Nịnh Thần Ăn Chơi Trác Táng: Hoàng Thượng Không Thể Được

Chương 17




“Sớm…… Sinh non?!”

Triệu An An vừa sợ vừa giận.

Mộc Thanh vội an ủi cô: “Không có việc gì không có việc gì, tuy lúc ấy có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại đã tốt rồi, chị dâu và đứa bé đều tốt, nghe nói cháu trai nhỏ của em lúc ra đời cũng không khác đứa bé đủ tháng là bao, thân thể phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh.”

Triệu An An lúc này mới yên lòng.

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình bị giam giữ nửa năm có rất nhiều việc đã thay đổi!

Thân thể Triệu An An suy yếu, không thể tắm lâu lắm, rất nhanh đã được Mộc Thanh ôm ra khỏi phòng tắm.

Triệu An An mặc quần áo mà Mộc Thanh sai người hầu chuẩn bị tốt, vốn dĩ muốn đi theo Mộc Thanh xuống lầu ăn cơm, Mộc Thanh lại cản cô lại.

“Thân thể em còn chưa khôi phục, nằm đi, anh sẽ mang đồ lên cho em ăn ở trên giường.”

Triệu An Aan nghĩ nghĩ cũng không cự tuyệt.

Hiện tại xác thật cô không có chút sức lực nào, dù sao cũng không phải người ngoài, cô thích ý nằm trên giường, gật đầu nói: “Được a, em bị anh hành hạ sắp chết, anh cũng nên hầu hạ em.”

Mộc Thanh cũng cảm thấy mình hôm nay thật sự có chút điên cuồng, hắn cưng chiều cười cười với Triệu An An, hôn đôi môi hồng nhuận của cô rồi mới đi xuống lầu lấy đồ ăn.

Mộc Thanh biết Triệu An An hôm nay sẽ tỉnh lại, cho nên đã sớm dặn người hầu chuẩn bị một chút cháo trắng dễ tiêu hóa, cháo nóng thêm một chút đồ nguội, Mộc Thanh dặn người hầu xào thêm hai món ăn nóng, hơn nữa còn có một bát rau trộn sau đó mới bưng lên lầu.

Hai người hầu trong biệt thự đều là người thành phố A, đã ở Anh quốc mười mấy năm, trước lúc Cảnh Dật Thần quay về thành phố A đã ở lại nơi này một thời gian dài, hai người này phụ trách chuẩn bị thức ăn hàng ngày cho hắn.

Cho nên các đồ ăn do hai người làm rất hợp khẩu vị của Triệu An An.

Triệu An An đã sớm ăn đủ đồ ăn Tây rồi, nửa năm qua chưa từng được húp cháo ăn rau xào! Mỗi ngày đều là bánh mì khoai tây thịt bò, cô ăn đủ rồi.

Một món cà chua xào trứng đơn giản nhất, Triệu An An cũng coi như mỹ vị ăn ngấu ăn nghiến hết cả một đĩa.

Cô ăn hết hai chén cháo bí đó mà cô thích nhất, làm Mộc Thanh sợ tới mức không dám cho cô ăn thêm nữa.

“Đã mấy ngày rồi em chưa ăn gì, nếu ăn quá nhiều dạ dày sẽ chịu không nổi, không thể ăn nữa!”

Triệu An An chưa đã thèm liếm liếm miệng mình, nhìn đĩa dưa chuột trộn tươi mới ngon mắt, nghĩ thầm chờ cô tốt hơn thì mỗi ngày đều ăn dưa chuột trộn!

Thật ra trước kia cô cũng không thích ăn món này, cô thích ăn thịt, không thích ăn rau, kết quả nửa năm ăn thịt bò khiến cô cảm thấy buồn nôn!

Hiện tại cô rất thích những món như dưa chuột trộn nhẹ nhàng mà ngon miệng!

Nhưng cô cũng đã ăn no, vài ngày bị bỏ đói khiến cô cảm thấy dạ dày như nhỏ lại, mới ăn được một chút đã cảm thấy no căng.

Sau khi Mộc Thanh ăn xong liền thu dọn bát đũa mang xuống phòng bệnh, chờ đến lúc ăn đi lên phát hiện Triệu An An đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Mộc Thanh ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo, nghe tiếng hít thở đều đều, cảm giác trống vắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất không thấy.

Hiện tại hắn không có chuyện gì để làm, đơn giản cởi quần áo mới mặc, chui vào trong chăn ôm Triệu An An cùng nhau ngủ.

Đến mười hai giờ trưa, Lý Đa trở về ăn cơm, kết quả phát hiện phòng ngủ trên lầu vẫn không có động tĩnh, hỏi qua người hầu mới biết được hai người ăn xong bữa thì lại lên ngủ.

Lý Đa bất đắc dĩ lắc đầu, gọi điện thoại báo cáo tình huống bên này với Cảnh Dật Thần.

Hai ngày sau, Triệu An An đã khôi phục lại trạng thái sinh long hoạt hổ trạng thái, cô cũng im bặt không nhắc tới việc tách ra với Mộc Thanh, làm sự lo lắng dưới đáy lòng Mộc Thanh yên ổn hơn một chút.

Mộc Thanh cũng không nói gì, cũng không ép buộc cô ở bên cạnh mình, chỉ là yên lặng ở bên cạnh cô, chăm sóc cô.

Ngày thứ tư, Triệu An An đã ở Anh quốc không nổi nữa, gấp không chờ nổi muốn về thành phố A, đi thăm Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ mới sinh không lâu.

Cô lôi kéo Mộc Thanh đi dạo khắp hang cùng ngõ hẻm ở Anh quốc, mua rất nhiều quần áo và đồ chơi của trẻ con, lúc về nước đã chất đầy ba cái vali.

Vốn dĩ sắp được về nước nên tâm trạng của Triệu An An rất tốt, nhưng vừa lên máy bay tâm trạng tốt đã hoàn toàn biến mất.

Bởi vì, cái tên cơ bắp biến thái kia cũng ngồi trên máy bay, hắn ngồi bên cạnh Lý Đa, thoạt nhìn trầm mặc ít lời như cũ, cả người tràn ngập năng lượng.

Người trên máy bay cũng không nhiều, trên cơ bản đều là thuộc hạ của Lý Đa, bọn họ đều quen Triệu An An, vừa thấy Triệu An An không có ý tốt nhìn chằm chằm kẻ cơ bắp kia, tức khắc hiện ra biểu tình xem kịch vui.

Triệu An An mặc kệ Mộc Thanh ngăn trở, nghênh ngang đi đến chỗ ngồi bên cạnh kẻ cơ bắp, vươn bàn tay non mịn vỗ “Bạch bạch bạch” vỗ lên gương mặt của kẻ cơ bắp, trong ánh mắt có sự tức giận không thể che giấu: “Này, tại sao tên to con này lại ở chỗ này?! Ai cho anh lên đây? Không phải anh là người của tên khốn kiếp Cảnh Dật Nhiên kia sao, tại sao lại đi theo Lý Đa?”

Lý Đa theo Cảnh Dật Thần rất nhiều năm, hiểu rất rõ tính tình của Triệu An, thấy cô tới tìm kẻ cơ bắp gây phiền toái lập tức đứng dậy.

“An An tiểu thư, Phi Đao là người của chúng ta, hắn là nhân tài khó có được, tôi đã xin chỉ thị của thiếu gia, hắn phải trải qua một thời gian khảo nghiệm và quan sát nữa mới trở thành thuộc hạ của thiếu gia, xin tiểu thư đừng gây khó dễ cho hắn, trước kia hắn chỉ nhận tiền làm việc, đó là việc hắn phải làm, không cố ý nhằm vào ngài.”

Triệu An An mặc kệ kẻ cơ bắp này rốt cuộc là người của ai, lúc trước bị hắn trông giữ kín mít, muốn trốn cũng trốn không thoát, còn thường xuyên bị bỏ đói, cô sắp bị người này chọc cho tức chết rồi, nửa năm nay cô vẫn luôn thề, chỉ cần cô có thể rời đi, cô nhất định phải giam giữ tên biến thái này, bỏ đói hắn nửa năm!

Triệu An An cắn răng, cũng không nhìn Lý Đa, chỉ nhìn chằm chằm kẻ cơ bắp, kêu kêu quát quát nói: “Hắn gọi là gì? Phi Đao? Tiểu Lý Phi Đao?”

Lý Đa căng da đầu nói: “Hắn họ Lý, tên gọi là Phi Đao.”

Triệu An An cuối cùng đã biết tên của kẻ cơ bắp biến thai giam giữ mình nửa năm qua.

Nhưng đây là tên kiểu gì, hắn vậy mà gọi là Lý Phi Đao!!

Triệu An An điên cuồng cười không ngừng, duỗi tay nắm lỗ tai Lý Phi Đao, vô tình cười nhạo tên người ta: “Vậy mà anh lại tên là Tiểu Lý Phi Đao, sao không gọi là Lý Tầm Hoan a! Hoặc dứt khoát gọi là Tiêu Ân Tuấn đi! Không không không, Tiêu Ân Tuấn đẹp trai như vậy, anh nhìn anh xem, lớn lên xấu như vậy, cũng không biết xấu hổ phá hoại mấy chứ Tiểu Lý Phi Đao!”

Thật ra Lý Phi Đao lớn lên ngoài trừ cao to một chút, khuôn mặt thật ra cũng không khó coi, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc, thoạt nhìn là một người đàn ông kiên nghị.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.