phong phải đưa ra một câu trả lời.

Rốt cuộc là Lưỡng Vong phong tư truyền tẩy kiếm đệ tử chân kiếm, hay là Cố Thanh học trộm kiếm pháp?

Ai cũng biết nên chọn như thế nào.

Cố Thanh thừa nhận là chính mình học trộm kiếm pháp, Lưỡng Vong phong tối đa cũng chính là cái tội dạy dỗ không nghiêm.

Cho nên Cố Thanh đã trở thành vật hy sinh, hắn bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, trở lại bên khe suối tẩy kiếm, chỉ có thể đợi ba năm nữa, tham gia thừa kiếm đại hội tiếp theo.

Đối với bố trí trong động, Cố Thanh cũng chưa quen thuộc, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đều ở Lưỡng Vong phong, coi như là giai đoạn tẩy kiếm cũng không sống ở chỗ này.

Hắn đi ra động phủ, đi tới vách đá, nhìn về suối tẩy kiếm trong suốt dưới chân, trầm mặc một lát sau nói: "Ngươi có chú ý tới ánh mắt đệ tử tẩy kiếm mới vừa rồi hay không?"

Liễu Thập Tuế đưa hắn rời Lưỡng Vong phong, một mực giúp hắn sửa sang lại hành lý, nói: "Người thanh âm lớn nhất kia gọi Tiết Vịnh Ca, nghe nói thúc tổ hắn là Thích Việt phong trưởng lão."

Cố Thanh thở dài.

Nếu là trước kia, hắn nơi nào đem loại nhân vật như Tiết Vịnh Ca để vào trong mắt, cho dù thúc tổ ngươi là Thích Việt phong trưởng lão thì như thế nào?

Nhưng hiện tại bị đám kia chê cười, hắn chỉ có thể chịu đựng.

Hắn một mực ở Lưỡng Vong phong, không xuất hiện bên khe suối, cho nên tẩy kiếm đệ tử đối với mình quan cảm vẫn không tốt.

Hiện tại tình huống như thế, hắn nghe được mấy câu đùa cợt là chuyện rất tự nhiên.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hôm trước trận đấu kiếm có thể sẽ thay đổi kiếp sống tu đạo của chính mình ——tên kia mặc dù đánh mình mấy cái —— nhưng vô luận là ánh mắt hay là giọng nói, đối phương tựa như thật không có xem thường, muốn chế nhạo mình, thậm chí còn rất chân thành trả lời khốn hoặc của mình.

"Tỉnh Cửu... rốt cuộc là người thế nào?" Hắn đối với Liễu Thập Tuế hỏi.

Liễu Thập Tuế có chút cảnh giác, nhìn hắn không nói gì.

Cố Thanh nói: "Nghe nói các ngươi đã từng là một đôi chủ tớ?"

Liễu Thập Tuế trầm mặc đôi chút, nói: "Lữ sư huynh cùng Cố sư huynh đều nói, vừa vào sơn môn, phàm trần đủ loại đều muốn một kiếm chặt đứt, cho nên ta không nhớ rõ chuyện này."

Cố Thanh nghe ra hắn không muốn hàn huyên chuyện này, không hỏi gì nữa.

Liễu Thập Tuế hỏi: "Đệm chăn những thứ này muốn phơi một chút không?"

"Không cần."

Cố Thanh nhìn bên khe suối chút ít đồng môn, trầm mặc một lát sau nói: "Ta rất nhanh sẽ rời đi."

Liễu Thập Tuế có chút giật mình, nói: "Ngươi nói gì?"

Cố Thanh nói: "Tu đạo coi trọng chưa từng có từ trước đến nay, nhất là Thanh Sơn Tông chúng ta tu kiếm đạo, nếu như phải ở chỗ này ba năm nữa... Ta rất hoài nghi mình trước hai mươi tuổi có thể tiến vào Vô Chương cảnh hay không, mà ngươi cũng rõ ràng, nếu như ta không làm được điểm này, như vậy tu đạo đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì quá lớn."

Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng Liễu Thập Tuế nghe ra rất nhiều thương cảm.

"Quá sư huynh cùng Cố sư huynh kỳ vọng đối với ngươi rất cao..."

Liễu Thập Tuế an ủi không cách nào tiếp tục.

Lưỡng Vong phong là một địa phương đối với đệ tử yêu cầu đặc biệt cao, tĩnh táo tới mức lãnh khốc.

Huống chi thân phận của Cố Thanh có chút đặc thù, nếu như hắn không thể làm tốt hơn so với đồng môn, Cố Hàn căn bản sẽ không đem tài nguyên đặt trên người của hắn.

Nhìn Cố Thanh vẻ mặt cô đơn, Liễu Thập Tuế bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, do dự một chút sau, nói: "Ngươi có muốn qua bên kia thử một chút hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.