Niềm Vui Lớn

Quyển 1 - Chương 26: Cuộc sống ở Thất Tuyết Liên Sơn (1)




Cuối cùng thân ảnh nho nhỏ của Diêu Bình An cũng xuất hiện trong tầm mắt, Kì An Tu mới đỡ lo lắng một ít.

“An An! An An đừng khóc! Cha đến đây!” Hắn hoàn toàn không nhìn xe cộ chạy như thoi đưa trên đường, chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng đến chỗ con!

“Két ──” Tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang lên, lái xe tức giận mắng,“Mày không muốn sống à!”.

Tiểu Bình An bị dọa đến kinh thanh thét chói tai, đứng sững không thể động đậy.

Kì An Tu bị đâm cho một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn căn bản không đếm xỉa tới, loạng choạng chạy đến bên người hai cha con, bế bé con lên, vỗ vỗ lưng bé trấn an,“An An không phải sợ nữa, cha không có việc gì, không có việc gì !”.

Tiểu Bình An bị chuyện vừa rồi dọa cho hoảng hốt, không chú ý tới cách dùng từ. Tuy rằng chú là kẻ hại ba ba của bé thương tâm, nhưng hiện tại hắn lại là người duy nhất mà bé có thể dựa vào, gắt gao kéo tay hắn, ô ô khóc,“Ba …… ba ……”.

Không có nhiều thời gian an ủi con, Kì An Tu nhanh chóng ôm Diêu Nhật Hiên vào trong lòng, dùng sức ấn lên huyệt nhân trung,“Tiểu Hiên! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Ánh mắt chuyển sang hạ thân của cậu, quả nhiên có vết máu đỏ sậm, đó là cục cưng chảy máu sao?

Kì An Tu vừa đau lòng lại bối rối, giọng nói khàn khàn mang theo nức nở khẩn cầu,“Tiểu Hiên, anh xin em, mau tỉnh lại đi! Cục cưng, cục cưng không thể lại ra huyết! Tiểu Hiên!”

Diêu Nhật Hiên dường như rơi vào một cái hố sâu không đáy, tối đen, tĩnh mịch, cái gì cũng không biết, cái gì cũng nhìn không thấy. Cứ như vậy tựa hồ cũng không tệ, nhưng mà, là ai cứ muốn quấy phá không gian yên tĩnh này của cậu? Trong không gian đen ngòm đó, một màu đỏ sẫm từ từ loang ra.

Diêu Nhật Hiên không muốn quan tâm, nhưng tựa hồ có một thanh âm cứ huyên náo không ngừng bên tai.

Cục cưng, hình như có ai đang gọi cục cưng. Là gọi An An ư? Huyết mạch thân tình mãnh liệt làm cho Diêu Nhật Hiên thanh tỉnh một ít. Gì vậy, không đúng, sao bụng lại đau quá?

A! Mình còn có một cục cưng! Cục cưng của mình và heo! Diêu Nhật Hiên nhớ ra rồi, thần trí khôi phục, liền cảm thấy trong bụng dường như có ai đó đang dùng dao đâm vào. Không được! Ai đang định cướp con của tôi đi? Không được!

Kì An Tu thấy lông mi của Diêu Nhật Hiên giật giật, khẽ chớp, vô ý thức nhíu mày, vặn vẹo khuôn mặt tuấn mỹ, thống khổ không chịu nổi.

“Tiểu Hiên, Tiểu Hiên mau tỉnh lại! Cứu cục cưng, cục cưng của chúng ta!”

Diêu Nhật Hiên giật mình, cuối cùng miễn cưỡng mở mắt ra.

Sáng quá! Ập vào trong mắt cậu là một mảnh màu đỏ, cái gì cũng không nhìn rõ. Nhưng giọng nói này, dường như là ──“Heo……”.

“Là anh! Là anh!” Kì An Tu không ngừng hôn khắp mặt cậu, gắt gao đem cậu ôm vào trong ngực, dường như muốn đem năng lượng toàn thân đều truyền lại cho cậu,“Mau tỉnh lại đi! Cục cưng không thể chịu được nữa!”

Diêu Nhật Hiên cuối cùng cũng thanh tỉnh hoàn toàn, nhưng đồng thời, đau đớn tê tâm liệt phế càng thêm mãnh liệt , “Đau…… Đau quá!”.

“Không có việc gì …… em kiên trì một chút, bác sĩ sắp đến rồi!” Kì An Tu nghe thấy tâm như muốn vỡ nát.

Nhanh chóng gọi điện cho Ngưu Kiến Minh,“Tiểu Hiên đã tỉnh, nhưng em ấy rất đau đớn! Tôi phải làm sao? Phải làm sao đây!”

“Là do nhiệt độ cơ thể quá thấp, nhanh giúp cậu ấy giữ ấm!”.

Kì An Tu vội cởi áo khoác bao lấy Diêu Nhật Hiên, không ngừng chà xát tay chân lạnh lẽo của cậu.

Tiểu Bình An nhìn thấy ba ba của bé tỉnh, không khóc nữa, nhanh chóng chạy đến giúp.

Rất nhanh, xe cảnh sát cùng xe cứu thương cơ hồ đồng thời đến hiện trường.

Ngưu Kiến Minh thông qua điện thoại, chỉ huy bác sĩ ở hiện trường tiến hành cấp cứu.

“An An!” Kì Dân Hạo nhìn cháu trai lão lệ tung hoành.

“Ông ơi!” Diêu Bình An cuối cùng cũng tìm được một người có thể hoàn toàn dựa vào, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, lao vào lòng ông, oa oa khóc lớn.

Đến khi Ngưu Kiến Minh đuổi tới bệnh viện, Diêu Nhật Hiên tạm thời đã qua nguy hiểm, xuất huyết đã dần dần ngừng. Nhưng mà cả người hoàn toàn vô lực, cực kỳ suy yếu. Sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh trắng toát, thân thể mỏng manh tựa hồ như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ bay mất như cọng lông chim. Kì An Tu gắt gao siết chặt tay cậu, không dám rời mắt, sợ rằng chỉ cần hắn dời mắt đi thì cậu sẽ lại biến mất.

Nhìn gương mặt cực độ tiều tụy xanh xao của hắn, Ngưu Kiến Minh có giận cũng không thể phát. Trước bảo trụ hai mạng lớn nhỏ quan trọng hơn.

Các bác sĩ cấp cứu phi thường kỳ quái vì cái gì lại trị liệu cho Diêu Nhật Hiên theo cách thức cấp cứu cho người sắp sanh non, Kì Dân Hạo chỉ nói,“Vấn đề này, tôi sẽ nói với viện trưởng của các người ! Mọi người chỉ cần dựa theo lời bác sĩ Ngưu nói, đem hết toàn lực cứu chữa cho bệnh nhân là được.”

Thấy lão giả một thân quý khí, bác sĩ rất là biết điều không dám nhiều lời .

Tiểu cảnh sát thấy cả nhà bọn họ bận đến gà bay chó sủa, rất là hảo tâm chạy ra bên ngoài mua bánh bao thịt nóng hầm hập cùng sữa đậu nành.

Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng kích thích cái bao tử trống rỗng của mọi người, nhất là Diêu Bình An, một hơi ăn hết bốn cái bánh bao lớn, uống hai ly sữa đậu nành mới xoa xoa cái bụng nhỏ căng phồng ợ một tiếng,“Ăn ngon quá! Bất quá không ngon như của ông làm!”

Thấy tiểu gia khỏa ăn đến lang thôn hổ yết, Kì Dân Hạo đau lòng không thôi, nghĩ đến những khổ cực mà đứa bé này đã phải trải qua, nhịn không được lại rơi nước mắt,“Cháu ngoan của ông, sau này ông sẽ không bao giờ để cho bất kỳ ai khi dễ con nữa!”

Diêu Bình An no nê mới nhớ đến chuyện chính, ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất, “Nhưng mà ông ơi, ba nói chú không cần chúng con……”.

“Nói bậy! Đó là ba của con hiểu lầm .” Kì Dân Hạo kiên nhẫn ôm bé giải thích,“Con là con cháu Kì gia ta, ba ba con còn phải cùng…… chú kết hôn, sao vậy lại không cần mấy đứa?”

Phải mau chóng nói cho cha con bọn họ sự thật mới được, để lâu càng không tốt. Nhưng trước mắt tình trạng của Diêu Nhật Hiên vừa mới tạm ổn định, Ngưu Kiến Minh bảo tuyệt đối không được kích thích cảm xúc của cậu nữa.

Kì Dân Hạo đành phải kiềm chế tâm tình bức thiết muốn cháu mình nhận tổ quy tông, cố gắng chờ đợi đến khi tình trạnh của cậu ổn định hơn, trước mang về nhà, sau đó mới cho họ biết chân tướng.

Mọi người tạm thời ở lại khách sạn, Kì An Tu vẫn không rời Diêu Nhật Hiên. Khi cậu khôi phục chút tinh thần, không ngừng hôn tay cậu mà xin lỗi,“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Diêu Nhật Hiên ngơ ngác hỏi,“Không phải anh không thích cục cưng của chúng ta sao?”

“Đứa ngốc!” Kì An Tu đau lòng,“Anh thích! Phi thường phi thường thích, sở dĩ anh trở nên như vậy…… hoàn toàn là vì chuyện anh gây ra!”

“Chờ chúng ta về nhà, anh muốn nói cho em một chuyện! Em có thể tức giận, nhưng xin em đừng kích động, em có thể đánh anh mắng anh, thậm chí đem anh đuổi đi cũng được! Bất quá, anh chỉ cầu xin em, ngoan ngoãn ở trong nhà, để cho ba và An Na chăm sóc em và con, đừng im lặng bỏ đi nữa! Em có biết, nếu còn có lần nữa, anh sống không nổi!”

Diêu Nhật Hiên hờn dỗi hỏi, “Vậy ngày đó vì cái gì anh lại ngắt điện thoại? Còn không về nhà?”.

“Điện thoại là đột nhiên hết pin, còn chuyện kia…… về nhà anh sẽ giải thích với em, được không?”.

Diêu Nhật Hiên gật gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm. Heo cần cậu, cũng cần cục cưng,“Vậy anh…… có quan tâm đến An An nữa không?”.

Nhìn gương mặt đầy lo lắng của cậu, Kì An Tu nhịn không được muốn nói ra sự thật, hắn vẫn là cố gắng nhịn xuống ,“An An…… anh sẽ thương nó…… Nó vĩnh viễn đã đứa con mà anh yêu thương nhất!”

Diêu Nhật Hiên lúc này mới thật sự yên tâm, cười ngây ngô, còn có vài phần ngượng ngùng,“Đó là em hiểu lầm ! Hại mọi người lo lắng.”.

“Em là đồ ngốc!” Kì An Tu một tay kéo cậu vào trong lòng, nước mắt nóng hổi ướt đẫm vai cậu,“Tiểu Hiên, anh đã sai rồi! Anh sai rồi ?”

“Anh làm sai cái gì?” Diêu Nhật Hiên mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn,“Ách, chuyện kia có nghiêm trọng không ?”.

Kì An Tu gật đầu.

“Vậy anh có giải thích với người ta chưa?”.

Mãnh liệt lắc đầu.

“Sao anh có thể như vậy?” Diêu Nhật Hiên lớn tiếng trách cứ,“Đã làm sai thì phải xin lỗi, ngay cả An An cũng biết đạo lý này! Chờ chúng ta trở về nhà, anh mau đi nhận lỗi với người đó đi! Nếu người ta không tha thứ, anh vẫn phải xin lỗi, vẫn phải chuộc lỗi, có biết không?”

Kì An Tu liều mạng gật đầu, nghẹn ngào nói,“Chỉ cần bọn họ nguyện ý tha thứ cho anh, muốn anh làm gì cũng được!”

Diêu Nhật Hiên xoa xoa mái tóc loạn thất bát tao của hắn, dịu dàng an ủi, tựa như đang nói chuyện với Tiểu Bình An, “Ngoan lắm! Nếu anh có thành ý như thế, bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho anh! Nếu không được, em sẽ cùng anh xin lỗi được không?”.

Kì An Tu không đáp, chính là gắt gao ôm chặt cậu vào trong lòng.

Tiểu Hiên, em thật sự có thể tha thứ cho anh sao? Ôn nhu vào giờ khắc này có thể nào ngay lập tức sẽ trở thành lạnh lùng xa cách?

——————————-

Next: Tuyệt đối không tha thứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.