Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 145: Luôn mang nhẫn bên mình




Nếu như lời nói vừa rồi của Esdeath chỉ là khiến cho Kurome và Run chỉ là hơi kinh ngạc thôi nhưng những lời tiếp theo của Esdeath lại khiến 2 người họ triệt để ngây người rồi:

- Như vậy xem ra là người cứu thủ phạm dẫn tới cái chết của Bols cũng là Cầm rồi.

Esdeath thở dài 1 hơi rồi nói.

Lời nói ấy lập tức gây ra sự bất ngờ cho Run cùng Kurome. Nhất là Kurome:

- Không thể nào. Chính ta đã kiểm tra được cái đầu người đó. Sao có thể là giả được.

- Các người chưa từng tra tấn qua con người nên đối với cơ thể con người còn nhiều cái không biết. Ta dù sao cũng có thâm niên trong nghề. Cái đầu lâu ấy dù nhìn từ khía cạnh nào cũng không thể nhận ra nó là giả. Ngươi tạo ra nó xem ra cũng rất tự hào về món đồ mà mình tạo ra a. Nhưng mà trong nó lại có 1 khuyết điểm chí mạng. Máu. Dòng máu ấy khi ta tiếp xúc với nó thì nó không mang lại cho ta sự thỏa mãn và cảm giác như tiếp xúc với máu người. Từ đó có thể khẳng định đó không phải là đầu người mà là đồ giả. Người làm xem ra cũng không phải là kẻ chuyên tra tấn và làm hại người khác nên không thể phát hiện ra được điểm này. Vốn dĩ ta còn nghĩ đây là kế hoạch của Najenda nhất là khi biết đến việc kẻ đó có thể cải trang. Ta tưởng rằng Najenda làm như thế để mà có thể cho 1 người vứt bỏ đi bản thân mà tiếp cận ta và…. Người đầu tiên ta nghi ngờ tất nhiên là các thành viên trong Jaegers vì không chắc bên trong họ có thật là họ không. Ta vốn định giả vờ như không biết để mà dụ con chuột đó ra khỏi hang nhưng mà thật không ngờ người cứu lại là Cầm a. Đúng là không ngờ..

Những suy luận những chứng cứ khiến 2 người đứng nghe trợn mắt há mồm không nói được 1 câu. Và họ nhận ra là tướng quân của mình xem ra không đơn giản như vẻ bề ngoài. Người có thể dựa vào cảm giác và những chi tiết tưởng như rất nhỏ để mà đưa ra 1 suy luận đầy sức thuyết phục như vậy.

Từ đó có thể thấy việc Esdeath lên chức không phải chỉ vì cô nàng thực lực mạnh mà còn do đầu óc đầy nếp nhăn của cô nàng a.

Và sau 1 lúc lâu im lặng. Cuối cùng Run lên tiếng:

- Thế ngài định làm thế nào với Cầm đây.

Esdeath trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Trước cứ quan sát đã.

- Nhưng không phải hắn….

- Và hắn cũng cứu người của ta. Do đó ta cũng không thể xác định được hắn là người của phe nào. Nhưng chí ít chúng ta cũng xác định được hắn cũng không có ý định đứng về phía quân cách mạng. Thế là đủ rồi. Còn việc hắn cứu ai đó là quyền của hắn. Được rồi hôm nay đến đây thôi. Các ngươi về nghỉ đi. Khoảng thời gian này không thể lơ là được đâu.

- Vâng.

Tuy còn rất nhiều điều muốn nói nhưng 2 người vẫn đủ tỉnh táo để mà nhận ra ý đuổi khách trong câu nói của Esdeath. Do đó dù không muốn bọn họ cũng phải ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Esdeath. Cô nàng hơi trầm ngâm rồi ánh mắt trở nên kiên quyết:

- Dù chàng là ai thì chàng nhất định là của ta.

………….

Cầm nhẹ nhõm trở về mà không biết việc của mình lộ rồi a. Lúc này anh chàng chỉ thấy khá vui vì cuối cùng cũng giải quyết xong mấy truyện tồn dư rồi. Giờ chỉ còn ngồi chơi xơi nước mà theo dõi câu truyện thôi. Cũng sắp đến hồi kết rồi nhỉ.

Và tối hôm đó. Sau khi cơm nước xong xuôi. Cầm về phòng. Nếu là bình thường thì anh chàng sẽ thay quần áo và đánh 1 giấc đến sáng nhưng hôm nay có khách nên không thể a.

Chỉ thấy Cầm ngồi xuống tự rót cho mình 1 chén trà rồi nói:

- Đến rồi thì xuất hiện đi. Dấu dấu diếm diếm làm gì cho mệt. Đúng không, Kurome.

Và thân ảnh của Kurome từ trong bóng tối hiện ra kề kiếm lên cổ Cầm nói:

- Nói, ngươi là ai. Sao có thể biết về bệnh tình của ta.

Cầm vẫn nhàn hạ nhâm nhi ly trà rồi nói:

- Những việc đã xảy ra thì dù dấu thế nào cũng còn dấu vết. Ta chỉ cần bỏ 1 ít công sức ra tìm kiếm mà thôi. Mà ta nghĩ cô nên bình tĩnh ngồi xuống nói truyện đi. Cô cũng biết là thanh kiếm này không ăn thua với ta mà.Cả mấy người hộ vệ còn lại Sau lưng cô nữa.

- Hừ, xem ra người rất tự tin vào thực lực của mình nhỉ. Ta cũng muốn lĩnh giáo 1 chút a.

Nhưng chưa để cô nàng nói hết câu Cầm đã bật tốc biến ra sau cô nàng tóm lấy và đè cô nàng xuống:

- Đến cả Esdeath cũng không nắm chắc giết chết ta nữa là cô. Muốn nhờ và người khác thì đừng có dùng cái dọng điệu đấy nếu không chẳng có ai muốn giúp cô đâu.

Nói rồi Cầm buông tay ra để lại 1 Kurome mặt đỏ bừng. Hóa ra vừa nãy Cầm tóm vào ngực cô nàng. Mải diễn thuyết quá nên anh chàng cũng quên mất chỉ để lại 1 Kurome đau khổ chống đỡ sự xâm phạm của tên dâm tặc a.

Nhưng mà cũng không khổ là 2 chị em mặt đơ. Bị Cầm xâm hại đến như thế mà lúc sau đã có thể điều chỉnh tốt tâm tình rồi. Không hổ là sát thủ chuyên nghiệp a.

Chỉ thấy sau khi lấy lại bình tĩnh cô nàng nói:

- Ngươi thật có thể chữa khỏi cho ta.

- Cô mấy này không cảm thấy người mình tốt hơn so với trước à. Nếu không sao cô có thể gánh team như thế.

-Quả thật là mấy ngày này ta tốt hơn nhiều nhưng sao ngươi biết. chẳng lẽ….

- Chẳng lẽ gì nữa. Do ta chứ ai. Món ăn ta mang đến hàng ngày cho cô có chứa 1 ít thuốc trong đó khiến kiềm chế lại cơn thèm và sự phá hoại mà đống thuốc độc đó mang lại cho cô. Nhưng mà đó chỉ là kiềm chế mà thôi. Muốn khỏi hẳn cũng cần rất nhiều thời gian và cần ta chính tay ra trận. Nếu không vì thấy cô đáng thương ta cũng không muốn làm cái việc nặng nợ này đâu.

Nghe Cầm tự sướng Kurome chỉ trầm ngâm. Cái chất độc này đã hành hạ cô nhiều lắm và nó làm cô không đủ dũng khí rời xa đế quốc như chị cô mà tạo ra tình cảnh như bây giờ. Mà giờ đây lại nghe thấy có người bảo có thể chữa khỏi khiến cô vừa mừng vừa sợ nhất thời không biết chọn sao cho tốt.

Lúc đó Cầm đứng bên lại bơm thêm vào:

- Thuốc này có thể khiến cô tăng thực lực nhưng mà chỉ có giới hạn.Và nó sẽ khiến cơ thể chết dần chết mòn. Điều này chắc cô biết còn rõ hơn tôi nữa. Tôi biết cô không quyết được còn vì chị gái của cô. Nhưng mà tôi có cách để cô không cần thuốc cũng có thể đánh với Akame 1 trận.

Điều này lập tức gợi lên hứng thú của Kurome. Cô nàng ngẩn lên nói:

- Thật sao, còn có cách khác để tôi có thể thắng được chị tôi sao.

- Không thể. Khoảng cách giữa 2 người còn rất xa.

- Thế mà ngươi nói…

- Nhưng mà tôi có thể làm cô đứng ở thế bất bại. Chon cách nào tự cô nghĩ. Nhanh lên tôi cũng không có nhiều thời gian đâu.

Kurome lại trầm ngâm trong chốc lát rõ ràng là đang đấu tranh nội tâm quyết liệt.

Cuối cùng cô nàng ngẩng đầu lên nói:

- Được, ta muốn cai nghiện, Nhờ ngươi đó. Cầm.

Cầm khẽ mỉm cười. Dường như là kế hoạch đã đi đúng đường.

Hắn đang muốn lái câu truyện đi 1 hướng khác tốt đẹp hơn chăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.