Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 20




Nhá nhem tối, Uông Trẫm đưa ngài chuyên gia đi ăn, rồi đưa ngài đi xung quanh dạo một vòng thưởng thức cảnh đêm Bắc Kinh. Trở về nhà đã hơn mười hai giờ đêm, đúng thời điểm con ma cà rồng nhà mình hoạt động, Uông Thạc tinh thần tỉnh táo vô cùng dồi dào, nằm úp trên tấm thảm ở phòng khách cùng hai con rắn chơi đùa với chúng rất vui vẻ.

Uông Trẫm vừa đi đến, Uông Thạc mặt trầm xuống.

"Anh làm gì thế hả.?"

Uông Trẫm không để ý đến cậu ta, vẫn thản nhiên đi vào phòng thay quần áo.

Uông Thạc tức giận đi theo sau, đứng khoảng cách không xa nhìn Uông Trẫm từ từ cởi quần áo trên người xuống, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, trên mặt vẫn không biểu tình điều gì.

"Casbin có phải chính anh mời tới không?"

Uông Trẫm thuận miệng trả lời," Đúng."

"Con mẹ nó, anh rốt cuộc nghĩ cái gì thế hả?" Uông Thạc rống giận,"Anh có phải anh tôi không vậy.?"

Uông Trẫm mặc quần ở nhà vào, ở trần, cơ ngực hoàn mỹ quay hướng về phía mặt của Uông Thạc.

"Anh có là anh cậu hay không, thì chuyện anh giúp cậu ta không liên quan đến nhau. Giúp việc nhỏ coi như tình nghĩa, giúp việc lớn coi như đạo đức, cậu đối với cậu ta có bất đồng thì cũng không thể vì thế mà lại trút vạ lên người mẹ đang bệnh nặng của cậu ta."

"Ai nói với anh tôi muốn nói đến việc này." Uông Thạc nóng nảy,"Tôi giận chính là vì anh lừa gạt tôi."

Uông Trẫm không nói gì im lặng, mặt lạnh đi ra phòng khách uống nước.

Uông Thạc chặn ở bình nước trước, không cho Uông Trẫm rót, tiếp tục quay đến anh ta mắng.

"Ai không có đạo đức? Là tôi không có đạo đức hay là anh lòng dạ hẹp hòi.? Có điểm nào khác nhau? Đều như nhau cả thôi! Tôi có là người không rõ phải trái không nói lý lẽ thì cũng không đến mức ngăn cản anh mời người chữa bệnh cho mẹ cậu ta.!"

Uông Trẫm đẩy Uông Thạc sang một bên, tiếp tục rót nước.

"Ở trong lòng anh, có người em là tôi dù một chút không hả?"

Uông Trẫm không nói gì lấy cái chén đoạt về, hai hơi uống cạn, rồi để chén xuống xoay người đi đến salon.

Uông Thạc vẫn đi phía sau sang sảng nói.

"Gọi điện cho anh anh không nhận, nhắn tin anh không trả lời, cuối cùng lại còn tắt điện thoại. Anh đề phòng ai hả? Đề phòng tôi đấy hả? Sợ tôi nhúng tay phá hoại? Sợ đầu óc tôi giở trò xấu xa? Tôi thực sự thiếu đạo đức đến mức này hả? Uông Trẫm, hôm nay anh phải cho tôi lời giải thích, không thì việc này không thể để yên."

Uông Trẫm vẫn im lặng mở ngăn kéo.

"Anh vẫn không chịu mở miệng đúng không? Không còn lời nào thì để tôi gọi mẹ để mẹ chủ trì công đạo ( bảo vệ công lý),tôi muốn cho bà biết con trai bà để giúp người ngoài, mà đến cả em trai mình cũng đề phòng..."

Soạt!

Uông Trẫm trực tiếp dùng băng dính dán lên miệng Uông Thạc.

..........

Uông Thạc tức giận trừng mắt, nắm tay đập mạnh vào đầu Uông Trẫm.

Uông Trẫm cứ thế đứng dậy đi vào phòng, chẳng muốn nghe người điên nói.

Uông Thạc thử gỡ băng dính ra, nhưng Uông Trẫm dùng lực quả thật mạnh, dính như rất chắc. Uông Thạc ngồi xuống một lúc, cảm giác hai mép thịt bên miệng cũng tê tê như bị xé ra. Vừa mới định gỡ băng dính ra lại đau đến không chịu nổi, chạy đến của phòng Uông Trẫm, đạp mạnh lên của phòng.

Uông Trẫm không để ý tới cậu, vẫn bình tĩnh ung dung ngồi nghịch máy tính.

Uông Thạc đập, đạp một hồi, lại quay ra phòng khách nằm trên thảm, mắt trừng nhìn trần nhà, lòng đầy oán hận.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Uông Trẫm không thấy bên ngoài không động tĩnh gì, liền mở cửa đi ra.

Uông Thạc đang nằm trên thảm ngủ.

Bao nhiêu ngày rồi đây là lần đầu tiên đêm cậu ta ngủ, cũng bởi vì miệng bị gắn băng dính, không thể nói chuyện, tinh thần vô cùng mệt mỏi,hơn nữa giằng co lâu như vậy, mí mắt tự nhiên khép lại.

Uông Trẫm lặng lẽ nhìn Uông Thạc nằm trên đất, nghiêng người cuộn tròn, trong lòng ôm một con rắn, từ lớn đến bé tư thế ngủ đều như nhau.

Người ta nói, tư thế ngủ như vậy là do không có cảm giác an toàn.

Uông Trẫm cúi người vòng tay ôm Uông Thạc, bế cậu về phòng ngủ.

Chỉ có lúc Uông Thạc ngủ Uông Trẫm mới ôm cậu vào trong lòng. Anh lấy một ít dầu ăn bôi lên xung quanh miệng Uông Thạc, đợi cho hoàn toàn tan ra sau đó, băng dính trục tiếp liền bóc được ra.

Nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa lên bên môi vết hằn lại.

Uông Thạc nói mơ hừ ra hai tiếng.

"Trì Sính...."

Uông Trẫm ánh mắt dịu dàng, lập tức lại lạnh đi. ( WTF.. cái gì thế... yêu em trai mình hả...)

................

Sáng hôm sau, Casbin đến khám bệnh cho bà Ngô, Uông Thạc cũng đi theo.

Lúc trước kiểm tra và bàn luận phương án điều trị, Uông Thạc vẫn luôn ngồi trong xe đợi, không xuống dưới quấy rối. Liền gửi cho Trì Sính một tin nhắn, nói cho anh ta biết Uông Trẫm đã mời cho bà Ngô một vị bác sĩ nổi tiếng chữa bệnh.

Đợi Uông trẫm với Casbin vừa nói vừa cười đi tới, Uông Thạc nhìn tình hình có vẻ hài lòng, mở cửa xe đi xuống.

Ngô Sở Úy vừa tiễn hai người ra cửa, thấy được cách đó không xa Uông Thạc đi đến.

Lát sau, Uông Trẫm đưa Casbin trở về khách sạn, uông thạc cố ý không đi theo.

Ngô Sở Úy phân vân một lát, mà Uông Thạc đã đi đến.

"Mẹ cậu tình hình thế nào rồi?" Uông Thạc quan tâm một câu.

Ngô Sở Úy gật đầu, "Rất tốt."

"Vậy tôi an tâm." Uông Thạc vỗ vỗ vai Ngô Sở Úy,"Tôi chỉ sợ lại vô tình nó ra những lời làm tổn thương cậu, lại có người bảo tôi cố tình làm tổn thương cậu."

"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Ngô Sở Úy ôn hòa cười cười.

Uông Thạc thở dài,"Mạng của cậu cũng tốt thật, tôi viết trên trứng rung một vài ngày, Trì Sính liền phát hiện cậu bị mù màu."

"Người ngốc có phúc của người ngốc." Ngô Sở Úy nói.

"Cũng đúng." Uông Thạc không thể không thừa nhận," Trì Sính vì việc đó mà đến sỉ vả* tôi một trận." (xem thường)

"Anh đừng để trong lòng." , Ngô Sở Úy an ủi Uông Thạc,"Anh ta là người như vậy ăn nói cục căng nhưng tim như đậu hũ,lời nói giận giữ nhưng tròng lòng lại không để bụng."

"Không cần phân tích tích cách của anh ta cho tôi, tôi so với cậu thì rất hiểu anh ta." Uông Thạc tủm tỉm cười,"Tôi bảo anh ta ngay trước mặt tôi chính miệng nói không còn yêu tôi nữa, anh ta đều không nói lên lời, cậu bảo xem người này lòng đã dao động chưa?

Ngô Sở Úy mặt không biến sắc,"Nếu như là tôi, tôi cũng không muốn cự tuyệt một người chân thành yêu tôi."

"Đừng như vậy." Uông Thạc hời hợt,"Đừng đem hai chữ"Chân thành" gán cho tôi, tối có quá thì cũng chỉ muốn chiếm lấy cái JB to lớn kia thôi." ( Tiện nhân, nhưng mình cũng muốn.)

Ngô Sở Úy nói,"Anh cũng đừng xóa sạch mọi lỗ lực của mình như vậy, tôi biết anh nhiều năm nay cũng không dễ chịu gì, tôi tin tưởng anh trước đây không có phản bộ Trì Sính, anh nhất định có nổi khổ tâm của mình."

Uông Thạc đùa cợt cười cười," Cậu đúng là vẫn không biết sợ, tôi không để tâm cậu tiếp tục làm sạch cho tôi, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi tiếp tục giở trò xấu với cậu đâu. Tôi sẽ không cảm ơn cũng sẽ không thông cảm, cậu là "Thánh mẫu", tôi là rắn độc, chúng ta không thể chung đường."

Anh như thế nào lại là rắn độc hả.?" Ngô Sở Úy đúng là bị "Thánh mẫu" nhập hồn,"Anh đã biết chuyện tôi và Nhạc Duyệt, lại không cho Trì Sính biết, có thể thấy anh là người nội tâm rất tốt."

Uông Thạc vẻ mặt hổ thẹn không dám nhận,"Tôi chính là muốn để cho cậu tự mình nói cho Trì Sính chuyện này. Tôi khuyên cậu nhanh nhanh mà nói trong khi anh ta vẫn còn thích cậu, trong khi anh ta vẫn còn có thể dung túng bao bọc cậu mà nói ra. Đừng để đến lúc anh ta yêu cậu hơn nữa rồi, cậu cũng không tránh được kết cục như tôi đâu."

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Ngô Sở Úy nói.

Uông Thạc cười cười không nói bất kỳ cái gì nữa, leo ngay lên một chiếc taxi đi.

Ngô Sở Úy yên lặng nhìn xe taxi nghênh ngang đi, Uông Thạc tình thế bắt buộc mà quay đầu lại vẫy vẫy tay tạm biệt.

....................

Buổi tối sau khi tan làm,Ngô Sở Úy chưa về nhà, mà đi vào một cửa hàng.

Thoáng qua đã tháng mười một, chớp mắt qua lại đã đến mùa đông.

Lại đến xem mua quần áo giữ nhiệt.

Ngô Sở Úy lần này vào cửa hàng không nói hai lời đi thẳng đến khu bán quần áo nam sang trọng nhất. Chọn một cái quần lót tốt nhất, giá cũng không thèm nhìn, cầm ra quầy thanh toán quẹt thẻ tính tiền.

Trì Sính buổi tối về đến nhà, lần đầu tiên phát hiện Ngô Sở Úy đã về đến nhà.

Cậu ta lại ngồi trước bàn viết chữ thổi kẹo đường, chăm chú vào công việc, miệng phồng phồng thổi thổi..

Trên mặt đã thổi được rất nhiều khắp nhà bày biện đủ thứ hình dạng kẹo đường trên cơ bản thì toàn là rắn là rắn, nhìn đã biết không giống Tiểu Dấm Chua.

Ngô Sở Úy thổi rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng cũng không nhìn ra hình dạng của Tiểu Dấm Chua, bởi vì Tiểu Dấm Chua thật sự rất đẹp.

"Hôm nay sao lại không ở nhà ngủ." Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy nói," Hai chị của tôi đều trở về, còn dẫn theo mấy nhóc con, nhà không đủ chỗ ngủ, mẹ tôi liền đá đít tôi đi."

"Ăn cơm chưa.?" Trì Sính lại hỏi.

Ngô Sở Úy gật gật đầu,"Ăn bánh bao với cháo hạt kê rồi."

"Tôi xem xem ăn bao nhiêu nào.?"

Nói xong tay ôm hông Ngô Sở Úy, trực tiếp như thế ôm không chịu buông cắn cắn vành tai của cậu ta nói,"Năm cái bánh bao nhân cải trắng, một chén cháo nhỏ, cộng thêm một bát dưa leo muối, có đúng không?"

Ngô Sở Úy khiếp sợ," Anh đúng là thần!!!"

Trì Sính nhe răng cười một tiếng, ôm eo Ngô Sở Úy đứng lên một cái, vác lên vai đi thẳng đến phòng tắm.

Sau khi giặt sạch sẽ phơi khô, Ngô Sở Úy bảo Trì Sính thử cái quần lót cậu mới mua cho anh.

Trì sính ngắm một lúc, nói,"Rất vừa vặn."

Ngô Sở Úy hỏi," Năm ngoái tôi mua cho anh cái quần kia đâu? Cái quần không nhét vừa JB đấy."

Trì Sính lấy ra từ dưới gối đưa cho Ngô Sở Úy.

"Tôi thử xem nếu có thể xỏ vừa cho tôi nhé."

Lúc này Trì Sính cự tuyệt,"Cậu muốn tôi sẽ mua cho cậu cái mới, sao lại để cậu mặc lại đồ của tôi được?" Thực tế thì Trì Sính không muốn cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy hướng sang người bên cạnh nói,"Nó là đồ tốt. tôi sao lại không thể mặc lại chứ."

Nói xong đứng lên thử luôn, nhắc đến cái quần lót giữ nhiệt chất lượng cũng không tồi, co giãn tốt, Trì Sính chân to hơn chân Ngô Sở Úy, năm ngoái mặc có ba tháng, năm nay Ngô Sở Úy xỏ vào chật căng bó sát lên đùi.

" Hoàn toàn vừa vặn, tuy ống quần hơi dài một chút." Ngô Sở Úy tự nói với mình, càng đem quần kéo kéo lên càng làm cho hai viên trứng lộ ra còn xoa xao cái mông, nói "Sẵn sàng chờ đâm vào."

Trì Sính bị bộ dạng đáng yêu của Ngô Sở Úy chọc cười, bàn tay to lớn trục tiếp kéo chân Ngô Sở Úy làm cậu ngã vào lòng mình, tay vuốt vuốt gò má cậu hỏi," Sao lại mặc quần lót tôi đã mặc qua.?"

" Quần áo của anh mặc ấm hơn." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính cắn cắn bờ môi mỏng đáng yêu của Ngô Sở Úy.

Hôn chán hôn chê, Ngô Sở Úy mới đẩy Trì Sính ra," Thử quần tôi mua cho anh đi.'

Trì Sính vốn không muốn thử, bởi hiện tại anh liền muốn cùng Ngô Sở Úy da thịt âu yếm, mặc rồi lại phải cởi. Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Ngô Sở Úy, không thể làm gì khác hơn là nén lại cự vật rục rịch bật dậy ở phía dưới,cầm lấy quần mặc thử.

Nhân dịp Trì Sính thử quần Ngô Sở Úy cầm lấy điện thoại của anh ta xem một chút.

Trì Sính chưa bao giờ xóa tin nhắn, Uông Thạc gửi cho anh cái nào vẫn còn cái đó, hơn nữa đều đã đọc rồi.

Chờ Trì Sính mặc xong thì Ngô Sở Úy đã trả điện thoại về chỗ cũ.

Trì Sính có đôi chân dài, thẳng tăm tắp sừng sững đứng trước mặt Ngô Sở Úy, đường cong cơ thể săn chắc, quần co giãn bó sát cơ thể, trông rất hợp, vừa nhìn Ngô Sở Úy nước miếng văng khắp nơi nuốt còn chưa kịp nuốt xuống, kích thích đến tận óc.

Ôm mạnh một chân Trì Sính cắn một cái," Ba ba."

Trì Sính bị Ngô Sở Úy làm cho tâm can ngứa ngáy, chân to đá mông Ngô Sở Úy hai cái.

" Muốn được phang* đúng không?"

Ngô Sở Úy hai tay ôm chân kia, tiếp tục ôm lấy, hạ lưu cười nói một tiếng." Cầu xin "ba ba" ân sủng."

Sau đó liền bị Trì Sính đè lên giường, triệt để " Trừng phạt" một bữa.

Xuất ra mấy lần, Ngô Sở Úy và Trì Sính dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lúc.

"Tôi thấy Uông Thạc gửi tin nhắn cho anh." Nhô Sở Úy nói,"Anh sao lại không tức giận với tôi.?"

"Sao tôi lại phải tức giận với cậu?" Trì Sính hút một hơi thuốc rồi phả khỏi lên mặt Ngô Sở Úy,"Cậu không chạy đi tìm người ta, rõ ràng không nhờ người ta tìm bác sĩ cho, là anh ta tự muốn giúp đỡ, bác sĩ lại tốt như vậy chữa trị cho mẹ, tôi có gì mà không vui?."

Ngô Sở Úy miệng ngậm điếu thuốc cũng phả lên mặt Trì Sính rồi nói.

"Anh đối với tôi thật bao dung."

Trì Sính nhàn nhạt nói,"Tôi hoàn toàn không bao dung, tôi chỉ phẫn rõ phải trái."

Ngô Sở Úy bắt đầu thả ra làn khói im lìm," Đúng nhỉ, anh đối với tôi thật phân rõ trái phải....."

" Cậu mong muốn tôi nói không phân phải trái rõ ràng thật không.?" Trì Sính híp mắt nghiêng sang phía Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy vội lắc lắc đầu, sau đó muốn nói gì đó nhưng lại ngưng lại.

Biết rất rõ ràng Uông Thạc không có tác dụng gì, nhưng Ngô Sở Úy lại không muốn đem chuyện Nhạc Duyệt làm rõ, lúc sợ Trì Sính sẽ tha thứ cho cậu, lúc lại sợ anh ta không tha thứ cho cậu, chẳng khác nào đưa mình vào bẫy của Uông Thạc, dù có tan xương lát thịt cậu cũng không muốn quỳ gối đầu hàng.

"Có chuyện gì thì nói mau, tôi lập tức hút xong điếu thuốc, không nắm chặt cơ hội lần sau không còn đâu."

Ngô Sở Úy trực tiếp rút điếu thuốc trên miệng Trì Sính ra, hung hăng hít hai hơi sau đó đem khói thổi vào trong miệng Trì Sính, đồng thời mê hoặc cả hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.