Niềm Vui Lớn

Quyển 1 - Chương 15: Đi săn (6)




Gần đây Hân Hân rất quan tâm wechat của Văn Quân, ngày đó thấy cô đăng trạng thái hỏi vỡ ối làm sao bây giờ, Hân Hân còn đặc biệt gọi điện thoại tới an ủi cô ấy không cần sợ, nói cho cô ấy biết phải làm như thế nào. Tối hôm sau, Hân Hân vừa mở wechat thì thấy Văn Quân đăng thế này: “Chi ra bao nhiêu viện phí, phí phẫu thuật, tiền thu nhập ơi, vết thương một đường bikini.” Hân Hân không khỏi mỉm cười, biết Văn Quân sinh rồi. Cô vốn định đi bệnh viện thăm, nhưng chỗ mình cũng cả đống việc, cứ kéo dài mãi đến bốn ngày sau khi Văn Quân phẫu thuật mới gọi điện hỏi Văn Quân ở bệnh viện nào, thì được Văn Quân cho biết đang trong đại chiến gia đình, xin miễn tiếp khách. Hân Hân vội vàng khuyên nửa ngày, cuối cùng hẹn nhau chờ xuất viện rồi đến nhà thăm cô ấy.

Văn Quân phẫu thuật xong đầy năm ngày, rốt cục có thể xuất viện rồi, Hòa Bình làm ổn thỏa thủ tục xuất viện. Mẹ Văn Quân bọc kín Văn Quân từ đầu đến chân, còn ở bên cạnh đỡ mới để Văn Quân xuống tầng. Tùy Mẫn cũng bọc kín em bé theo sau. Hòa Bình và cha Văn Quân xách theo túi to túi nhỏ, một người đi trước mở đường, một người đi sau áp trận. Người một nhà trùng trùng điệp điệp xuất phát về nhà thím Lý.

Thím Lý tuy rằng được con trai dỗ ngon dỗ ngọt hết giận rồi, nhưng vẫn không quá thích con dâu, ngày này cố tình tỏ thái độ cho Văn Quân thấy, không chỉ không đi bệnh viện đón người, hơn nữa nhà cũng chưa quét tước, đồ đạc cũng chưa thu dọn. Cũng may Lưu Mai dậy sớm giúp thu dọn một phen, chú Lý cũng bận trước bận sau thu xếp. Chờ cả nhà Văn Quân vào cửa thì tất cả đều đã ra hồn rồi. Cha Văn Quân và chú Lý bắt tay, khách sáo với nhau một phen, mẹ Văn Quân và thím Lý chào hỏi bằng mặt không bằng lòng. Bởi vì mẹ Văn Quân yêu thương con gái nên mang hơi nhiều đồ, cộng thêm đồ mà Tùy Mẫn lên danh sách, chất đầy một xe. Chuyển hết đồ, xếp gọn đồ khiến mọi người rối loạn một trận, chờ dàn xếp xong tất cả, Hòa Bình mới nhớ tới giới thiệu cô hộ sinh Tùy Mẫn cho người trong nhà. Tuy rằng sớm biết Văn Quân đã mời cô hộ sinh, nhưng thật đến lúc có người như thế đứng trước mặt thì mọi người lại không khỏi có suy nghĩ của riêng mình. Lưu Mai có phần chua xót, bản thân mình khi đó đều do mình ông xã Hòa Thuận phục vụ, một người đàn ông luống cuống tay chân, có đôi khi bận không hết việc, bản thân mình còn phải lê thân thể ốm yếu đứng lên giúp, tuy rằng Hòa Thuận thực sự đã hết lòng hết sức, nhưng anh chẳng làm việc nhà bao giờ, tay chân lóng ngóng có đôi khi chăm sóc không cẩn thận cũng khó tránh khỏi. Vì vậy, Lưu Mai còn bị bệnh hậu sản, hiện tại đau lưng suốt. Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng nếu khi đó cũng có hộ sinh… ôi, người với người không thể so sánh mà. Thím Lý thì nghĩ việc khác. Trước kia Hòa Bình cứ dẻo miệng nói với bà: phụ vụ ở cữ quá khổ cực, anh thương tiếc mẹ, cho nên đã mời cô hộ sinh, mẹ chỉ cần chỉ đạo cô hộ sinh làm là được, bản thân mình không cần động tay. Hiện tại thấy cô hộ sinh và cả nhà Văn Quân cùng nhau vào cửa, bà không khỏi nghĩ ngợi, không phải là mẹ Văn Quân không yên tâm mẹ chồng phục vụ con gái bà ở cữ, nên chuyên môn tìm cô hộ sinh đi? Nếu như thế thì quá coi coi thường người rồi.

Tùy Mẫn nào biết suy nghĩ của đám thím Lý, vội vã chào hỏi rồi bận bịu chăm sóc trẻ con và sản phụ. Cha mẹ Văn Quân thấy thu xếp ổn ổn rồi thì đứng dậy chào về. Thím Lý khách sáo giữ lại, rồi thuận thế tiễn hai người ra cửa. Văn Quân vốn định bắt taxi cho hai cụ về vừa nghe thế thì nhíu mày, Hòa Bình vừa nhìn, vội vàng cầm chìa khóa xe đuổi theo đưa hai ông bà về. Thím Lý thấy thế tuy không vui lắm, nhưng trước mặt con dâu, cũng khó nói cái gì. Văn Quân mới mặc kệ mẹ chồng nghĩ như thế nào, bản thân mình chạy về phòng chơi điện thoại di động, đăng wechat. Đầu tiên là đăng ảnh con yêu, rồi chụp một bức ảnh phòng ở cữ nhà mẹ chồng làm đăng lên. Chỉ chốc lát, Hân Hân xem tin tức thì chạy tới. Thấy Văn Quân mới xuất viện đã nhảy nhót như thường thì Hân Hân không khỏi sợ hãi than cả buổi, chính cô hồi sinh mổ, mãi cho đến hết cữ mới được động như thường. Người với người chênh lệch thật đấy.

Văn Quân cười nói: “Đừng quên mình là chủ lực của đội trường, đâu có yếu ớt như cậu.”

Hân Hân trêu ghẹo cô: “Đúng đúng, xương sắt cốt thép, miệng sắt răng thép nổi tiếng mà!”

Hai người cười đùa hai câu, Hân Hân nói muốn nom em bé, Văn Quân nói mẹ chồng bảo cô hộ sinh ôm cháu vào phòng bà. Vì vậy hai người lại chạy đến phòng ngủ của thím Lý nom em bé.

Thím Lý thấy Hân Hân, vừa hỏi nhà ở đâu, tên họ là gì thì lập tức đoán được là con dâu của mẹ chồng nhà họ Mộc, nên không khỏi tỉ mỉ quan sát Hân Hân từ trên xuống dưới, khiến Hân Hân rất mất tự nhiên.

Văn Quân mất vui nói: “Mẹ làm gì thế?”

Thím Lý hơi ngượng nói: “Mẹ nhìn con bé này xinh thế.”

Văn Quân nói: “Còn xinh hơn con à?”

Thím Lý vội nói: “Không đâu, con dâu mẹ xinh nhất!”

Mọi người cả phòng vui vẻ. Văn Quân nhân cơ hội kéo Hân Hân vào phòng mình, đóng cửa phòng lại.

Hân Hân nói: “Như thế không tốt lắm đâu. Cứ như chúng ta nói chuyện riêng ấy.”

Văn Quân nhướn mày nói: “Mặc kệ bà ấy! Hơn nữa, mình đang muốn nói chuyện riêng đấy thì làm sao chứ?”

Hân Hân lắc đầu nói: “Cậu ấy à, đã bao nhiêu năm, vẫn cứ không đổi được tính bướng bỉnh này.”

Văn Quân kéo Hân Hân ngồi xuống giường, nói: “Được rồi, không nói những cái này nữa. Mình đang muốn cảm ơn cậu đấy, nhờ cậu nhắc nhở mình đã đặt cô hộ sinh từ sớm. Đừng nói, cô hộ sinh này thực sự rất chuyên nghiệp.”

Hân Hân gật đầu nói: “Đúng rồi, tiền nào của nấy, cậu xem người ta một tháng kiếm bao nhiêu đấy.”

Hân Hân tiếp tục nhắc nhở Văn Quân, nhất định phải nhân dịp có cô hộ sinh, đầu tiên là phải học được cách vỗ nấc cho con. Nhìn chung, mỗi lần uống sữa xong cô hộ sinh đều sẽ dựng thẳng bé rồi vỗ nấc, như thế trẻ con ít khi trớ ra.

Văn Quân không đồng ý nói: “Bảo Hòa Bình và mẹ chồng mình học là được rồi. Tương lai mình đi làm, còn mong mình trông con hàng ngày sao.”

Hân Hân vừa nghe, lập tức lắc đầu như cuội, cô nói cho Văn Quân biết, hồi trước bản thân mình vết thương sinh mổ chưa lành, nằm ở trên giường hành động không tiện, cho nên dặn Mộc Nam và mẹ chồng học của cô hộ sinh. Mộc Nam còn học nghiêm túc, hơn nữa làm cũng không tệ lắm, đáng tiếc anh phải đi làm, rất ít có cơ hội vỗ. Mẹ chồng cũng không cho là đúng, đến cuối cùng không học được. Mấy ngày ở cữ cuối cùng Hân Hân có thể hành động như thường rồi, thì tự mình học. Cốt lõi thật ra rất đơn giản, chính là một tay nâng cổ con, một tay nâng mông, để bé lên bả vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng trẻ từ dưới lên. Cô hộ sinh vừa đi, trẻ trớ suốt. Hân Hân vội vàng vỗ nấc cho con. Mẹ chồng cũng học vỗ theo nhưng bà căn bản không học mà cứ làm như mình tin chắc, tay không biết đỡ cổ trẻ, còn dùng nhiều sức, suýt thì gãy cổ cháu, khiến em bé sợ hãi khóc oe oe. Hân Hân vội vàng tiếp nhận lại, không dám để mẹ chồng vỗ nữa. Nhưng mẹ chồng lại nhận định là vỗ nấc khiến trẻ con khó chịu, cho nên trẻ con mới không muốn. Cho nên mỗi lần đều không cho Hân Hân vỗ, nói là giày vò cháu. Còn nói trẻ con trớ là chuyện thường, không cần để ý. Nhưng con vừa trớ thì chảy hết ra mũi miệng, Hân Hân thấy thì đau lòng, đâu chịu không vỗ? Mẹ chồng lại năm lần bảy lượt ngăn cản, tức giận đến mức Hân Hân cãi cộ với bà vài lần, cuối cùng dứt khoát không để ý tới bà, cứ ôm con vỗ là được. Mẹ chồng nàng dầu vì thế mà giận dỗi không ít, hai người vô cùng ấm ức, đều cảm thấy đối phương không thương em bé, vì vậy chia ra tìm Mộc Nam kể khổ, Mộc Nam hai bên khó xử, chỉ đành ba phải cho xong.

Nghe kinh nghiệm của Hân Hân, Văn Quân cho ra lời bình là: “Một mẹ chồng kém cỏi, cộng thêm một ông xã không có lập trường.” Cô nói cho Hân Hân: “Đàn ông không thể nghe quá được, được đằng chân lân đằng đầu. Lần sau cậu nghiêm với Mộc Nam hơn tí, anh ta sẽ không dám bênh vực mẹ anh ta nữa.”

Hân Hân nói: “Thật ra anh ấy cũng rất không dễ dàng, bị hai bên khinh bỉ.”

Văn Quân nói: “Cho nên ấy, cậu bảo anh ta đứng về phía cậu, anh ta sẽ chỉ chịu cơn giận từ một phía thôi, không cần chịu cả hai còn gì? Đấy là cậu tháo gỡ khó khăn cho anh ta, anh ta còn phải cảm ơn cậu đấy.”

Một câu nói chọc Hân Hân vui vẻ cả buổi.

Hai người đang nói chuyện thì Hòa Bình đẩy cửa vào, thấy hai cô trò chuyện vui vẻ như thế, không khỏi tò mò nói: “các em đang nói chuyện gì hay ho thế? Để anh nghe với.” Hân Hân và Văn Quân liếc nhau rồi cười khúc khích. Văn Quân nói: “chuyện riêng tư, không được nghe.”

Hân Hân cười chuyển đề tài, ba người trò chuyện một lúc lâu, Hân Hân lại sang bên thím Lý đùa cháu một lát rồi mới chào từ biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.