Niên Tiên Sinh, Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 13




Edit: Hiên Viên Linh

Sau khi trở lại không gian bên trong hệ thống, thân ngọc của V384 đã tu ra được thành hình người lớn cỡ bàn tay đang mít ướt khóc hu hu, nó làm hệ thống nhiều năm như thế, đều chưa từng thấy người vô tội đang yên đang lành thì bị ngược thảm như thế, quả thực chính là cấp độ ngược tra nam thiên cổ mà.

Nó một bên khóc đến nấc cục, một bên tiếp thu phản hồi về nhiệm vụ, sau khi tiếp thu xong, xoa xoa nước mắt, nhìn thoáng qua Đắc Kỷ, khụt khịt mũi, nói: “Cơ Phượng cho là những người đó không thể nào chịu được trách nhiệm trong việc này, cho nên giết người cho hả giận, sau đó hắn quy hết trách nhiệm lên đầu Cảnh Nguyên Đế, sau khi đánh lui bộ tộc Hô Diên, liền tạo phản, Cơ lão tướng quân bởi vì áy náy, nên không ngăn trở, còn tự mình trấn thủ Tây Bắc, khiến Cơ Phượng an tâm làm đại nghiệp...

Đội quân trụ cột của Triều đình không tệ, nhưng quân Tây Bắc đã chiến đấu trên chiến trường nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, lần này lại là tam quân để tang xuất chinh, sĩ khí mạnh mẽ sục sôi, trước kia phải đánh vài năm mới dành được giang sơn, nhưng đại quân chỉ dùng không đến một năm, một đại Vương triều như vậy lại rơi vào trong tay Cơ Phượng dễ như trở bàn tay.

Vốn dĩ Cơ Phượng nên là một vị triều thần cần một vị minh quân yêu dân như con, trừ việc tạo phản đoạt quân vị ra thì gần như không có điểm gì đáng chê trách, Đắc Kỷ đến không khiến kết cục của hắn thay đổi quá nhiều, ngược lại mang thêm cho hắn tội nghiệt mà vô luận là tới triều đại nào đều lên án: Hành hạ Quân vương tiền triều mở cửa thành đầu hàng đến chết, mổ bụng hắn khi còn sống, cho nước bùn vào, sau khi người đã chết còn đánh thêm ba vạn roi, ném thi thể vào bãi tha ma.

V384 nói vô cùng cẩn thận, khhi thấy bộ dáng của Đắc Kỷ không có gì biến hóa, lúc này mới nghĩ tới vị tuyệt thế mỹ nhân hào hoa phong nhã trước mắt này, vốn dĩ chính là một người lạnh lùng, hung tàn từ trong trứng nước.

Từ trước đến giờ nó chưa từng thấy kí chủ nào hung tàn như vậy, đồng thời da đầu tê dại, cũng không dám dùng thái độ như trước kia đối đãi với Đắc Kỷ nữa, cẩn thận mở bảng làm nhiệm vụ ra, đưa cho Đắc Kỷ lật xem.

Đắc Kỷ không biết những suy nghĩ lung tung trong đầu của tiểu ngọc nhi hình người này, nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền thấy V384 phản xạ có điều kiện ôm đầu co rụt lại, nhịn không được cong cong đôi mắt, nói: "Ta chỉ là muốn hỏi một chút về sau Cơ Phượng như thế nào thôi, tại sao ngươi lại dùng vẻ mặt đó nhìn ta vậy?"D.D.L.Q.D

V384 dè dặt ngẩng đầu, nó còn tưởng rằng là muốn ăn nó, vội vàng sửa sang lại phản hồi của nhiệm vụ một chút, trả lời: “Về sau Cơ Phượng cũng không nạp thêm thê thiếp, phong ngươi.....nhi tử của Hoa Dung Công chúa làm thái tử, hai đời phụ tử thịnh thế, trở thành một câu chuyện lạ thời bấy giờ.”

Đắc Kỷ kỳ thật muốn hỏi không phải là những điều bên ngoài về hắn, nhưng lại thấy bộ dáng V384 sợ hãi, nên không hỏi tiếp, kỳ thật hỏi nhiều hơn nữa thì cũng có ích lợi gì đâu? Nàng cách thành tiên chỉ có một bước ngắn, giống như Vân Linh, đã sớm đủ thực lực, cùng lắm chỉ thiếu là vài phần giác ngộ trong tâm cảnh, vô luận là ai, chung quy cũng chỉ là khách quan đường trong cuộc đời dài lâu này của nàng mà thôi.

Đắc Kỷ nghĩ thông suốt rồi cũng không vì thế mà phiền lòng nữa, mở bảng làm nhiệm vụ V384 vừa đưa cho, ngay khi nàng mở bảng làm nhiệm vụ ra, đột nhiên một luồng ánh sáng xanh lướt nhanh qua bảng, trang đầu tiên đột nhiên có thêm mấy hàng chữ xinh đẹp, nàng nhìn về phía V384, V384 vội vàng giải thích: “Đây là quá trình đổi mới bảng làm nhiệm vụ,  người có năng lực có thể ban bố nhiệm vụ rất ít, bình thường vài năm cũng không thấy đổi mới một lần, cũng khéo.....

Nó còn chưa nói hết câu, liền thấy Đắc Kỷ ngay cả nhìn cũng chưa thèm nhìn, tay ngọc ấn nhẹ một cái vào hàng chữ đẹp mới xuất hiện, tiếp nhận luôn nhiệm vụ vừa mới xuất hiện kia.

V384: “.....” Aizz có thực lực, có thể tùy hứng!!!

Nhiệm vụ vừa ban bố mà Đắc Kỷ tiếp nhận là một nhiệm vụ cấp A, tên người ban bố nhiệm vụ là Trương Yên, thế giới nhiệm vụ này có chút tương tự với thế giới nhiệm vụ thứ hai mà Đắc Kỷ đã làm, nhưng bá chủ thiên hạ không phải là nhà Tần, D!e^[email protected]/D0n. mà là một triều đại gọi là vương triều nhà Hán, thế giới này cũng có nhà Tần, chỉ là truyền thừa chưa đến đời thứ hai đã chết yểu, để cho nhà Hán lên nắm quyền.

Thân phận của Trương Yên có chút tôn quý, phụ thân thừa kế vương vị Triệu vương, mẫu thân là trưởng công chúa của Hán triều, ngoại tổ phụ là Quân chủ khai quốc, ngoại tổ mẫu thương nàng tận xương một tay chấp chưởng vương mười sáu năm, khi xuất giá mới chỉ là hoàng hậu.

Nhìn đến đây, V384 nhịn không được xoa xoa con mắt, bối phận này tính ra thật không đúng, trong lòng nó nghi ngờ là mình đã nhìn lầm rồi, nhưng khi cẩn thận nhìn lại một chút, toàn bộ hệ thống nó đều có chút không tốt lắm.

Ngoại tổ mẫu tự tay đem cháu ngoại ruột gả cho cậu ruột!
*Trương Yên Hoàng Hậu (Hiếu Huệ Trương hoàng hậu): Trương Yên là con gái của Triệu vương Trương Ngao và Lỗ Nguyên công chúa. Xét về thân thế, nàng là cháu ngoại của Hán Cao Tổ Lưu Bang và Lữ Hậu. Như vậy, đối với Hán Huệ Đế Lưu Doanh, Trương Yên chính là cháu gái, gọi Hán Huệ Đế là cậu ruột. Năm Huệ Đế thứ 4 (192 TCN), Lữ Thái hậu đã ép Lưu Doanh phải lấy Trương Yên, đem tuấn mã 12 thớt, hoàng kim vạn lượng cử hành đại hôn lễ lập Trương Yên làm Hoàng hậu. Lúc này bà mới chỉ 10 tuổi, bà qua đời khi mới 36 tuổi, khi đó vẫn còn là trinh nữ. (Nguồn Internet) 
=>Hoàng hậu Trương Yên là nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc thời Tây Hán, mọi người muốn tìm hiểu có thể google search hoặc trong phim “Mỹ nhân tâm kế” của Lâm Tâm Như có nói đến giai đoạn này và Trương Hoàng hậu

Ngược lại với nó Đắc Kỷ lại không có cảm giác gì, cũng không thể lý giải vì sao V384 lại sợ hãi đến như vậy, nàng cũng từng chung sống một nơi cùng với tộc Hồ yêu, Hồ yêu thành tinh rất hiếm gặp, sau một thời gian dài chung sống, hơn phân nửa bầy Hồ cùng có huyết thống với nhau, kỳ động dục đến, đừng nói cậu cháu, cho dù là anh em ruột cũng thượng cho ngươi xem. (câu này mị không edit rõ ý nhưng chắc mọi người hiểu mà)

V384 nhìn lại lần nữa, vẫn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vị hoàng đế này vẫn có vài phần tiết tháo của người làm cậu, mặc dù bị bức ép mới bất đắc dĩ phải cưới Trương Yên, nhưng cũng không hề chạm qua nàng, trước khi chết còn nghĩ muốn bí mật đưa  Trương Yên ra khỏi cung mai danh ẩn tích, nhưng mà không thành công.

Nhiệm vụ của Trương Yên nói cũng không tính là đơn giản, nguyện vọng của nàng là kiến cho mối quan hệ giữa cậu và ngoại tổ mẫu không cần ác liệt như vậy, nàng sống gần bốn mươi tuổi, từ Hoàng hậu đến Thái hoàng thái hậu, chứng kiến ba đời mưa gió, hết thảy những điều này đều bắt đầu từ khi cậu bị ngoại tổ mẫu bức tử, sau đó ngoại tổ mẫu bị bệnh qua đời, thứ tử cầm quyền, tàn sát tông tộc, nàng không muốn nhìn thấy những chuyện này.

V384 nhịn không được muốn khen nữ nhân vận khí tốt này một cái*, nếu là bình thường, nhất định Đắc Kỷ sẽ rất chướng mắt nhiệm vụ này, dù sao người như Việt Cơ còn kiên quyết dùng linh hồn mình làm đại giới chỉ đổi lấy một kiếp được hãnh diện, mạnh mẽ, mà nàng thì sao? Nhân sinh một đời bị người khác thao túng, cuối cùng đến hận cũng không hận, còn muốn lấy ơn báo oán, tam quan có lẽ bị chỉnh đến sai lệch.dieen~ddan\lee^quy/dd0n^.
*V384 nói vận khí nàng tốt không phải là khi sinh thời mà là cảm thấy nàng may mắn vì đã được Đắc Kỷ chọn nhiệm vụ của nàng

Đắc Kỷ mở mắt ra sau đó liền phát hiện có gì đó không đúng, nàng vươn tay nhìn một chút, bàn tay này mảnh mai trắng nõn, rõ ràng là tuổi còn nhỏ, kí ứ trong đầu không ngừng tuôn trào ra, làm cho lông mày trên khuôn mặt ngọc bạch nhỏ nhắn nhăn lên một chút, thoáng qua vô cùng đáng yêu.

Vì để cho thuận tiện, nên lần này thời điểm xuyên vào nhiệm vụ chính là vài ngày sau khi Trương Yên xuất giá, Đắc Kỷ vốn cho rằng nữ tử có thể lập gia đình ít nhất cũng phải mười lăm mười sáu tuổi, không nghĩ tới thân thể này mới mười một tuổi, lại thêm vốn sinh ra đã yếu ớt, nên nhìn qua tựa như mới chỉ như ngọc oa nhi mười tuổi.

Trên giường không có một bóng người, gian ngoài lại có một tràng tiếng hít thở vững vàng, Đắc Kỷ mở ký ức của Trương Yên ra, biết đó là cậu của nàng, mất sớm khi vẫn còn là tráng niên Huệ Đế- Lưu Doanh, nói ra thì nhiệm vụ này cũng không tính là khó, Lưu Doanh là trưởng tử danh chính ngôn thuận, một ngày hắn còn sống thì hắn vẫn chính là đích trưởng tử, thiên hạ sẽ không loạn nổi.

Cả đời này của Đắc Kỷ cũng chưa từng thấy qua người nào đang sống tốt như vậy lại có thể tự tử được, điều khiến nàng nhìn trúng nhiệm vụ này không giống như V384 nghĩ như vậy, chỉ là kỳ quái, đệ đệ bị độc sát, bị bức ép cưới cháu ngoại ruột cũng không khiến hắn sụp đổ, nhưng gặp một người lợn* cũng làm cho hắn kinh sợ vạn phần, còn vì thế mà để lại chứng bệnh, nhìn bàn tay nhỏ bé ngọc bạch trơn mềm của chính mình, Đắc Kỷ thở dài một hơi, nhiệm vụ lần này cũng không có chỗ tốt gì cho nàng hưởng thụ, điều duy nhất có thể làm chính là giáo dục vị Đế vương yếu kém chưa từng giết gà chứ đừng nói đến giết người này thật tốt.
*người lợn: thực chất chính là một loại cực hình vô cùng dã man trong lịch sử Trung Quốc: chém đứt tứ chi, móc mắt, dùng đồng rót vào lỗ tai để làm điếc, dùng thuốc độc đổ vào họng, sau đó cắt lưỡi, khiến cho nạn nhân mất đi khả năng nói. Người đầu tiên sử dụng hình phạt này là Lữ Hậu dùng để sử phạt Thích phu nhân- ái phi của Hán Cao Tổ- Lưu Bang khi còn sống

Đêm tối bao phủ mọi vật, nhưng cũng có thể nhìn ra cung điện này rất đơn sơ, dựa theo ký ức của Trương Yên, cung điện vàng son rực rỡ ban đầu đã bị một hồi chiến hỏa trong cung thời Tần vương đốt sạch, đến cung điện dạng này, cũng có thể tính là điện tốt nhất.

Đắc Kỷ nhắm mắt lại, đang định chìm vào giấc ngủ, liền nghe thấy bên ngoài cung điện có một trận tiếng huyên náo, tựa như có người cố ý cất giọng nói điều gì đó, tiếng hít thở vững vàng tiếng kia bị quấy rầy, tiếng bước chân lập tức truyền đến, bên người nặng xuống.

Tiếng hít thở ấp áp cứ truyền vào bên tai như vậy, Đắc Kỷ mở mắt ra, vừa lúc đối diện với một đôi mắt ôn nhu, dường như tràn đầy ánh sao trong đó, đầu nàng bị vuốt vuốt, một thanh âm dễ nghe vang lên: "Là người mẫu thân phái tới, cậu đi bây giờ đây, ân?"

Đây là lần đầu tiên Đắc Kỷ được nam nhân trấn an mà không mang theo một chút dục vọng nào, mở to hai mắt, môi hơi cong lên một chút, thuận thế bị ôm vào trong lòng.

Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, không dám đi vào, nhìn thấy hai người trên giường xác thực là đang ôm nhau ngủ, nên cũng rời đi.

Lưu Doanh thở phào nhẹ nhõm, thấy đôi mắt của tiểu cô nương trong lòng mình đang linh hoạt chuyển động,Dien*d@n*le*quy*d0n/ nhịn không được cười một tiếng, sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Ta còn tưởng là đánh thức con, hóa ra là con không ngủ."

"Trong cung không ngủ được, con muốn về nhà." Đắc Kỷ mở to hai mắt, cố làm ra vẻ ngây thơ nói.

Lưu Doanh ngừng một chút, giọng nói đè thấp: "Không thích ở trong cung sao?"

Đắc Kỷ học theo ngũ điệu của Trương Yên, nói: "Trong cung chơi rất thú vị, nhưng con rất nhớ nhà..."

Trong đôi mắt tron suốt của Lưu Doanh thoáng hiện nét đau thương, ôn nhu nói với Đắc Kỷ: "Ngoại tổ mẫu thích Yên Nhi, Yên Nhi ở lại chơi với ngoại tổ mẫu mấy ngày, chờ một thời gian ngắn nữa, cậu đưa con về nhà."

Đắc Kỷ nghiêm túc gật đầu.

Lưu Doanh tựa như không có đủ can đảm nhìn vào mắt Đắc Kỷ, cũng không nói nữa, chỉ thở dài một hơi, liền đứng dậy xuống giường, đi ra gian ngoài ddieeejn ngủ như cũ.

Đắc Kỷ nhìn bóng lưng của Lưu Doanh, khẽ nhướn mi, Trương Yên hy vọng khiến mối quan hệ giữ Lưu Doanh và vị Lữ Hậu kia không nên ác liệt như vậy, nhưng nàng càng muốn khơi mào tâm huyết của nam nhân này lên, từ xưa đến nay Đế vương bù nhìn chỉ có hai con đường đi: một là đoạt quyền thành công hai là thất bại, tự bức tử chính mình là loại nam nhân gì vậy.

Ngày hôm sau Đắc Kỷ liền gặp được Lữ Hậu, trong trí nhớ của Trương Yên, Lữ Hậu là một  ngoại tổ mẫu không quá thân cận, nhưng ngược lại Đắc Kỷ có thể nhìn ra chút quan tâm trong mắt của bà, nói ra có lẽ không có người nào sẽ tin, tự tay đem ngoại tôn nữ gả cho nhi tử của chính mình, ngoại tổ mẫu như vậy đương nhiên là rất từ ái .

Nhưng mà chút từ ái này không sánh bằng quyền thế, một câu “thân càng thêm thân”, đã làm hại cả một đời của ngoại tôn nữ mà bà yêu thương.

Đắc Kỷ cười một cái vô cùng ngây thơ, vui mừng kêu một tiếng ngoại tổ mẫu, rồi quay sang nữ tử bên người Lữ Hậu kêu một tiếng mẫu thân, ngồi bên cạnh các  nàng giống như trước đây, vừa nhu thuận vừa đáng yêu.

Kể từ sau khi Trương Yên xuất giá, đây là lần đầu tiên Lỗ Nguyên Công chúa tiến cung, hốc mắt nàng ửng đỏ, nắm chặt khăn trong ta, mở miệng đang định nói chuyện, Lữ Hậu mỉm cười cắt đứt lời nói của nàng: "Nghe nói đêm qua Doanh Nhi ngủ trong nội thất rồi hả?"

Đắc Kỷ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngọt nói: "Cậu ôm Yên Nhi ngủ."

Nước mắt của Lỗ Nguyên Công chúa liền rơi xuống, Đắc Kỷ vội vàng đứng dậy ngồi xuống bên chân nàng:”Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người lại khóc?"

Lữ Hậu liếc về Lỗ Nguyên Công chúa một cái, không nhanh không chậm nói: "trên đường đến đây gió thổi lớn làm bụi bay vào mắt vẫn chưa khỏi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.