Niệm Mộ

Chương 2




Khang Tư ở trên biển gặp được Ni Nhĩ, chẳng qua Khang Tư cũng không có chú ý tới những chiếc thuyền nhỏ này, mà Ni Nhĩ khi nhìn thấy mười chiếc chiến thuyền treo cờ thủy quân Thanh Nguyệt, phản ứng đầu tiên chính là “xong đời rồi”, nhất định là thủy quân Thanh Nguyệt thấy bến cảng bốc khói mù mịt nên chạy tới trợ chiến đây.

Nếu ở trước mặt chiến thuyền đã hoàn toàn không còn cách nào chạy trốn, Ni Nhĩ đành cam chịu số phận lách thuyền qua một bên nhường đường, thử xem thấy mình có hành động như vậy có thể đám thủy quân này coi thường bỏ qua hay không.

Thấy những chiến thuyền không hề chú ý tới mình trực tiếp lao thẳng tới bến cảng, Ni Nhĩ thở một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện mình quá lo lắng rồi: trên mặt biển này thuyền bè nhỏ qua lại đông đúc, chiến thuyền thành Thanh Nguyệt khẳng định sẽ không phát hiện ra mình.

Ni Nhĩ dĩ nhiên biết những chiếc thuyền nhỏ đó đều là dân địa phương vì khu vực bến cảng bốc cháy nên bỏ chạy ra khơi.

Giống như bọn họ loại người này rất nhạy cảm với tình hình, một khi có biến động nhỏ gì xảy ra thì lập tức lên thuyền ra biển, chờ tình hình lắng xuống mới chạy về lại.

Cũng không trách động tác bọn họ lanh lẹ như thế, là bởi vì toàn bộ các bến cảng đều tụ tập đông đúc thổ phỉ, hầu như cứ cách hơn một năm rưỡi mói có tình trạng nội chiến lúc đó mới bức bọn chúng ra khỏi các khu vực này.

Nhìn những chiếc thuyền nhỏ này đều rất cũ nát, Ni Nhĩ nhìn có chút hả hê cười.

Xem ra những người có tiền kia không có chạy ra ngoài này.

Trước kia mỗi lần biến động đều có dấu hiệu báo trước, cho nên người có tiền có thể sớm chạy về thành hoặc chạy ra biển. Thế nhưng lần này lại thật hết sức đột ngột, chính bọn hắn là người gây ra trận hỏa hoạn cũng không biết sắp phát sinh biến động, những người có tiền kia sao có thể biết được chứ?

Hắc hắc! Đám thổ phỉ kia nhất định rất sảng khoái vơ vét, có điều chờ chủ công tới, bọn họ nuốt vào bao nhiêu cũng phải ói ra.

Lúc Ni Nhĩ đang suy nghĩ miên man, thủ hạ hắn nhắc nhở:

- Chủ công! Sao thủy quân Thanh Nguyệt xuất động nhiều chiến thuyền như vậy chứ? Có tới hơn trăm chiếc đấy, nhưng mà ngoại trừ mười chiếc dẫn đầu, những chiến thuyền kia sao lại cũ nát thế này? Thủy quân Thanh Nguyệt từ lúc nào nghèo nàn như vậy chứ?

- Ồ? chủ công mau nhìn! Chiếc thuyền kia thật giống với thuyền chúng ta phái đại điện đi tới nơi đó nha!

Ni Nhĩ tập trung nhìn, không phải là giống như mà đúng là chiếc hải thuyền của mình trước kia!

Ni Nhĩ lập tức nhảy dựng lên hô lớn:

- Mau! Mau bám theo đi! Đây là thuyền đội của chủ công! Nhất định phải thừa dịp chủ công chưa lên bờ vượt lên trước, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta khoe thành tích đấy!

Thủ hạ của Ni Nhĩ phần lớn không phải là con lừa ngu ngốc, dĩ nhiên hiểu lúc này là lúc khoe thành tích, trên bờ những tên thổ phi kia đã làm được chuyện để chứng tỏ sức mạnh của mình, tỷ như chiến công tiêu diệt hai ngàn quân Thanh Nguyệt như vậy, cũng có thể kiếm được vào bản thân mình, nếu như để đến đại điện thì những tên thổ phỉ đó nhất định sẽ chiếm lấy công lao mất.

Có chiến công to lớn khích lệ bọn họ, thủ hạ Ni Nhĩ lập tức phấn khởi mạnh mẽ chèo thuyền.

Mặc dù đuổi không kịp chiến thuyền đi đầu, nhưng đội thuyền hơn trăm chiếc thuyền hình con rắn, nhưng đủ để bọn họ rất dễ dàng vượt qua.

Sau một hồi kêu gọi í ới, Ni Nhĩ được một chiếc chiến thuyền đón lên.

Lên thuyền Ni Nhĩ mới biết được, nếu như không phải mỗi chiếc thuyền đều có thổ phỉ đầu nhập làm thủy thủ, sợ rằng không có một chiếc thuyền nào thèm để ý tới hắn nữa, bởi vì những người khác căn bản không biết hắn.

Quan sát thấy tình huống này, Ni Nhĩ ý thức được rằng bên phía chủ công này rất ít người biết tới tên hắn.

Không nói năm đại thân vệ bên cạnh chủ công, càng không cần phải nói tới Do An đầu lĩnh dân binh, thậm chí ngay cả tám người Bách phu trưởng kỵ binh kia mình cũng không bằng. Ít nhất những tên dân binh cũng biết bọn họ gọi là Đao, Kiếm, Thương, Cung, Thuẫn, Thiết, Mã, Binh.

Ở trong bất cứ thế lực nào người có ít người biết tới tuyệt đối không cách nào vượt trội hơn người.

Lúc Ni Nhĩ chạy tới soái hạm, đặc biệt dặn dò thủ hạ của mình phân tán lên các thuyền, khoe khoang chiến công của hắn với các thủy thủ, càng phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần tới tên của hắn.

Thấy đám thủ hạ vỗ ngực bảo đảm, Ni Nhĩ rất đắc ý sao cảm thấy mình quá thông minh!?

Như vậy cho dù Cung Tá Đôn lập nhiều công lao cũng lớn như mình thì vị trí thành chủ cũng là của mình rồi. Vì đến lúc đó danh tiếng của mình nhất định sẽ cao hơn so với Cung Tá Đôn.

Lúc Ni Nhĩ được một chiếc chiến thuyền nhanh chóng đưa đến phía trước, hắn thấy tình hình hải chiến của Khang Tư, nhìn mười chiếc chiến thuyền của Thủy quân Thanh Nguyệt hắn vui mừng thầm nghĩ: “Hắc hắc! Không nghĩ tới chủ công lợi hại như thế! Không ngờ không phí sức chút nào đã diệt gọn Thủy quân Thanh Nguyệt, xem ra ta đầu nhập vào chủ công thật đúng là một quyết định sáng suốt nha! Ai có thể nghĩ trước đó không lâu, ta vẫn chỉ là đầu mục của mấy chục tên thổ phỉ chứ? Sau này vinh hoa phú quý thật đúng là cuồn cuộn mà đến đây!”

Lên soái hạm, Ni Nhĩ thẳng một đường cúi đầu khom người đi tới trước mặt Khang Tư.

Không có biện pháp, ngoại trừ những người xuất thân thổ phỉ kia, tất cả những người khác đều là thuộc hạ cũ của Khang Tư, không nói những kỵ binh thảo nguyên, chỉ riêng dân binh lãnh địa địa vị cũng cao hơn hắn, chớ đừng nói chi những thân vệ đầy thuyền này.

Thấy Khang Tư, Ni Nhĩ vừa định quỳ xuống, Tương Văn đột ngột tiến tới trước một bước cảnh cáo nói:

- Chú ý cách xưng hô.

Ni Nhĩ vội vàng giương bộ mặt dày ra nói:

- Dạ dạ! Tiểu nhân không dám quên.

Thấy Tương Văn bước tránh ra, hắn mới thở phào quỳ xuống tham bái:

- Thuộc hạ Ni Nhĩ tham kiến đại nhân! Chúc mừng đại nhân kỳ khai đắc thắng, nhất cử tiêu diệt Thủy quân Thanh Nguyệt! Uy vũ của Đại nhân thuộc hạ cảm thấy vinh diệu sâu sắc.

Khải Hải vốn vẫn không chú ý tới Ni Nhĩ, vừa nghe tới tên Ni Nhĩ, trong lòng lập tức căng lên: “Người này chính là một trong hai gia thần duy nhất của chủ công trước đây? Xem ra phải chú ý hắn mới được. Mình thật hy vọng trở thành thủ tịch gia thần.”

- Ni Nhĩ! Chuyện làm thế nào rồi?

Khang Tư nhìn bến cảng càng ngày càng gần thuận miệng hỏi.

- Đại nhân! Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của ngài, dẫn dụ bảy ngàn quân chính quy thành Thanh Nguyệt ra ngoài.

Ni Nhĩ cung kính nói.

Nội dung và tình hình thực tế hắn nói không sai biệt lắm, chỉ có điều lại trở thành là hắn cố ý ra lệnh phóng hỏa hấp dẫn quân Thanh Nguyệt, sau đó chỉ huy thổ phỉ tiêu diệt hết hai ngàn quân cứu hỏa. Tiếp sau đó chỉ huy thổ phỉ dẫn dụ năm ngàn quân tăng viện của thành Thanh Nguyệt tới bến cảng chiến đấu trên đường phố. cuối cùng thấy chủ công tới liền để binh sĩ chiến đấu, tự mình đến đây nghênh đón.

Theo như lời hắn tất cả công lao đều do hắn lập ra, khiến cho phần lớn người nghe nói như thế đều trợn trừng mắt nhìn tỏ vẻ không tin tưởng hắn. Đặc biệt là Khải Hải nhìn chằm chằm Ni Nhĩ hoàn toàn là một bộ thần sắc: “ngươi nói láo mà không chớp mắt”.

Lúc này trong lòng Khải Hải đang chửi mắng: “Chết tiệt! Mặc dù không biết bản lãnh của ngươi rốt cuộc như thế nào, nhưng xem ngươi làm tiểu đầu mục thổ phỉ lâu như vậy cũng biết không có tài cán gì, vậy tên khốn ngươi làm sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy chứ? Nếu ngươi có bản lãnh như thế thì đã sớm lên tới trời rồi! Lừa gạt quỷ à!”

Dĩ nhiên, Khải Hải cũng không dám nói thẳng ra để đắc tội với Ni Nhĩ, dù sao Ni Nhĩ cũng đầu nhập chủ công sớm hơn hắn.

Hơn nữa điểm trọng yếu nhất là sau khi Ni Nhĩ lên thuyền thẳng một đường cúi đầu khom người đi tới, hơn nữa đối với mỹ nữ thân vệ của chủ công, lại càng giống như một con chó giữ nhà.

Hơn nữa thân vệ ở đây không có mấy người để ý tới hắn, từ điều này có thể nhìn ra, địa vị của những gia thần mình dưới trướng chủ công thật thấp đến đáng thương, có lẽ cũng chỉ tốt hơn những tên thủy thủ kia chút đỉnh.

Nếu đã như vậy, cùng là gia thần địa vị cực thấp vậy thì tốt hơn là tạm thời không nên chó cắn chó nữa.

Khang Tư không hề để ý những chuyện này có phải Ni Nhĩ tự mình làm hay không, hắn để ý chính là binh lính thành Thanh Nguyệt bị dẫn dụ ra ngoài thành, nên mỉm cười gật đầu phất tay nói:

- Làm tốt lắm! Đây là tưởng thưởng.

Lôi Đặc, Lôi Khải sớm đã được phân phó, khiêng một cái rương mở ra trước mặt Ni Nhĩ, mấy ngàn kim tệ đầy ắp một rương chiếu sáng lên khiến sắc mặt Ni Nhĩ cũng biến thành màu vàng.

Khải Hải ánh mắt sáng rực: “Oái! Chủ công mình cũng thật quá hào phóng! Lập chút công lao nhỏ liền thưởng một rương kim tệ như vậy! Hắc hắc! Cái này ta thích đây!”

Ni Nhĩ không có hưng phấn như Khải Hải, sắc mặt hắn lúc này quả thật vàng xậm xuống, hiện tại đúng là hắn hối hận: tại sao lúc ban đầu hắn lại nói với Khang Tư những người mình chỉ thích được tưởng thưởng kim tiền chứ?

Thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ, cấp trên thỉnh thoảng ban thưởng tiền coi như là biểu hiện cấp trên ban thưởng khích lệ thuộc hạ, nhưng nếu như mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ cũng đều thưởng tiền, vậy thì chẳng khác nào song phương chỉ là quan hệ thuê mướn, lập nhiều công lao thế nào đi nữa ở nơi chủ công đó cũng tuyệt đối không được ghi chép không tính là công huân, bởi vì chủ thuê trả tiền rồi.

Mặc dù hối hận, nhưng cũng không tự trách mình, ai mà biết ban đầu hắn chỉ nghĩ là Khang Tư chỉ phát triển ở đế quốc Áo Đặc Mạn chứ! Những người ngoại quốc như hắn lập nhiều chiến công đi nữa cũng không thể nâng cao địa vị. Nếu đã như vậy, còn không bằng đổi thành tiền thực tế hơn.

Ai có thể nghĩ tới chủ công này ban đầu làm chủ thuê của mình lại có năng lực đánh hạ thành Thanh Nguyệt?

Hiện tại mình căn bản không có khả năng trở thành chủ thành Thanh Nguyệt, vì ở trong mắt chủ công mình chỉ một nhân vật từa tựa như lính đánh thuê thôi!

Nghĩ tới đây, Ni Nhĩ lập tức từ chối:

- Chủ công! Thần hạ cống hiến sức lực vì chủ công là việc phải làm, cũng là bổn phận. Xin thứ lỗi cho thần hạ không thể tiếp nhận phần ban thưởng này.

Hắn vì muốn thay đổi ấn tượng trong mắt Khang Tư, không quản tới lời cảnh cáo của Tương Văn, và có thể bị Tương Văn dạy dỗ, chính là ấn tượng của chủ công đối với mình trọng yếu hơn nhiều.

Hơn nữa những đồng tiền này thì có là gì? Chỉ cần mình trở thành chủ thành Thanh Nguyệt vậy không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

Khải Hải ngẩn người, nhịn không được nghĩ thầm: “Tên ngu ngốc này là xảy ra chuyện gì? Chủ công ban thưởng cho cũng không muốn?”

Mà Tương Văn và Uy Kiệt cũng u mê, bọn họ sao cũng không hiểu được người này làm nhiệm vụ gì cũng phải thưởng tiền, vì sao đột nhiên không cần nữa. Biến chuyển lớn lao này làm cho Tương Văn đã quên truy cứu hắn tội xưng hô Khang Tư là chủ công.

Khang Tư rất quen với nhân tình thế thái đầu tiên là thoáng sửng sốt, tiếp theo đó lập tức hiểu ý tứ của Ni Nhĩ, cười cười ý vị sâu sắc nói:

- Nếu như thế! Những tiền thưởng này chia cho các bộ hạ của ngươi thế nào! Công lao của ngươi ta sẽ ghi nhớ.

Nghe được phần đầu câu nói kia, trong lòng Ni Nhĩ hiện một màu đen tối, nhưng phần sau câu nói lại khiến hai mắt hắn lập tức sáng bừng lên, mặt đầy vẻ mừng rỡ, thanh âm vang dội:

- Tạ ơn chủ công ưu ái!

Thấy biểu hiện của Ni Nhĩ, những người khác không có nhanh như vậy hồi tâm lại, nhưng Khải Hải đã lộ ra vẻ hiểu biết, ánh mắt hắn lóe ra tia linh ranh nhìn Ni Nhĩ: “Ngươi tên khốn này thật đủ thông minh: mình không cần ban thưởng chuyển cho thủ hạ, thoạt nhìn tựa như chịu thiệt thòi, nhưng lại làm cho chủ công nhớ lấy công lao của ngươi, ngược lại là khoản lợi lớn đây! Ừ! Xem ra phải học hỏi hắn! Chẳng qua tên đầu mục thổ phỉ nho nhỏ này, làm thế nào học được những mánh lới này nhỉ? Nếu như trước kia lão tử biết thế này, cũng không cần làm Phó thống lĩnh thủy quân muôn đời như vậy!”

Xong những thứ linh tinh này, thuyền đội đã chuẩn bị cặp bờ. Trên bờ hoàn toàn không có một bóng người, không phải đang chạy trốn ra biển, thì đang chém giết phía trong bến cảng, không ai chú ý tới đội thuyền Khang Tư ung dung cặp bến cứ như ở địa bàn của mình. Sau khi binh lính nhẹ nhàng xuống thuyền, còn vặn lưng uốn mình hoạt động thân thể một hồi mới tập hợp vào hàng ngũ.

Những con chiến mã lênh đênh trên mặt biển một ngày vẫn còn đủ tinh thần. Khang Tư phất tay một cái, dựa vào lính hầu làm chủ, dân binh quân đế quốc làm phụ mở rộng biên chế tới một ngàn kỵ binh, lập tức gào thét quất ngựa phóng như bay nhằm thẳng về phía tiếng chém giết đang vang dội khắp bầu trời.

Phía trước nhất mấy gã kỵ binh giỏi thuật cỡi ngựa, liền chở theo Ni Nhĩ cùng đám thủ hạ, vì dù sao bọn họ có thể phân biệt rõ địch và ta.

Trong khoảnh khắc kỵ binh giục ngựa phóng đi, giữa vòng vây của thân vệ, Khang Tư cũng chỉ huy đội bộ binh do hơn hai ngàn dân binh và thổ phỉ biên chế thành cùng đuổi theo sau.

Cuối cùng áp trận, là Tương Văn cùng Uy Kiệt đang chu miệng lộ vẻ mặt không nguyện ý, hai người bọn họ phải dẫn theo Khải Hải cùng đội nỏ công thành và máy bắn đá từ trên chiến thuyền chuyển xuống, đồng thời còn có đội hậu cần với một số lương thực quân nhu quân cụ.

Đội ngũ mang theo những thứ này thật đúng là tốc độ so với rùa bò cũng không sai biệt lắm, vì thế cũng có thể tưởng tượng biết tâm tình của Tương Văn và Uy Kiệt như thế nào.

Có điều ai biểu bọn hắn là hai kẻ trong năm đại thân vệ mà chi. Đội ngũ trọng yếu như vậy bọn họ không chỉ huy, chẳng lẽ giao cho Khải Hải người mới vừa đầu nhập này chỉ huy hay sao?

Tương Văn không cách nào đi theo tác chiến bên cạnh Khang Tư, không thể làm gì khác hơn là trút giận lên người Uy Kiệt và Khải Hải. Đặc biệt là Uy Kiệt cơ hồ bị hắn dạy dỗ như một con chó, oán trách Uy Kiệt vì sao lại không thể đảm nhiệm công tác một mình?

Khải Hải nhìn thấy và cảm nhận được quyền thế của Tương Văn, hắn lập tức sáng suốt đặt Tương Văn là người có quyền thế thứ hai dưới Khang Tư.

Thổ phỉ trên bến cảng mặc dù bất kể đến tính mạng mình, nhưng đối mặt với quân Thanh Nguyệt trang bị hoàn hảo, trạng thái tinh thần sung mãn, chúng vẫn không thể kiềm chế được từ liều mạng công kích trở thành kiệt lực chống cự lại đối phương, tiếp theo đó liên tiếp bị bại lui. Nhưng đám thổ phỉ cũng không có bỏ chạy tứ tán có lẽ vì bọn họ biết không có đường lui nữa rồi.

Đám đầu mục thổ phỉ biết đại thế đã mất, bèn ra lệnh cho thủ hạ chất đống vật dụng dễ cháy chuẩn bị phóng hỏa để thủ hạ còn ở phía trước đang chống cự quân Thanh Nguyệt cùng nhau bị thiêu diệt.

Ngay vào lúc đám đầu mục đốt đuốc chuẩn bị phóng hỏa rồi bỏ chạy, bỗng từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa vang rền, nghe thanh âm đó liền biết có đông đúc kỵ binh đang phóng vọt tới nơi này, sắc mặt mọi người lập tức trở nên tái xanh: Thảm rồi! Bị quân Thanh Nguyệt bao vây rồi!

Cũng không trách bọn họ nghĩ như vậy, ở địa phương này mà có thể có năng lực thành lập kỵ binh chỉ có thành Thanh Nguyệt.

Đám đầu mục lập tức hoảng loạn lên, có kẻ chuẩn bị đầu hàng, có người chuẩn bị chạy trốn, mà có tên lại chuẩn bị đồng quy vu tận.

Nhưng ngay khi có thể thấy được bóng dáng của kỵ binh, đám dầu mục lập tức phóng hỏa chuẩn bị liều chết, thì kỵ binh dẫn đầu xông vào trước nhất đột nhiên hô lớn:

- Các huynh đệ ngừng tay! Ta là Ni Nhĩ đem cứu binh tới! Đội kỵ binh của chủ công nhà ta tới!

Ni Nhĩ? Không phải là tên khốn khơi mào chuyện lần này sao?

Cứu binh? Thủ hạ của chủ công trong miệng Ni Nhĩ?

Kỵ binh! Nhiều kỵ binh như vậy! Sắc mặt đám đầu mục thổ phỉ rất nhanh xoay chuyển mấy cái, cuối cùng đọng lại trên mặt vẻ vui mừng.

Biết mình không cần chạy trốn, hơn nữa còn có thể chuyển bại thành thắng, đám đầu mục lập tức nhảy dựng lên hoan hô ầm ĩ.

Bởi vì Ni Nhĩ lần đầu tiên cỡi ngựa bị lắc lư đến sắp nôn cả ra, sau khi hắn la xong còn chưa kịp lấy hơi đã nhìn thấy vô số ngọn lửa cháy đỏ rực.

Hắn xuất thân là đầu mục thổ phỉ dĩ nhiên biết đây là chuyện gì xảy ra, lập tức cố hít một hơi la lớn:

- Mau dập tắt lửa! Muốn đốt chết chúng ta à!

Thủ hạ của Ni Nhĩ sớm được phân phó từ trước, lập tức cùng nhau mở to miệng lớn tiếng lập lại, nếu như không nhờ đám đông này khuếch trương âm thanh, giọng của Ni Nhĩ đừng nghĩ giữa tiếng vó ngựa ầm ầm đó có thể truyền ra ngoài.

Lúc này đám đầu mục thổ phỉ mới chợt hiểu ra, lập tức luống cuống tay chân dẫn thủ hạ ào ào chạy đi dập lửa, may là vừa mới đốt, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị sẵn dụng cụ dập tắt lửa phòng khi mình bị vây khốn trong vòng hỏa hoạn không có lối chạy, cho nên không phí thời gian bao lâu đã dập tắt hoàn toàn.

Ni Nhĩ thấy lửa đã tắt vừa thở nhẹ một hơi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại la lớn:

- Mau! Kêu thủ hạ các ngươi ở phía trước tránh ra chừa đường, tránh bị ngựa đụng chết! Còn nữa bảo bọn chúng phối hợp với kỵ binh tác chiến!

Những đầu mục thổ phỉ nghe vậy, lập tức ra lệnh mấy người thân tín chạy lên phía trước truyền tin rồi chỉ huy luôn, bọn họ thì muốn đi theo phía sau kỵ binh an toàn hơn.

Mà những gã thân tín vốn định chạy trốn theo lão Đại, giờ phút này cũng không nói nhiều, lập tức cực kỳ hưng phấn vung chân phóng chạy toàn lực tới chiến trường phía trước.

Cứ như vậy thời gian vừa nói xong mấy câu, kỵ binh đã theo đường lộ phóng tới trước mặt đám đầu mục thổ phỉ, trận thế kia với khí thế hung hãn dọa cho đám đầu mục thổ phỉ sợ hết hồn lập tức nép sát tường nhường đường.

Thế nhưng bọn hắn kinh ngạc nhìn thấy, mấy chục kỵ binh dẫn đầu khi phóng ngang qua chỗ bọn họ đột nhiên vung tay lên, sau đó chỉ thấy mấy chục bóng người lập tức từ lưng ngựa bọn họ bay vù sang hai bên đường.

Sau một hồi tiếng gào thét: “Úi chao! Má ơi! Ngã chết ta rồi!. .” vang lên, chờ đến khi đám đầu mục thổ phỉ thấy rõ những người bị ném xuống này chính là Ni Nhĩ cùng thủ hạ của hắn thì đội kỵ binh đã vượt qua khỏi nơi này, chỉ có thể nhìn thấy đuôi ngựa lắc lư ở xa xa.

- Ồ! Ni Nhĩ lão Đại, ngài đây là...

Đám đầu mục thổ phỉ nịnh bợ bu lại đỡ nhóm người Ni Nhĩ dậy, cẩn thận hỏi.

Bọn họ biết hiện tại chủ công của Ni Nhĩ tới đây rồi.

Thân phận của Ni Nhĩ so với mình cách biệt một trời một vực. Mặc dù lúc khởi đầu Ni Nhĩ cho biết đám người mình cũng coi như là gia thần của chủ công kia, nhưng chuyện này không phải là còn chưa thành sao? Hơn nữa còn cần Ni Nhĩ nói tốt thêm vào mấy câu, dù sao hắn cũng là lão thần... vì thế có nịnh bợ một chút cũng không mất gì.

Chỉ có điều bọn hắn rất lấy làm lạ, kỵ binh của chủ công tại sao lại đối đãi với gia thần của chủ công như vậy? Địa vị giữa binh lính và gia thần đúng là khác biệt một trời một vực chứ! Thế nào lại không có phân biệt trên dưới vậy?

Ni Nhĩ dĩ nhiên biết đám đầu mục này đang nghĩ gì.

Hắn dám nói thân phận mình là gia thần trong mắt chủ công kia ngay cả tên kỵ binh cũng không bằng sao? Vì thế hắn lập tức làm ra vẻ không có chuyện gì nói:

- Ta thấy mấy người chúng ta gây trở ngại cho tốc độ kỵ binh xung phong, nên để cho bọn họ trực tiếp thả chúng ta xuống, như vậy bọn họ mới có thể dễ dàng chém giết. Dù sao đều là ra sức vì chủ công, té một chút cũng không có gì.

Ni Nhĩ nói lời này, lập tức khiến đám đầu mục lại một phen tâng bốc khen ngợi tinh thần trung thành với chủ công của Ni Nhĩ, đồng thời biểu lộ phải thỉnh giáo Ni Nhĩ để học hỏi.

Chính đám thủ hạ của Ni Nhĩ cũng lộ vẻ mặt sùng kính nhìn chủ công của mình, lập tức khiến Ni Nhĩ dương dương đắc ý cười ha hả.

- Ni Nhĩ đại nhân! Chúng ta làm sao bây giờ? Đi theo kỵ binh đi giết địch à?

Đám đầu mục thổ phỉ thấy chủ công Ni Nhĩ một lần xuất động chính là cả ngàn kỵ binh lấy được thành Thanh Nguyệt này là nắm chắc trong tay, lập tức thay đổi cách xưng hô, đối mặt với cấp trên sau này của mình, dĩ nhiên phải ra dáng thuộc hạ rồi.

- Không! Chúng ta cứ chờ một chút, chủ công đang chỉ huy bộ binh ở phía sau tới đây, chúng ta nếu lập công cũng phải lập công ở trước mặt chủ công mới được.

Ni Nhĩ làm ra bộ dáng lo nghĩ cho huynh đệ, khiến đám đầu mục thổ phỉ cảm tạ ân đức một hồi.

Nếu như những tên đầu mục thổ phỉ này biết Ni Nhĩ là để cho mình có thể lấy tư cách lão Đại giới thiệu bọn họ, để mọi người càng hiểu lầm hắn quả thật là người lãnh đạo của bọn họ, với ý đồ những chiến công bọn họ lập nên đều do hắn chỉ huy, chỉ sợ rằng có kẻ đã rút đao chém chết Ni Nhĩ rồi.

Thành chủ thành Thanh Nguyệt nhận được một tin tức khiến hắn khiếp sợ:

- Cái gì? Thủy quân của ta toàn quân chết hết! Là Thiếu chủ dẫn người làm!

Thành chủ nhảy dựng lên quát:

- Điều này sao có thể! Năm sáu chục chiếc chiến thuyền của ta, sao có thể bị hai mươi chiếc chiến hạm phá tan?

Gã thân tín tới báo tin toát mồ hôi đầy đầu cẩn thận nhắc nhở:

- Chủ công! Thiếu chủ ngoại trừ hai mươi chiếc chiến thuyền của hắn, còn dẫn theo hơn một trăm chiếc chiến thuyền.

- Hơn một trăm chiếc chiến thuyền? Đó là thế lực nào?

Thành chủ lập tức khẩn trương hỏi.

- Không rõ ràng lắm, những chiến thuyền này không có treo cờ xí, hơn nữa bọn họ đều là thuyền cặp sát đánh cận chiến.

- Thuyền cận chiến? Nếu như dựa vào thuyền cận chiến mà có thể tiêu diệt thủy quân Thanh Nguyệt, vậy thì thủy quân Thanh Nguyệt ta dựa vào cái gì diệu võ dương oai nhiều năm như vậy chứ? Chẳng lẽ chiến thuyền của ta để mặc cho các thuyền kia tới gần? Bọn họ học quân sự nhiều năm như vậy chẳng lẽ vứt cho cá ăn hết rồi sao?

Chủ thành Thanh Nguyệt bốc giận ngút trời hét lên.

- Chủ công! Theo chúng ta quan sát thấy thủy quân bày ra trận hình hoan nghênh, hơn nữa còn đánh ra kỳ ngữ hoan nghênh, kết quả không có chuẩn bị chút nào liền bị địch nhân tập kích, từ đó địch quân ập sát vào kết quả là toàn quân bị diệt sạch.

Gã thân tín toàn thân run rẩy nói.

- Thủy quân của ta cứ như vậy mất tiêu?

Thành chủ có chút không dám tin tưởng lẩm bẩm, tiếp theo ngồi phịch xuống nói:

- Xác định phải tên nghịch tử kia cấu kết với ngoại địch không?

Gã thân tín mồ hôi hột rớt xuống, hắn chần chừ một lúc nói:

- Chủ công! Chúng ta chẳng qua là thấy chiến thuyền của Thiếu chủ, nhưng không dám xác định Thiếu chủ có hay không cấu kết... Ồ! Đúng rồi! Chủ công! Những thuyền cận chiến kia đều từ đế quốc bên Áo Đặc Mạn tới!

Gã thân tín đột nhiên nói sang chuyện khác, hắn cũng không dám nói Thiếu chủ cấu kết với ngoại nhân, dù sao chuyện như vậy đám thuộc hạ mình tốt hơn là không nên có ý kiến nhiều.

Về phần Thiếu chủ tại sao phải mưu nghịch?

Rất đơn giản chủ công cùng Thiếu chủ xuất thân con tư sinh đó không có tình cảm gì, Thiếu chủ lại là người bướng bỉnh không thần phục, ngoại nhân dùng kế ly gián hơi khiêu khích một chút là chuyện gì cũng có thể làm được. Cứ nhìn gã con tư sinh kia trước khi nhận ngôi vị Thiếu chủ đã hại bao nhiêu người thì biết.

- Đế quốc Áo Đặc Mạn? Trăm chiếc chiến thuyền?

Thành chủ lập tức khẩn trương lên, nếu như đế quốc Áo Đặc Mạn có chủ ý đánh bán đảo Phi Ba, đừng nói mình và chủ công của mình, cho dù họp lực cả bán đảo Phi Ba cũng không cách nào chống lại.

Thế nhưng rất nhanh thành chủ biết rằng điều này là không có khả năng, hai quốc gia Áo Đặc Mạn cùng Duy Nhĩ Đặc này, tuyệt đối sẽ không lấy bán đảo Phi Ba làm chiến trường mở rộng.

Nghĩ tới đây, thành chủ linh quang chợt lóe: “Chết tiệt! trăm chiếc chiến thuyền, không phải là hải thuyền tù binh của tên Thiếu tá Khang Tư gì đó chứ? Không sai! Nhất định là tên khốn kia không bằng lòng ta nâng giá hàng hóa lên mới câu kết với tên nghịch tử mưu phản! Đúng là vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.