Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 30




Một người bình thường nếu gặp chuyện buồn sẽ khóc, chuyện vui sẽ cười, độ phản ứng tâm trạng luôn vậy. Nghe xong một câu truyện cười sẽ cười, đọc một câu truyện buồn sẽ buồn.

Ngô Sở Úy thì khác, cậu ta có độ phản ứng chậm chạp hơn.

Hôm ở tang lễ bà Ngô Trì Sính nhìn vẻ mặt u ám không rơi một giọt nước mắt của Ngô Sở Úy ánh mắt vô định, kỳ thực thì không phải đau buồn quá độ, mà là cảm giác mọi việc trước mắt cứ như chưa từng xảy ra vậy, vẫn chưa chấp nhận được sự thật này. Kết quả sau khi khóc xong, Ngô Sở Úy mới nhận rằng, mẹ cậu thực sự không còn, bất kể sau khi tan làm cậu về nhà đều không thấy bà Ngô ở nhà chờ, không thấy thân hình bà đi đi đi lại phòng bếp, không thấy mùi vị quen thuộc của bà nữa.

Trì Sính đến đúng thời điểm, khi hai người bọn họ giải hòa thì cũng đúng lúc Ngô Sở Úy đau thương nhất, nỗi đau mất người thân mới bắt đầu dày vò cậu, nó bắt đầu hiện rõ hơn trong tiềm thức của cậu, mẹ cậu đã mất, người quan trọng nhất cuộc đời này bỏ cậu đi.

. ....

Mấy ngày này Ngô Sở Úy cho công ty nghỉ đông, đơn vị Trì Sính cũng được nghỉ, đáng ra là một kỳ nghỉ vui vẻ, nhưng Ngô Sở Úy mỗi ngày đều là buồn bực khó chịu không vui, làm gì cũng không có tinh thần, tất cả mọi việc như một cỗ máy ánh mắt vô hồn không điểm nhìn.

Hơn nữa tinh thần lại vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nhìn thấy một chút hình ảnh, hành động liên quan đến bà Ngô, tinh thần Ngô Sở Úy lại xuống dốc không phanh, không tài nào vực dậy được, rất lâu mới có thể lại phục hồi được.

Ví như ngày hôm nọ, hai người đang ngồi trên salon xem phim hài, Ngô Sở Úy đang có chút vui vẻ, đột nhiên trên màn hình hiện lên quảng cáo, mà cái quảng cáo này mẹ cậu rất thích, mỗi lần có là lại chăm chú xem, Ngô Sở Úy sắc mặt đột nhiên u ám vô cùng, trầm mặc im lặng đi về phòng ngủ.

Có nhiều lúc còn có thể tự dưng phát cáu, đang ăn cơm liền ném chiếc đũa trên tay đi.

Trì Sính những ngày này luôn luôn nỗ lực làm cho cậu vui vẻ, tỏ ra hết sức kiên trì, bất kể Ngô Sở Úy có những hành động tiêu cực nào anh đều không nóng nảy, chịu đựng, cũng không hướng Ngô Sở Úy mà nổi cáu.

Ngô Sở Úy lại dựa vào có chuyện đau buồn mà trong lòng có chuyện không vui liền ra sức mà trút ra.

Câu cứ bám dính lấy Trì Sính, bất kể là đi đâu, rất sợ cảm giác ở một mình, sợ một lúc vô tình nào đó mà lạc mất.

Chớp mắt đã đến cuối năm, tuy rằng quà cáp được tặng rất nhiều, trong nhà chất thành núi, nhưng để Ngô Sở Úy tâm tình vui vẻ chút mà Trì Sính mấy hôm nay đều dẫn cậu ra ngoài shoping. ( Em cũng muốn như thế. . . . )

Buổi sáng thì đi dạo trong siêu thị, hai người đi phía trước chọn đồ, Cương Tử đi phía sau đẩy xe.

Ngô Sở Úy cơ bản không cần lên tiếng, ánh mắt hướng đến đâu, tất cả mọi đồ không kể cái gì đều được chất vào trong xe đẩy.

Trì Sính biết cậu rất thích ăn quả anh đào loại to, hơn hai trăm tệ một cân anh đào to mọng liên tiếp lấy hai túi lớn để trong xe, Ngô Sở Úy lúc đầu im lặng không nói gì, cứ để yên cho Trì Sính chọn, cuois cùng không chịu được, nhẹ kéo tay anh lại.

"Đắt quá, mua ít một chút đi mà."

Có lúc, Ngô Sở Úy chủ động mỏe miệng nói một câu, lòng Trì Sính trấn động rất nhiều, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng tiếc.

"Có muốn uống chút gì không?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy gật đầu.

Trước đây đây đều là đồ cấm, đồ uống nhiều chất không tốt dễ béo phì, ảnh hưởng vóc người là chuyện nhỏ, quan trọng là có thể làm thể trạng không tốt xương cốt yếu đi. Ngộ nhỡ đến lúc "Vận động kịch liệt", lại không thể chịu được, xương cốt yếu làm sao chịu được?

(Hạ lưu,. . quá hạ lưu rồi ba ba ơi. . . )

Nhưng hiện tại tâm tình Ngô Sở Úy lại đang vui vẻ, chỉ cần làm cậu vui vẻ anh có thể can tâm tình nguyện, uống bao nhiêu cũng được.

Trì Sính không xem không nhìn trực tiếp với đồ uống Ngô Sở Úy thích bỏ vào trong xe.

"Mua một chai Coca lớn nữa." Ngô Sở Úy mở miệng yêu cầu. ( Mới đầu dịch cái này, mò mãi không ra khả nhạc là cái gì cơ.. buồn cười, thế là tìm trên baidu từ gốc nó ra hình ảnh mới biết, kiểu mới dịch lên hơi ngu... lại cứ tưởng là thương hiệu nào đó của TQ cơ, nhưng lại không nghĩ ra tìm trên Google cũng thấy haha.. )

Việc này nếu là bình thường thì cậu đã bị anh mắng rồi.

"Uống gì mà uống hả? Uống cả một chai coca lớn béo lên cả cân thịt, béo để ai xem?"

Trì Sính không phải người hay nói những lời ngọt ngào dễ nghe trái với lương tâm, không như những người đàn ông khác anh nói rất thẳng không thể nói bất kể cậu thành cái dạng gì thì tôi vẫn yêu cậu. Anh thường trực tiếp nói thẳng thừng, béo ra một cân thịt thì tôi không thèm nhìn cậu nữa, cậu tự suy sét mà làm đi."

Bây giờ thì không được, Ngô Sở Úy bảo mua là mua, hơn nữa là mua một chai lớn.

Vừa định kéo xe đi, Ngô Sở Úy liền cản lại.

"Đừng đi, từ từ đã, mua cái này đi giá đặc biệt rẻ, mua chai lớn tặng một chai nhỏ."

Thôi được rồi, hai chai thì hai chai.

Trì Sính hiếm khi tính tình vui vẻ,"Được, cậu muốn mua cái gì liền mua cái đó."

Ngô Sở Úy trên mặt cũng vui vẻ lên một chút.

Sau đó hai người lại qua quầy hoa quả, Ngô Sở Úy nhìn thùng măng cụt.

"Không biết măng cụt này ăn có ngon hay không.?"

Trì Sính không nói hai lời, trục tiếp cầm một quả lên tách ra đưa lên miệng Ngô Sở Úy cho cậu thử.

Người bán hàng vội vàng,"Này, hoa quả của chúng tôi không được ăn thử."

Trì Sính liếc mắt qua người bán hàng, người bán hàng liền không dám lên tiếng.

Trì Sính hỏi Ngô Sở Úy,"Ngon không.?"

Ngô Sở Úy gật đầu.

Trì Sính hất hất cằm, ý bảo Cương Tử dọn sạch quầy măng cụt, không cần để ý đến giá cả, người bán hàng không thốt lên lời. (Hu hu đọc mà ghen tỵ... )

Trì Sính lại dẫn cậu qua khu mỹ phẩn nam giới cao cấp, Ngô Sở Úy và Uông Thạc có một điểm rất khác nhau, đó chính là đối với gương mặt rất chú trọng bảo vệ. Một người coi việc rửa mặt hàng ngày rất tốn sức, có tinh thần mới chịu rửa. Một người rửa mặt như một công trình vĩ đại, mỗi ngày đều ra sức hoàn thành.

Hơn nữa cậu đối với mặt của Trì Sính và mặt của cậu thì cũng vô cùng khác biệt.

Mặt của Trì Sính tùy tiện chăm sóc, cái gì lợi ích thực tế thì mua cái đó. Một lọ 'Đại Bảo' dùng hai năm.

Đới với gương mặt cậu lại vô cùng nghiêm túc, không cần hàng xách tay nước ngoài, đầu tiên phải đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, công thức sản phẩm,công dụng sản phẩm ra sao. Cho nên những vết gạch đập vào đầu hai năm trước cũng đã mịn màng trở lại, đến sẹo mờ cũng không còn thấy nữa.

"Quý khách, cậu trước đây có làn da mật ong khỏe mạnh, không biết có phải do mệt nhọc quá độ hay không mà dẫn đến màu da cậu có chút xạm đen đi, đây là sản phẩm mới, có thể kích thích làn da phục hồi sức sống, làm sáng da bóng đẹp."

Ngô Sở Úy cầm lên xem qua, rồi đưa cho Trì Sính xem qua một cái.

"Anh thấy thế nào.?"

Trì Sính trục tiếp rút thẻ đưa cho người bán hàng tính tiền.

"Chờ một chút"

Ngô Sở Úy lại cầm lấy một ... chai khác lên, công dụng, thành phần giống nhau, xem đi xem lại, lầm bầm nói,"Chai này 990 tệ 50ml, chai kia 1345 tệ 70ml, 990 chia 50,một năm là năm, năm chín buốn mươi lăm, năm tám buốn mươi, tổng lại là 19 tệ 8 hào 1ml, 1345 chia cho 70, một bảy là bảy, bảy chín sáu mươi ba, hai bảy mười bốn, tổng lại là 19 tệ 2 hào 1ml....." (Tính không sai 1 số nào.. Úy Úy quá giỏi..)

Ngô Sở Úy bấm bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Trì Sính chính là rất thích hàng động tính toán chi li này của Ngô Sở Úy, cậu càng tính toán chi li chứng tỏ tinh thần cậu đã tốt lên rất nhiều. Vậy nên anh không nói chen vào, đứng một bên nhìn cậu.

Kết quả, chờ Ngô Sở Úy vất vả mà tính đi tính lại, đột nhiên phát hiện bản thân lại quên mất một điều.

"Ai trả tiền?" Trì Sính hỏi.

Trì Sính quơ quơ cái thẻ trong tay.

"Tôi cũng phải tính."

Không ngờ như thế vừa mới đó tâm tư còn không tốt.

Ngô Sở Úy tâm tình thay đổi tốt hơn vui vẻ hơn rất nhiều, xách theo túi mỹ phẩm vừa mua vui vẻ đi ra.

Cậu vừa đi ra cái, bên này bên kia mấy người bán hàng tụ hội lại buôn chuyện, cậu nghe thấy người này người kia nói chuyện khoe khoang với nhau,"Chắc chắn là một đôi, ôi cha mẹ ôi, yêu quá đi thôi, tôi vừa chụp được một vài tấm hình, các cậu nhìn này, anh công ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú tiểu thụ."

Đồng thời bốn phía gào rú chói tai.

"Ôi ôi, thật là ôn nhu, ghen tỵ chết đi được."

"Vừa hai người bọn họ đi tới tôi đã nhìn chằm chằm họ, anh công cực đàn ông mạnh mẽ, tiểu thụ cũng siêu cấp dễ thương."

"Các cậu nhìn cái ảnh này đi, tiểu thụ đôi mắt một mý thần sắc long lanh, đặc biệt rất lẳng lơ."

" A...a... thật sự không thể chịu được.."

"..."

Lúc trước, Ngô Sở Úy từ quầy mỹ phẩm cao cấp đi ra tâm tình đặc biệt vui vẻ, kết quả vừa đi qua khu bán quần áo nam, rồi lại qua quầy bán quần áo trung niên. Trong đó có cheo một bộ quần áo năm ngoái cậu mua cho bà Ngô, bà Ngô vẫn chưa mặc vẫn gấp gọn để trong ngăn tủ, đến khi xuống mồ vấn chưa mặc qua một lần.

Người bán hàng thấy Ngô Sở Úy đứng yên bất đông nhìn vào, liền đi tới chào hỏi.

"Quý khách, cần gì cứ vào xem, hiện tại cửa hàng đang sale mừng năm mới, có mua cho mẹ cậu một bộ quần áo mới không.?" (Sale- giảm giá)

Ngô Sở Úy vừa mới dịu lại khuôn mặt ngay lập tức lại trầm xuống u ám.

Trì Sính dường như muốn đem cái người bán hàng này bóp chết.

...................

Buổi tối đi ngủ, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy, vô cùng muốn làm* một chút.

Ngô Sở Úy ánh mắt ảm đạm nhìn Trì Sính nói,"Tôi không có hứng thú."

Trì Sính đương nhiên sẽ không ép buộc Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Trì Sính.

"Tôi sẽ ổn." Ngô Sở Úy vỗ vỗ ngực mình,"Tôi tin rằng, một thời gain ngắn nữa thôi tôi sẽ ổn."

Nói xong, chui vào chăn nằm nhớ mẹ mình.

Trì Sính xuống giường, lấy ra món đồ chơi hình tiểu yêu, Cương Tử mua ở một cửa hàng đồ chơi rất thú vị, nghĩ muốn trêu chọc một chút cho Ngô Sở Úy vui vẻ lên, làm tinh thần cậu dễ chịu hơn một chút.

"Ngươi đâm mông cậu ta, cậu ta sẽ kêu la."

Trì Sính trước đó chưa từng thử qua, dù sao anh ta cũng không am hiểu chơi mấy trò ấu trĩ này.

Ngô Sở Úy đưa mắt nhìn sang, thật sự rất vui mừng, khóe miệng nhìn không được mà khẽ nhếch lên.

Sau đó,thật sự đâm đâm một cái nhẹ nhẹ.

Kết quả, tiểu yêu lại kêu lên.

"Con trai... con trai..! con trai... con trai.!."

Nếu là người khác, nghe xong tiếng gọi này khẳng định vừa tức vừa vui, dám lợi dụng tôi? Nhưng vừa mới trải qua đau khổ mất mẹ, chịu tang trong cô đơn lạnh lẽo, một tiếng 'Con trai' như là đang cứa vào tim cậu.

Tiểu yêu vừa gọi một tiếng, lòng Trì Sính liền hiện hai chữ--------------Xong rồi!

Quả nhiên, Ngô Sở Úy chui trở về chăn, bây giờ thì triệt để không lên tiếng, không âm thanh phát ra im lặng vẫn là im lặng.

...............

Ngày hôm sau, Trì Sính tới tìm Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái ánh mắt đề phòng nhìn anh ta," Anh muốn làm gì?"

"Cho cậu một cơ hội." Trì Sính nói,"Ngô Sở Úy mỗi ngày rầu rĩ không vui, cậu hiểu rõ cậu ấy nhất, cậu nói cho tôi làm thế nào để cho tâm trạng của cậu ấy khá lên một chút."

Khương Tiểu Soái suy nghĩ chỉ chốc nói,"Cậu ấy thích nghe hát, anh không phải rất am hiểu ca hát hay sao? Trở về chỉ cần hát hai bài cho cậu ấy nghe." (Soái ơi ... anh vẫn bị ATSM hả... nhưng em lại yêu thương anh nhất.)

Trì Sính không nói gì.

Khương Tiểu Soái nhắc nhở,"Cậu ấy không thích nghe mấy bài tao nhã, rất thích nghe mấy bài hát quảng cáo gội đầu, sữa tắm, mấy bài nhạc pop, tốt nhất là chọn mấy bài từ vài năm trước đã được phổ thông tất cả mọi người đều biết, anh biết, cậu ấy phản ứng chậm, không nhanh nhạy lắm."

"Chẳng hạn?" Trì Sính hỏi.

Khương Tiểu Soái suy nghĩ một chút," Có 《 Big city, small love 》này, tôi trước đã nghe cậu ta từng hát qua." (Bài này của Vương Lực Hoành nghe hay dã man con ngan... tìm ngay nghe nhé..link dưới cmt.. đang bị bấn loạn bài này)

Vì vậy, Trì Sính sau khi trở về liền học, bởi vì lâu lắm không hát, chất nhạc trong người cũng phần nào giảm, phải nghe đi nghe lại nhiều lần mới bắt đầu hát.

Lần đầu làm chuyện như thế này, đã lớn tuổi rồi, như vậy nhứ hát dỗ trẻ con vậy.

Mạnh mẽ và dịu dàng cùng trên một người, lại thêm giọng hát truyền cảm, quả thực say lòng của Ngô Sở Úy.

"Lọn tóc đen ấy được em quấn thành vòng tròn, như quấn lại tất cả tình cảm của em trong đó, dù cách nhau bởi tấm rèm thưa nhưng những lời anh trao không hề giả dối, những ngôi nhà ngói xám trông thật bình yên, ngọn đèn sáng chính là gương mặt diễm lệ của em, cuộc đời phiêu dạt cuối cùng cũng tìm được điểm dừng, nụ cười của em xua tan đi những mệt mỏi trong anh............."

Ngô Sở Úy cảm giác trước mắt của mình bao nhiêu cách hoa hồng bay bay, như tìm về thủa mới rung động..

"Anh sẽ không nói câu"Thiên trường địa cửu", để tránh em cảm thấy anh không chân thành,nghĩ giản đơn như thế nào thì cứ giản đơn như thế, đó là triết lý mà mẹ đã nói với anh....."

Ngô Sở Úy đang say sưa nghe, đột nhiên, ánh mắt hơi cúi xuống.

Đó là triết lý mà 'mẹ' đã nói với anh....... Đó là triết lý mà 'mẹ' đã nói với anh.......Đó là triết lý mà 'mẹ' đã với anh...... Liên tục lặp lại...

Luyện đặc biệt trôi chảy xuôi tai, chờ đến khi hát ra mới phát hiện không thích hợp.

Trì Sính nghẹn họng...

Trước mắt Ngô Sở Úy cánh hồng đỏ thắm rơi lại như mưa đá, sét như đánh lên đầu cậu.

Sau đó, lại chui vào chăn len lén lau nước mắt đi.

Trì Sính im lặng không biết nói sao, cái lời bài hát chết tiệt!, nhất định phải là triết lý của mẹ hay sao? Sao không phải là ông ngoại mày hả? Sao không phải hai cụ lớn nhà mày hả?

Suy nghĩ một lúc anh lại lập tức trở về thực tế, dỗ, có lên dỗ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.