Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 7




Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy thức dậy, mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu xuống mặt thảm, cả căn phòng đều sáng rõ. Rõ ràng là một ngày đẹp trời, nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy u ám, tim đập thình thịch, như có cái gì ở trong ngực, cảm giác bị đè nén.

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra lý do khiến mình cảm thấy áp lực.

Trì Sính đang im lặng đứng dựa vào phía đầu giường, áo ngủ mặc như không mặc, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, chân mày nhíu chặt, mắt như một cái hố đen sâu không thấy đáy, nhìn không rõ tâm tình bên trong. Khóe miệng khẽ động, râu mọc lỉa chỉa như những lưỡi dao nhỏ dầy đặc, tựa như sẵn sàng chém bất cứ ai làm anh ta phật ý.

Ngô Sở Úy vốn không quan tâm với buổi họp mặt tối qua, vươn tay ôm lấy Trì Sính, dán nửa mặt vào ngực anh ta, tay theo chỗ hở nơi cổ áo luồn vào trong, vuốt ve bên hông và thắt lưng Trì Sính.

Cử chỉ thân thiết đó khiến khó chịu trong lòng Trì Sính giảm đi không ít.

"Tối qua làm gì?"

"Anh hỏi tôi hả?" Ngô Sở Úy lười biếng trả lời.

Trì Sính dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, "Không phải sao?"

Ngô Sở Úy thẳng thắn nói: "Tôi cũng định đi đón anh, sợ anh uống say không thể lái xe. Sau đó nửa đường gặp được thần tượng, định chỉ nói chuyện vài câu. Kết quả phát hiện anh ta có một môn tuyệt kỹ, tôi đặc biệt thấy hứng thú nên bái sư học nghệ, nhờ anh ta chỉ môn công phu này."

Ngô Sở Úy thành thành thật thật giải thích, kể lại tỉ mỉ, không hề giấu giếm. Khiến Trì Sính không thể nói gì, muốn giận cũng không được, chỉ có thể im lặng, lại phô ra một nụ cười mê người, mắt mũi cứng đờ, hơi thở đều ngừng lại.

Ngô Sở Úy còn nói: "Anh không biết anh ta lợi hại thế nào đâu, có thể dùng kim sắt phá kính, lại còn ghim mảnh kính vỡ lên bao tay cao su ở đối diện! Anh chờ đó, để tôi lấy đạo cụ ra biểu diện cho anh xem. Thật sự đáng nể!"

Nói rồi, tìm lấy bao tay cao su, kim sắt, kính tối qua để trên giường.

"Quái, tôi nhớ để ở tủ đầu giường trước khi đi ngủ, đâu rồi ta? Trì Sính, anh thấy... đạo... đạo cụ... đâu không?"

Nói đến đó, Ngô Sở Úy liếc Trì Sính một cái, bỗng thấy mặt anh ta đã đen lại.

"Tôi ném đi rồi." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy vô cùng kinh ngạc, "Sao lại ném đi?"

"Cậu luyện nó làm gì?" Trì Sính trừng mắt, "Không hành hạ bản thân không được à?"

"Tôi thấy cũng hay mà!" Ngô Sở Úy bày ra dáng vẻ thản nhiên.

Lửa giận trong lòng Trì Sính lại nổi lên, "Là cậu thấy trò này hay, hay là thấy hắn chơi hay?"

Ngô Sở Úy cười hì hì, "Anh ta chơi cũng rất hay."

Mặt Trì Sính lạnh đến cực điểm, giọng như muốn bùng nổ.

"Không — cho — chơi."

Ba chữ này phát ra như tiếng súng, sức uy hiếp cực lớn.

Nếu là Ngô Sở Úy trước đây, cậu nhất định sẽ một câu tại sao, có thể sẽ cãi tay đôi với Trì Sính. Nhờ vậy, Trì Sính có thể đem tất cả bực dọc trong người bộc phát ra.

Nhưng lần này Ngô Sở Úy lại không như vậy.

Trả lời ngay, "Không chơi thì không chơi."

Tự nhiên lại nghe lời như vậy, ngược lại khiến Trì Sính nghẹn lại.

Ngô Sở Úy cầm lấy tay Trì Sính đặt lên ót mình, nói: "Chiều hôm qua bị ngã một cái, sau ót xưng lên một cục."

Trắng trợn làm nũng, chỉ có một mục đích —— nghẹn chết anh!

Ngô Sở Úy nắm tay Trì Sính xoa xoa ót mình, sau đó thả tay mình ra, mắt lim dim nhìn Trì Sính.

Trì Sính nhìn thấy bộ dạng đó của cậu, sao có thể dừng lại? Chỉ có thể nín giận tiếp tục xoa.

Định bụng xoa xong sẽ tiếp tục "thẩm vấn", kết quả Ngô Sở Úy lại ngủ thiếp đi, bộ dạng như người vô tội, còn đặc biệt dựa lên bụng Trì Sính mà ngủ.

Trì Sính chợt nhận ra, anh chưa bắt được điểm yếu của Ngô Sở Úy.

...

Buổi chiều, Ngô Sở Úy trên đường đến công ty, mua một rương bao tay cao su, hai tấm kính lớn và hơn mười hộp kim sắt, hoàn toàn không quan tâm đến những lời Trì Sính nói.

Đến công ty luyện tiếp.

Phòng làm việc vàng lên những tiếng bùm bùm, kim sắt bay khắp nơi, chốc lát lại có tiếng đổ vỡ.

Chiều hôm sau, Ngô Sở Úy lấy lý do thay đèn, chạy như điên đến nhà Uông Thạc, cửa vừa mở ra liền thấy ngày ánh mắt u ám, Ngô Sở Úy ngược lại, lại nở nụ cười sáng lạn.

"Anh cũng ở đây à?"

Uông Thạc đứng dựa ở cửa, ánh mắt lười biếng đánh giá Ngô Sở Úy, "Cái gì mà tôi 'cũng' ở đây? Đây là nhà tôi, không lẽ cầu tới đây tìm Trì Sính?"

"Không phải." Ngô Sở Úy ngượng ngùng cười cười, "Tôi tới tìm anh của anh."

Sắc mặt Uông Thạc thoáng đổi, "Cậu tìm anh ấy làm gì?"

"Học nghề a!" Ngô Sở Úy lúc lắc "đạo cụ" trong tay.

Uông Thạc chỉ chỉ lên cằm, "Anh ấy ở trong phòng ngủ đó."

"Tôi ngồi ở ngoài đợi."

Nói rồi liền đi vào, ngồi xuống ghế sa lon, ngầng đầu nhìn lên trần nhà, hỏi Uông Thạc: "Mấy cái đèn này đổi thế nào? Có được không?"

"Được." Uông Thạc nói thẳng, "Cậu cũng rất biết phối màu."

Ngô Sở Úy cũng thật thà, "Tôi có phối màu gì đâu, chỉ chọn cùng một màu giống nhau."

Uông Thạc đánh mắt liếc một cái, mấy cài đèn này màu sắc khác nhau, đâu có cùng màu? Chỉ là Ngô Sở Úy bị mù màu nặng, cho rằng chỉ cần hình dạng đèn giống nhau, thì màu sắc không khác biệt lắm.

Nếu nói về "môn phối màu", chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết (ăn may).

Hai người ngồi đối diện nhau, từ lúc xem những video đó, ác cảm của Ngô Sở Úy đối với Uông Thạc đã giảm đi không ít.

"Tôi nghĩ, hiểu lầm trước đây giữa anh và Trì Sính, tôi sẽ giúp các anh làm sáng tỏ." Ngô Sở Úy nói.

Uông Thạc không những không cảm ơn, còn lấy vấn đề nhảy cảm trêu chọc Ngô Sở Úy.

"Cậu muốn tôi và Trì Sính làm lành?"

"Gì chứ." Ngô Sở Úy khá lịch sự.

Uông Thạc bước đến bên tai Ngô Sở Úy, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như tôi bôi nhọ cậu? Rồi cho cậu cơ hội giải thích thì sao?"

Ngô Sở Úy nở nụ cười thánh thiện, "Tôi sẽ vẫn giúp anh làm cho rỏ, tôi tin chắc giữa anh và Quách Tử là trong sạch, ta sẽ điều tra rõ việc này, trả lại cho anh sự trong sạch."

"Tôi rất hoan nghênh cậu giúp tôi giải bày." Uông Thạc nhéo nhéo mặt Ngô Sở Úy, "Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục bôi nhọ cậu, thì sao?"

Ngô Sở Úy vẫn phô ra bộ mặt chính trực, "Anh thích bôi nhọ thì bôi nhọ, tính tôi nhìn việc không nhìn người, tôi có nguyên tắc của mình. Tôi sẽ không vì lợi ích bản thân mà giấu diếm sự thật, tôi thà bản thân đau khổ, cũng không muốn Trì Sính khổ đau."

"Cậu quả là người si tình." Uông Thạc cười như không cười nhìn Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy bộc lộ ánh mắt khâm phục, "Không bàng anh, tiền bối."

Uông Thạc cũng lộ ra nụ cười sáng lạng, "Được rồi, không tranh luận với cậu nữa, tôi đi kêu anh tôi."

"Khoan, cứ để thần tượng của tôi ngủ thẳng giấc."

"Vậy cậu chuẩn bị một cái vòng hoa đi." Uông Thạc nói, "Anh ta tới giờ chưa từng tự thức dậy, nếu tôi không gọi, anh ta có thể sẽ ngủ mãi như vậy."

Ngô Sở Úy, "..."

Chừng ba phút sau, Uông Trẫm từ trong phòng đi ra, nửa người trên để trần, phía dưới mắc một cái quần rộng thùng thình.

Ánh mắt Uông Thạc lập dán lên người anh ta, thân hình săn chắc, lượng mỡ chắc không quá 8%, có thể nói là có cơ ngực và cơ bụng hoàn mỹ nhất trên thế giới.

Người ta từng nói, "thằng nhỏ" với chiều cao tỷ lệ thuận, còn cân nặng thì ngược lại. Trì Sính cao một mét tám bảy, "cái ấy" dài nhiêu đó; thần tượng cao một mét chín ba, vậy thì...

Ho khan một cái... Ngô Sở Úy cười gian tà.

Uông Thạc lật tẩy Ngô Sở Úy, "Nhìn chằm chằm đũng quần người khác có thể vui vẻ như vậy, Trì Sính cũng dám yên tâm để cậu ra ngoài một mình à."

Ngô Sở Úy cười hắc hắc hai tiếng.

Sau đó, Uông Trẫm bắt đầu kiểm tra thành quả khổ luyện của Ngô Sở Úy hai ngày nay. Anh ta không để Ngô Sở Úy dùng kim sắt xuyên kính, mà cho cậu dùng kim sắt ném bao cát trước, chỉ cần có thể ghim lên được là đạt.

Ngô Sở Úy đứng cách bao cát một thước, bắt đầu lắc cổ tay.

Kết quả, kim sắt bay đâu thì bay, chứ không trúng bao cát, cho dù trúng, cũng không có thể ghim vào được.

"Hai bữa này tôi luyện nhiều quá, có chút quá sức, hiện giờ cổ tay một chút lực cũng không có."

Uông Trẫm xoa xoa cổ tay cậu, nói: "Không phải do tập luyện, là lực tay cậu phát ra không đúng. Cứ tập thế này không chỉ có không thể tăng lực cổ tay, còn dễ bị thương."

Ngô Sở Úy tự nhiên cảm thấy, được Uông Trẫm xoa nhẹ hai cái, cổ tay đã thoải mái hơn.

"Để tôi chỉ cho cậu." Uông Trẫm nói.

Ngô Sở Úy thụ sủng nhược kinh, còn chưa hết ngạc nhiên, Uông Trẫm đã cầm lấy tay cậu, vẩy nhẹ cổ tay, kim sắt liền nhanh chóng bay vút đi.

Sau đó, Uông Trẫm từ từ đi tới trước bao cát, gỡ kim sắt ở phía trên xuống.

Rất nhanh, những hạt cát nhỏ chảy ra, giữa bao cát và mặt đất tạo thành một sợi tơ thẳng tắp.

"Wow." Ngô Sở Úy vỗ tay khen hay.

Uông Trẫm mặt không đổi đi tới phía sau Ngô Sở Úy, thân hình cao lớn ôm lấy cậu vào trong, tiếp tục cầm tay dạy cậu vẩy cổ tay bắn bao cát.

Năm phút sau, trên bao cát ghim một vòng kim sắt.

"Cậu tự gỡ ra đi." Uông Trẫm vỗ vỗ đầu Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy nghe lời đi tới, gỡ từng cây từng cây ra, đến khi gỡ xong, kinh ngạc phát hiện các sợi tơ cát chảy xuống thành một vòng, cát chảy trên mặt đất tạo thành hình một chữ "Tâm".

Nhanh tay lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Sau đó quét ai ánh mắt ngưỡng mộ về phía Uông Trẫm, "Có thể cho tôi xin số điện thoại của anh không?"

Uông Trẫm không để ý tới Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy hơi thất vọng.

Trước khi đi, Uông Trẫm cầm một quả bóng trong tay về phía Ngô Sở Úy.

"Ba" một tiếng.

Quả bóng nổ tung, khiến Ngô Sở Úy giật mình.

Kết quả, quả bóng nổ, rơi ra một quả táo, rơi trúng đầu Ngô Sở Úy.

Sau khi Ngô Sở Úy cầm lấy, tim liền đập thình thịch.

"Cám ơn."

Uông Trẫm không nói gì thêm, nhìn Ngô Sở Úy đi khỏi.

Ngô Sở Úy đứng ở cửa thang máy, vừa muốn cắn một cái, bỗng phát hiện trên quả táo có rất nhiều lỗ nhỏ, như là do kim sắt ghim vào. Nhìn kỹ lại, những lỗ nhỏ này ghim thành một con số.

Rất rõ ràng, đây là số điện thoại của Uông Trẫm.

Ngô Sở Úy khó nén cảm động với tâm ý của Uông Trẫm, người này thật thú vị, lúc đầu Ngô Sở Úy định lưu số Uông Trẫm vào điện thoại, về nhà sẽ ghi nhớ kỹ, sau đó xóa đi, tránh để Trì Sính nhìn thấy. Kết quả Uông Trẫm trực tiếp khắc số lên quả táo, vì vậy, Ngô Sở Úy vội vã ăn quả táo, trước đó đã ghi nhớ kỹ số điện thoại.

Cắn vào một cái, trong lòng không khỏi xúc động, bà ngoại nó, gặp nhau quá muộn! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.