Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 15




Trì đại lão gia không thoát khỏi cái lưới mà Úy Úy quăng ra được đâu.. Càng dẫy ra càng đau đớn, càng không để ý càng khó chịu, càng cứng rắn lại càng dễ mềm lòng. Càng mềm lòng ôn nhu thì càng mắc lưới... Chạy đâu cho thoát... Úy Úy cố lên sắp được ăn kem của chồng rồi.. Há miệng ra mà chuẩn bị ăn kem nào... Đùa thế thôi mọi người đọc truyện vui vẻ... Nhớ 8 cùng ta cho nó bớt bức xúc...

Quách Thành Vũ đi nước ngoài công tác hơn nửa tháng, vừa gặp Lý Vượng, câu đầu tiên hỏi là: "Soái Soái gần đây như thế nào?"

Lý Vượng suy nghĩ hồi lâu mới thở ra một câu, "Ứng biến." (Thích ứng gì gì đó kiểu như là đã hóa hồ ly tinh ấy, cũng có thể hiểu là ở chỗ Soái Soái xảy ra chuyện gì đó khó nói....)

"Tại sao lại ứng biến hả?" Quách Thành Vũ nghiêng đầu nhìn Lý Vượng, "Mấy ngày hôm nay tôi bận không gọi điện cho cậu ấy, có phải cậu ấy giận tôi rồi không?"

Lý Vượng ho nhẹ một tiếng, "Không có, người ta khá tốt."

Quách Thành Vũ nghe Lý Vượng nói sặc mùi dấm chua, biết là có chuyện: "Thế nào tốt hả?"

Lý Vượng thận trọng mở lời, "Tốt đến mức có thể cậu cũng không nhận ra luôn."

Quách Thành Vũ chỉ tay, "Đi phòng khám trước."

Vì vậy, xe trực tiếp chạy từ sân bay đến phòng khám của Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái tâm trạng chán ngán ngồi nghịch nghịch chai thuốc, nghe tiếng xe, hướng nhìn ra ngoài một cái, mắt sáng lên. Nhưng chờ người trên xe xuống, cậu ta thu ngay tia sáng vui mừng lại, tiếp tục dáng vẻ kiêu ngạo làm biếng.

Quách Thành Vũ rảo chân bước đến, điện thoại của Khương Tiểu Soái lại vang lên. Liếc Quách Thành Vũ một cái, Khương Tiểu Soái chậm rãi cầm điện thoại lên.

"Xin chào?"

"Tôi đây, để làm gì?"

"Bảo tôi đi ra ngoài? Tôi không đi đâu. Là ai trên mạng nói hôm qua đến?Làm tôi đợi cả một ngày trời."

Khương Tiểu Soái ngoáy ngoáy lọn tóc xoăn, đồ vest bó sát vô cùng thu hút, vui vẻ lắc lắc chân, dáng vẻ lười biếng thờ ơ nhìn Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ không buồn không vội, kéo ghế ngồi xuống, híp mắt nhìn Khương Tiểu Soái đang thản nhiên nói chuyện điện thoại "ve vãn" trước mặt anh ta

"Cậu biết hôm qua cậu không đến, tôi đã rất thất vọng không hả?"

"Thời tiết không tốt? Thời tiết không tốt là cái cớ hay sao?"

"Bây giờ cậu đến tìm tôi,tôi cũng không thèm gặp cậu, ai cho cậu hôm qua lỡ hẹn?"

"Đồ đó thích tặng ai thì tặng, tôi không thèm."

"Yô...., sao cậu lại như vậy hả? Tôi đã nói không cần, cậu vẫn còn cầu xin muốn tặng tôi."

"Được rồi.... được rồi, thấy cậu đáng thương đồ đó tôi nhận, cậu cứ đặt ở siêu thị nhỏ gần đó đi. Không cần đến chỗ tôi lộ mặt, lười nhìn mặt cậu."

Hất điện thoại qua một bên, giả bộ ngạc nhiên nhìn Quách Thành Vũ: "Yô..., anh đến đấy hả? đến lúc nào vậy?"

"Từ lúc cậu bắt đầu nhận điện thoại của người chuyển phát nhanh." Quách Thành Vũ nói.

Khương Tiểu Soái làm mặt xấu, "Cái gì mà điện thoại của chuyển phát nhanh hả?"

Quách Thành Vũ liếm răng cười cười, "Cuộc điện thoại vừa nhận, không phải là nhân viên chuyển phát nhanh gọi cho cậu sao?"

Mẹ nó!. . . Khương Tiểu Soái lòng tức giận mắng thầm, trêu đùa lão già gian xảo này thật chẳng có gì thú vị, chơi một chút chiến dịch tư tưởng cũng bị anh ta nhìn ra.

"Cái gì mà nhân viên chuyển phát nhanh?" Khương Tiểu Soái tiếp tục giả bộ, "Suy nghĩ của anh sao ngoằn ngoèo vậy? Vòng đi đâu vậy hả?"

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi rất to của nhân viên chuyển phát nhanh, "Ai là Khương Tiểu Soái?"

Khương Tiểu Soái vác cái mặt tái xanh ra cửa, tức giận nói: "Đã bảo anh đặt ở siêu thị bên cạnh không phải sao? Sao anh lại đến trước cửa của tôi?"

Anh chàng chuyển phát có gương mặt vuông vức, ục ịch hơi thấp lại hơi mập, ánh mắt chế nhạo đánh giá Khương Tiểu Soái: "Anh không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi muốn nhìn thấy anh. Xem như tôi đã nhìn ra, chuyển phát nhiều hàng, gặp nhiều người... loại nào cũng có..." Nói xong, dồn sức vặn cái ga xe,rồi lái xe đi, vết xe đi để lại một đường phía sau!

Khương Tiểu Soái còn chưa kịp quay vào, phía sau đã truyền lên tiếng trêu đùa trầm âm của Quách Thành Vũ: "Tôi thấy không phải đầu óc tôi ngoặt ngoèo, mà lọn tóc trên đầu cậu quá xoăn."

Khương Tiểu Soái không nói ra lời, đen mặt ngồi xuống salon.

Quách Thành Vũ đi qua, đặt tay lên đầu Khương Tiểu Soái vuốt vuốt một cái, nói, "Tôi muốn vuốt phẳng lọn tóc xoăn của cậu rồi làm sao bây giờ?"

Khương Tiểu Soái cắn răng: "Anh dám!!!!!!!!!!"

Quách Thành Vũ kề sát tai Khương Tiểu Soái nhẹ nhàng kích thích hỏi, "Lông bên dưới của cậu có đúng hay không cũng xoăn như thế?"

Khương Tiểu Soái đấm mạnh một cái như đánh ra lửa, Quách Thành Vũ vui vẻ đón lấy, sau đó liền đem Khương Tiểu Soái dùng sức mà ôm lấy, nhe răng cà cà lên trán Khương Tiểu Soái mấy cái âu yếm nói "Nhớ cậu!!!!."

Khương Tiểu Soái lại nói: "Tối hôm trước, Uông Thạc lại ở chỗ tôi ngủ."

Quách Thành Vũ trầm mặt xuống "Sao cậu và cậu ta lại thân thiết với nhau?"

"Nôn nóng cái gì?" Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ: "Tôi phát hiện anh và Trì Sính đều có chung một tâm bệnh, cứ nhắc đến Uông Thạc lại xù lông, hai người sợ anh ta vạch trần nội tình hả?"

"Cậu lại nữa rồi......." Quách Thành Vũ nghiến răng: "Tôi có nội tình gì sợ bị vạch trần chứ?"

"Phải... phải phải.... . ." Khương Tiểu Soái vội vàng ngừng lại không cho nói tiếp "Anh không cần nói với tôi mấy việc này, tôi cho anh xem một thứ trước." Nói xong, đưa bệnh án copy cho Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ nhìn lướt qua, sắc mặt thay đổi, bắp thịt trên đùi chặt căng lại, cả phần lưng cũng thẳng tắp căng lại.

"Bệnh án này cậu lấy được từ đâu?"

Khương Tiểu Soái nói: "Ngô Sở Úy lừa được từ chỗ dì họ của Trì Sính, bảy năm trước, từ nửa năm trước khi Uông Thạc đi ra nước ngoài, hầu như vài ngày lại đến đó một lần báo cáo."

Quách Thành Vũ như mới vừa biết được chuyện này, trong con mắt đang nhìn bệnh án lộ ra mấy phần khiếp sợ. Anh ta lại nhìn phần chẩn đoán chứng bệnh của bác sĩ và phần khai của bệnh nhân, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

"Trước đây quan hệ của ba anh tốt như thế, chuyện lớn vậy mà anh cũng không biết sao?" Lời này bị Khương Tiểu Soái nói trúng, việc này Quách Thành Vũ quả thật không biết gì. Anh ta chỉ nhớ rõ trước Trì Sính và Uông Thạc rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau xong, Trì Sính lần nào cũng đến chỗ anh ta uống rượu, uống rất nhiều rồi lại gọi Quách tử Quách tử, hỏi anh ta cái gì cũng không nói.

"Anh giỏi nhìn người lắm cơ lúc này đi đâu hết rồi?" Khương Tiểu Soái tra hỏi.

Quách Thành Vũ mặt lạnh nói: "Mấy chiêu đó là sau này mới biết được."

"Mẹ nó..!" Khương Tiểu Soái âm thầm tốn hơi thừa lời,"Uông Thạc thật là có bản lĩnh, anh ta lần này đi, đã luyện cho anh với Trì Sính một tuyệt kỹ cao siêu nhá, nói anh ta là thần không có sai một tý nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.