Niệm Mộ

Chương 15




An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn nhau một cái, An Tái Kháng gật gật đầu nói:

- Ta cũng không biết tin tình báo của Cổ Lạp công quốc, hay là ủy thác cho các vị điều tra, không biết điều tra cần mất bao nhiêu thời gian và chi phí?

Người bịt mặt suy nghĩ một chút nói:

- Chi phí là năm vạn xâu tiền đồng, ba tháng sau các vị đến bến cảng Thanh Nguyệt là có tin tình báo, ngài xem như vậy được không? Nếu ngài đồng ý, xin trả trước một nửa chi phí.

“Mẹ kiếp! Khai chiến quả nhiên tốn tiền nhất, ngay cả thăm dò tin tình báo đã cần tới năm vạn kim tệ.” An Tái Kháng mặc dù nói thầm trong lòng, nhưng vẫn ủy thác việc này. Dù sao người bịt mặt này xuất hiện quỷ dị, khiến An Tái Kháng đối với đoàn Bạch Mạn Mân Côi có tin tưởng. Ba tháng thời gian, đối với An Tái Kháng đã đợi vài năm cũng không đáng bao nhiêu lâu.

- Tốt, chỉ cần ngài chuẩn bị tiền cho tốt, chúng ta sẽ đi thu, chờ sau khi ngài trả tiền, ủy thác liền thành lập, như vậy tại hạ cáo từ.

Người bịt mặt nói xong, liền như vậy trống rỗng biến mất, khiến cho đám người An Tái Kháng lập tức khiếp sợ quay đầu xem xét chung quanh.

- Lão Đại! Xem ra lần này chúng ta tìm đúng người rồi. Chiêu này của đối phương thật lợi hại! Tuy rằng không rõ sức chiến đấu của đoàn Bạch Mạn Mân Côi, nhưng phương diện ám sát, hạ độc, thu thập tin tình báo ta dám khẳng định tuyệt đối là hạng nhất. Cho dù đoàn Bạch Mạn Mân Côi không thể tực tiếp xuất binh tiêu diệt Cổ Lạp công quốc, chúng ta cũng có thể ủy thác bọn họ ám sát, hạ độc khiến cho Cổ Lạp công quốc hỗn loạn gà bay chó chạy. Để cho Y Đạt sứt đầu mẻ trán trong lòng run sợ một đoạn thời gian, rồi mới bắt hắn đi treo cổ!

Lai Nhĩ Ôn Chí hưng phấn nói. Nhìn đến kỹ năng của người bịt mặt, chỉ cần là người đều đối với đoàn Bạch Mạn Mân Côi tràn ngập tin tưởng.

- Hừ hừ! Đương nhiên, cũng không xem lão tử là ai, cái gì là tâm nghĩ chuyện thành, không có biện pháp, các ngươi hâm mộ cũng không được, bởi vì đây là vấn đề nhân phẩm.

Cảm thấy nguyện vọng báo thù sắp thành, An Tái Kháng tâm tình sảng khoái vô cùng, lại vênh váo lên tận trời.

Nhìn bộ dáng đắc ý của lão Đại, Lai Nhĩ Ôn Chí có chút vui mừng cười cười.

Bởi vì chuẩn bị thuê lính đánh thuê, An Tái Kháng tùy thân mang theo lượng lớn kim tệ, rất hào phóng trực tiếp giao ra năm vạn kim tệ cho đoàn Bạch Mạn Mân Côi, rồi thương thuyền lớn thu hoạch thật nhiều hàng hóa rời khỏi bến cảng Thanh Nguyệt.

An Tái Kháng chuẩn bị hướng về cảng Khôi Kiều ngẫu nhiên nhìn thấy nhiều thuyền đi về phương hướng đế quốc Áo Đặc Mạn, hắn tâm tình sảng khoái không kìm được đề nghị:

- Nếu đã tới đây, vậy chúng ta tới đế quốc Áo Đặc Mạn nhìn một chút xem thế nào? Chỉ có ba tháng thời gian, đi dạo mọi nơi một chút là trôi qua.

Bởi vì liên minh cùng đế quốc đối địch, An Tái Kháng còn chưa tới đế quốc Áo Đặc Mạn.

Lai Nhĩ Ôn Chí tuy rằng động tâm, nhưng vẫn nhắc nhở:

- Lão Đại! Chúng ta là thương đoàn của liên minh, chạy tới nước đối địch sẽ bị giam giữ.

An Tái Kháng cười nói:

- Hắc! Như thế nào không thông hiểu! Ngươi không nhìn thấy một số những chiếc thuyền kia đều treo cờ tia chớp nền đỏ của thành Thanh Nguyệt sao? Chúng ta quay lại cảng Thanh Nguyệt, mua một cái cờ treo lên không phải là xong sao.

- Ồ! Như vậy cũng được.

Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn thấy nhiều thuyền đi từ thành Thanh Nguyệt tới đế quốc, kết luận rằng hai bên có quan hệ mậu dịch, hẳn là không xảy ra vấn đề gì. Bởi vì thuyền mình lớn? Ở cảng Khôi Kiều, chỉ cần có tiền có thể mua được thuyền lớn như vậy, căn bản không có hạn chế thân phận, tin tưởng các thương đoàn đế quốc đều biết điểm này.

Nhìn thấy Lai Nhĩ Ôn Chí đồng ý, An Tái Kháng lập tức ra lệnh quay đầu thuyền, hơn mười kim tệ ném xuống, không phí công chút nào, liền treo lên cờ thành Thanh Nguyệt. An Tái Kháng nghĩ rằng mình chiếm tiện nghi, không biết rằng quan viên bến cảng ước gì có thuyền lớn như vậy treo cờ thành Thanh Nguyệt, chuyện này chính là tiêu tiền của người khác để quảng cáo cho mình đây.

Thuyền lớn này của An Tái Kháng tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng bởi vì không biết đường, cho nên đành cố nén tâm tình muốn tăng tốc, chầm chậm theo sau những con thuyền treo cờ thành Thanh Nguyệt.

Đi đến nửa đường, phát hiện thuyền treo cờ đế quốc cùng thuyền thành Thanh Nguyệt mỗi người một ngả, An Tái Kháng chần chờ một lúc, hạ lệnh tiếp tục đi theo thuyền thành Thanh Nguyệt, dù sao mình hiện tại coi như là từ thành Thanh Nguyệt, vẫn theo người một nhà cho an toàn. Có điều An Tái Kháng mấy người hiển nhiên không biết, những con thuyền này chuyên môn đi một hướng riêng: chính là bến cảng buôn lậu.

- Ồ! Nơi này không ngờ có bến cảng bằng gỗ xinh đẹp như vậy? Đây chính là bến cảng đẹp nhất ta từng thấy!

An Tái Kháng kinh ngạc nhìn bến cảng xinh đẹp lả lướt trước mắt.

Lai Nhĩ Ôn Chí cũng mở to hai mắt nhìn:

- Không phải chứ? Như thế nào bến cảng này nhỏ như vậy a? Thoạt nhìn tuy rằng rất được, nhưng diện tích ngay cả bến cảng cấp huyện cũng không bằng, đây không phải là bến cảng tư nhân sao? Nhưng bến cảng tư nhân có thể có nhiều thương thuyền như vậy ra vào sao?

Ngay lúc hai huynh đệ kêu than, thủ hạ của bọn họ đã reo lên:

- Thuyền trưởng! Bến cảng này chúng ta không vào được! Sẽ bị mắc cạn!

Quả thật, nhìn nền móng bến cảng dựng trên mặt cát, là có thể biết nơi này nhiều nhất chỉ có thể cho thuyền đáy bằng tiến vào, giống như loại thuyền lớn ngập sâu trong nước này, tuyệt đối không tới gần bến cảng sẽ mắc cạn.

An Tái Kháng không chút nghĩ ngợi nói:

- Hạ thuyền nhỏ!

Nói rồi chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên hắn lại bị Lai Nhĩ Ôn Chí ngăn cản:

- Lão Đại! Chúng ta căn bản không biết rõ tình huống, nếu như vậy đi xuống rất nguy hiểm, phải biết rằng đó là bến cảng buôn lậu!

- Ngươi làm sao xác nhận đây là bến cảng buôn lậu?

An Tái Kháng nghi hoặc hỏi.

- Xin thưa, lão Đại! Huynh không biết nhìn sao?

Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ vào bên dưới bến cảng nói:

- Huynh nhìn xem thương thuyền này dỡ xuống hàng hóa, kia nhưng đều là đặc sản của liên minh, nhìn lại võ trang binh sĩ tuần tra trên bến cảng, bọn họ quần áo tuy thống nhất, nhưng không phải là quân phục đế quốc, từ đó còn không thể nhìn ra sao?

Nghe nói như thế, An Tái Kháng chẳng những không có giật mình, ngược lại hai mắt sáng lên, ngạc nhiên vui mừng nói:

- Bến cảng buôn lậu? Quá tuyệt vời! Bọn họ nhất định nhập hàng từ thành Thanh Nguyệt! Nếu ta trực tiếp lấy hàng hóa từ liên minh đưa tới đây, vậy không phải là phát tài lớn ư!

Nói xong lập tức hưng phấn vội vàng chạy xuống boong tàu.

Lai Nhĩ Ôn Chí chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ đầu, lão Đại của mình vừa nói đến kiếm tiền hai mắt liền sáng lên, cái gì cũng đều không quan tâm. Chính mình gặp lão Đại như vậy, thật sự là không có biện pháp.

Lai Nhĩ Ôn Chí đối với chuyện này chỉ có thể lắc đầu, mang hộ vệ cùng đi theo.

Tổng quản Âu Khắc của Khang Tư lĩnh biết được bến cảng có một con thuyền lớn treo cờ thành Thanh Nguyệt, hắn nghĩ rằng thành Thanh Nguyệt mua được thuyền mới từ cảng Khôi Kiều, lập tức cực kỳ hưng phấn kích động đi tới bến cảng.

Âu Khắc vừa nhìn đến chiến thuyền lớn kia, lập tức đầy mặt vui mừng nói:

- Trời ạ! Đây chính là thương thuyền cấp Khôi Kiều, là thương thuyền cấp độ cao nhất mà cảng Khôi Kiều có thể chế tạo, tuyệt đối không sai, ngoại hình cùng với hình vẽ mua được giống như đúc a! Hắc! Như vậy thủ hạ của chủ nhân cũng không phải ăn không ngồi rồi, ít nhất hiểu được mua sắm thương thuyền mới như vậy a.

Âu Khắc ở bên ngoài xưng hô Khang Tư là chủ nhân, thứ nhất quả thật hắn nhận định như vậy, thứ hai là còn có người nào có thể đảm nhiệm tổng quản lãnh địa?

Các đầu mục thợ đóng tàu nghe tin mà tới, tất cả đều hai mắt đỏ bừng, thèm nhỏ dãi nhìn thuyền lớn trên mặt biển, hiện tại nghe được lời nói của Âu Khắc, lập tức vây lại đây nói:

- Tổng quản đại nhân! Chiếc thuyền này là của chủ nhân sao? Nếu là vậy thật tốt quá, chúng ta nhất định sẽ nghiên cứu ra nó trong thời gian ngắn nhất.

- Ha ha, đương nhiên! Không thấy thuyền đó treo cờ thành Thanh Nguyệt sao? Tuy nhiên các ngươi không cần nóng vội như vậy, trước tiên hiểu rõ thuyền cỡ trung đã, dựa theo công nghệ hiện tại của chúng ta, tạo ra thuyền cỡ trung đã là khó khăn, càng đừng nói thuyền lớn như vậy, đừng quá trèo cao!

Nói đến cuối Âu Khắc đã thành giọng răn dạy.

- Dạ! Nhưng mà, Tổng quản đại nhân có thể cho chúng ta lên xem hay không, xem một chút đỡ thèm cũng tốt mà.

Đầu mục thợ thủ công nước miếng đầy mặt nói.

- Đương nhiên có thể, có điều chờ người trên thuyền kia tới rồi nói. A! xem ra bến cảng này của chúng ta phải xây dựng thêm, hiện tại ngay cả thuyền cỡ trung đều không thể chứa được, càng không nói đến thuyền lớn như vậy.

Âu Khắc híp mắt nói.

Trong lúc Âu Khắc cùng các thợ thủ công tán gẫu, đoàn người An Tái Kháng ngồi thuyền nhỏ đã tới bến cảng.

Vốn hộ vệ của An Tái Kháng bộ dáng khẩn trương nhìn chằm chằm binh sĩ trên bến cảng, nhưng nhìn thấy những binh sĩ này tất cả đều đầy mặt tươi cười chỉ trỏ về bên này, căn bản không có làm ra trạng thái cảnh giới, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.

- Ta nói lão Đại, xem bộ dáng bọn họ giống như đem chúng ta trở thành người một nhà, đợi đến lúc bọn họ phát hiện không phải, khẳng định sẽ thẹn quá thành giận, chúng ta hay là quay lại đi.

Lai Nhĩ Ôn Chí người cơ trí lập tức liền phát hiện tình huống không đúng, vội khuyên nhủ.

An Tái Kháng thần sắc hưng phấn vẫy tay về phía bến cảng, lắc đầu cười nói:

- Đừng nhát gan như vậy, chỉ cần chúng ta có thể mang ích lợi cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để ý chuyện giả mạo thân phận này, không ai sẽ không có quan hệ với tiền, hơn nữa, cờ này của chúng ta cũng là mua từ thành Thanh Nguyệt, cũng không tính là tự tiện giả mạo.

Gặp được lão Đại lạc quan như vậy, Lai Nhĩ Ôn Chí còn có thể làm gì, đành phải ngoan ngoãn im miệng, tuy nhiên vẫn dặn dò đám hộ vệ cẩn thận đề phòng.

Kỳ thật hắn cũng biết, một khi lên đất của người ta, những người này của mình cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh, vậy cũng chỉ có thể làm cá trên thớt, hắn làm như vậy cũng chỉ là để tự mình an tâm thôi.

- Hắc! Huynh đệ, như thế nào lần này kiếm được thương thuyền lớn như vậy? Các ngươi thật có phúc, ngồi thuyền này rời bến khẳng định vừa mau vừa ổn định. Đúng rồi! Thuyền này lớn bao nhiêu? Mất bao nhiêu tiền? Nói cho các huynh đệ được thêm kiến thức.

Một tráng hán tiếp nhận dây thừng buộc vào trụ gỗ, mở miệng hỏi An Tái Kháng.

- À! Khoảng ba mươi vạn kim tệ.

An Tái Kháng thuận miệng trả lời.

Lời này vừa ra, bến cảng lập tức một mảnh yên tĩnh, phải biết rằng đối với nhân vật cao tầng, ba mươi vạn kim tệ cũng là một khoản tiền kếch xù, người thường tức thì bị con số này dọa cho choáng váng.

Tuy nhiên trên bến cảng rất nhanh liền bật vang lên một tràng tiếng kinh hô cảm thán, đối với phản ứng của mọi người An Tái Kháng cảm thấy thật bình thường, nhưng phát hiện có điểm cổ quái chính là người trên bến cảng tất cả đều lộ ra một loại thần sắc kiêu ngạo, bọn họ như thế nào lại có thần sắc như vậy? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng chiếc thuyền của mình là của bọn họ?

Một tráng hán chạy tới nói với An Tái Kháng:

- Huynh đệ, đi mau! Tổng quản đại nhân đang chờ ở đàng kia.

Không đợi An Tái Kháng phản ứng lại, bọn họ đã bị một đám đại hán nhiệt tình vây quanh đi tới một tòa nhà trước bến cảng.

An Tái Kháng hưng trí bừng bừng đánh giá hoàn cảnh bốn phía, Lai Nhĩ Ôn Chí lại không có tâm tình này, hiện tại hắn âm thầm cầu nguyện song phương không dẫn phát xung đột.

Trên bến cảng này toàn bộ đều là nam tử tráng niên, hơn nữa ngay cả công nhân khuân vác đều đeo chủy thủ ở thắt lưng, càng không nói những binh sĩ võ trang, nếu thật sự muốn đánh, bên mình tuyệt đối không đi được mấy bước.

An Tái Kháng cùng Âu Khắc gặp mặt cả hai đều sửng sốt.

Âu Khắc là kỳ quái thành Thanh Nguyệt như thế nào phái người mình không biết tới, mà An Tái Kháng thì tại đánh giá vị trung niên được xưng là Tổng quản đại nhân này, cũng ở trong lòng kêu lên: “Còn tưởng rằng là một lão nhân, không nghĩ tới là một người trung niên, có điều tổng quản thường là nhã nhặn, như thế nào trên người này lại có vẻ nhanh nhẹn, dũng mãnh?”

- Không biết ngươi là thủ hạ của gia thần nào của thành Thanh Nguyệt?

Âu Khắc hỏi, chính mình là thân vệ kiêm quản gia của Khang Tư, luận thân phận, so với gia thần của Khang Tư ở thành Thanh Nguyệt cao hơn một bậc, cho nên hắn nói với người một nhà cũng ít đi mấy lời khách khí.

- Thật có lỗi! Tổng quản đại nhân, tại hạ cũng không phải là thuộc thành Thanh Nguyệt, tại hạ là chủ thương đoàn đăng ký tại cảng Khôi Kiều.

An Tái Kháng không chút nghĩ ngợi lập tức báo ra thân phận.

Có điều hắn phát hiện mình dường như hơi lỗ mãng, bởi vì vừa nói ra, mấy tráng hán lập tức tiến lên bảo vệ phía trước tổng quản, còn quanh hắn cũng vây đầy tráng hán hộ vệ tay cầm binh khí, ngay lúc này, bầu không khí nặng nề bao trùm cả đại sảnh.

Lai Nhĩ Ôn Chí thầm kêu khổ, bởi vì lão Đại vừa nói không thuộc về thành Thanh Nguyệt, binh lính ở đây lập tức phát tác, xem ra chỉ cần vị tổng quản kia ra lệnh một tiếng, những người bên mình sẽ xong đời.

Lai Nhĩ Ôn Chí sợ An Tái Kháng lại nói ra cái gì, vội giành trước nói:

- Tổng quản đại nhân! Chúng ta không có ác ý, chúng ta chính là thương nhân, hơn nữa chúng ta còn là thương nhân tới từ thành Thanh Nguyệt, chúng ta có thể có cờ thành Thanh Nguyệt, đã nói lên chúng ta không phải địch nhân a.

Âu Khắc nghiêm mặt đánh giá An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí.

Toàn trường không khí thật nặng nề, hộ vệ của An Tái Kháng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, bọn họ tuy rằng cũng nắm vũ khí, tuy rằng tự cho là rất giỏi, nhưng nhân số chênh lệch vẫn làm cho bọn họ hiểu được, hiện tại mạng của mình cực kỳ nguy hiểm.

Đột nhiên, không khí khẩn trương biến mất, bởi vị vị tổng quản kia cười phất tay, đám tráng hán che ở trước người của hắn lập tức thu binh khí lui ra.

Thấy một màn như vậy, bên này An Tái Kháng cũng thức thời, hộ vệ cũng thu lại binh khí đứng ở một bên.

Âu Khắc đứng lên cười nói:

- Hoan nghênh khách nhân tới từ Tự do Liên minh, chỉ cần không mang địch ý tới, Khang Tư lĩnh chúng ta đều phi thường hoan nghênh.

Âu Khắc lời này không ngờ nhận được phản ứng ngoài dự kiến, không ngờ An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí sắc mặt đại biến kêu lên:

- Khang Tư lĩnh!

Cử động của hai người này, lại khiến võ trang hán tử ở đây khẩn trương lên.

Âu Khắc nhíu mày hỏi:

- Như thế nào? Các ngươi nghe qua tên của đại nhân chúng ta?

Âu Khắc nghĩ cũng không rõ, hai tên thương nhân địch quốc như thế nào đối với tên của chủ nhân khiếp sợ như thế, chẳng lẽ tên chủ nhân đã truyền tới Tự do Liên minh? Này cũng không phải là chuyện tốt.

- Ồ! Thật có lỗi! Bởi vì đại ca của gia chủ ta mất tích mấy năm cũng tên là Khang Tư, cho nên chúng ta mới kích động như thế.

Lai Nhĩ Ôn Chí phản ứng nhanh hơn An Tái Kháng, lập tức giải thích. Nói xong nhìn đến An Tái Kháng vẫn như cũ kích động không thôi, không khỏi thở dài huých An Tái Kháng một cái.

An Tái Kháng cũng tỉnh táo lại, rất là xin lỗi gật đầu với Âu Khắc, trong lòng thầm than: “Ôi! Tuy rằng Khang Tư đại ca bổn sự lợi hại, nhưng có lợi hại thế nào cũng không có khả năng ở trong vài năm ngắn ngủn tại đế quốc có được lãnh địa, hơn nữa trên lãnh địa này còn có nhiều binh lính cường hãn như thế, xem ra chỉ là trùng hợp. Có điều sự trùng hợp này khiến cho tim của chính mình đập chậm một nhịp.”

Âu Khắc đối với giải thích này không thèm để ý, dù sao tại thời đại mà tên tuổi khan hiếm, người cùng tên thật sự nhiều lắm. Cho nên hắn cười nói:

- Lãnh địa này toàn bộ xưng là lĩnh địa sĩ quan Thiếu tá Khang Tư – Lôi Luân Đặc, xuất phát từ sự tôn kính đối với tên họ của đại nhân, cho nên gọi tắt là Khang Tư lĩnh.

Nghe nói như thế, An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí đều thở dài.

Toàn thế giới quy củ đều giống nhau, cái họ tuyệt đối không phải người thường có được, hơn nữa người thường cho dù lập nhiều công lớn cũng không thể đạt được tộc họ, giống như đại ca của mình cho dù ở Khi Hồng Quốc nắm trong tay hơn mười vạn binh, cũng không được ban cho tộc họ, cho nên tuyệt đối cùng vị Thiếu tá lĩnh này không có quan hệ.

Nhìn thấy hai người có chút mất mát, Âu Khắc nói sang chuyện khác:

- Các hạ! Không biết có vui lòng đến dự yến hội của tại hạ hay không?

An Tái Kháng đã khôi phục lại vội nói:

- Rất vinh hạnh.

Lúc theo Âu Khắc rời bến cảng đi phủ lĩnh chủ, An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí hiển nhiên bị tình trạng của Thiếu tá lĩnh này làm cho choáng váng.

Tất cả đường lộ ở Thiếu tá lĩnh này, đều lót đá phiến có thể dung nạp ba cỗ xe ngựa đi ngang hàng, hai bên đường thì trồng cây ăn quả cùng hoa cỏ.

Đối với loại điểm tô cho đẹp môi trường, giống hệt như nhìn thấy ở thành Thanh Nguyệt, phong cách tương tự, hơn nữa thuyền được phép tự do ra vào bến cảng đối phương, phỏng chừng hai nơi này có quan hệ mật thiết với nhau.

Chỉ có điều không nghĩ tới cái Thiếu tá lĩnh nho nhỏ này, tuy diện tích không lớn, nhưng các loại phương tiện đều đầy đủ.

Ngoài thành đồng ruộng không cần phải nói, trong tòa thành trì bằng gỗ diện dích không lớn nhưng cao dọa người, không ngờ còn có thợ rèn, quân doanh, chuồng ngựa, xưởng gỗ, xưởng đóng tàu, bến cảng, cửa hàng, khách sạn,. .. mà mỗi cái thành thị đều có. Hơn nữa xem binh lính tuần tra trong thành, trang bị huấn luyện cùng nhân số cũng không phải một Thiếu ta có khả năng có được.

An Tái Kháng trong lòng có ý nghĩ Thiếu tá này không đơn giản, đi vào phủ lĩnh chủ bằng gỗ đặc biệt xinh đẹp ở giữa tòa thành. Tiến vào đại sảnh, đập vào mắt chính là một bức tranh cao hai thước rộng một thước, vừa thấy một thân quân trang lóng lánh vàng kim cùng vương miện trên đầu, ngu ngốc cũng biết đây là hình của hoàng đế đế quốc.

Tất cả lãnh địa của đế quốc này đều có quy củ đặt ở chính sảnh bức họa của hoàng đế, An Tái Kháng bọn họ vẫn là biết đến cho nên lập tức hướng bức tranh cúi đầu hành lễ.

Sau khi ngồi xuống, An Tái Kháng không kìm được nghĩ về bức tranh: “Không phải nói người đảm nhiệm hoàng đế đế quốc là con ma gầy sao? Như thế nào người trong tranh mặt mày hồng hào, hơn nữa uy phong lẫm liệt?”

Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn xem thần sắc lão đại của mình, liền biết hắn đang nghĩ linh tinh, trong lòng một trận thở dài: “Lão Đại, đây là lãnh địa đế quốc a! Không phải Tự do Liên minh! Ở Tự do Liên minh ngươi ở bên đường mắng Chủ tịch cũng không có chuyện, tại đây hơi vô ý là tội chết a!” Nghĩ vậy, hắn không dằn được giẫm mạnh bàn chân An Tái Kháng một cái.

An Tái Kháng đột nhiên bị tập kích, lập tức thét một tiếng nhảy dựng lên, tuy nhiên ngay sau đó, An Tái Kháng cả người ngây ngẩn đứng sửng tại chỗ.

Tất cả mọi người ở đây bị hắn dọa cho nhảy dựng lên, Lai Nhĩ Ôn Chí hiện tại thực hận không thể rút đao cắt đứt yết hầu của mình, khi hắn chuẩn bị kéo lão Đại về chỗ ngồi, An Tái Kháng đột nhiên nhảy vọt tới trước vách tường, chỉ vào một bức tranh, thanh âm run rẩy kích động hô:

- Hắn chính là chủ nhân Khang Tư lĩnh?

Lai Nhĩ Ôn Chí lúc này mới phát hiện, tại phía dưới bên cạnh bức tranh thật lớn còn có một bức hình cao nửa thước rộng hai thước, mặt trên là một quân nhân tuổi trẻ mặc quân phục Thiếu tá đế quốc, trên mặt không biểu tình, hai mắt nhìn phía xa xa.

Lai Nhĩ Ôn Chí cảm thấy lão Đại của mình thật sự là ngu ngốc, lĩnh chủ phủ treo hai bức họa, một bức là hoàng đế đế quốc, một bức khác đương nhiên là chủ nhân lãnh địa, đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?

Âu Khắc nhìn thương nhân kỳ quái của Tự do Liên minh này, đề phòng gật gật đầu. An Tái Kháng thấy Âu Khắc gật đầu, lập tức hô to gọi nhỏ nhảy dựng lên.

Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn không được, lập tức tiến tới ôm lấy An Tái Kháng quát:

- Lão Đại! Huynh mau tỉnh lại!

- Mẹ kiếp! Buông ra! Ngu ngốc! Ngươi nghĩ rằng ta là người điên à! Ta tìm được đại ca! Huynh ấy chính là chủ nhân nơi này!

An Tái Kháng chỉ vào bức họa Khang Tư quát lên.

- A! Hắn chính là Khang Tư đại nhân?

Lai Nhĩ Ôn Chí nghe vậy cả người choáng váng, một hồi lâu mới chỉ vào bức họa nói:

- Hắn chính là Khang Tư đại nhân? Ta chỉ thấy qua hắn vài lần, nhiều năm như vậy qua đi, đã sớm không có ấn tượng! Huynh sẽ không nhận sai người chứ?

- Ha ha! Ánh mắt ta như thế nào, ta nhìn qua người tuyệt đối sẽ không quên. Còn nữa, ngươi nhìn thấy cái này không?

An Tái Kháng chỉ vào bức tranh hưng phấn nói:

- Má bên trái đại ca có một vết sẹo nhỏ, không nghĩ tới họa sĩ ở đây cao minh như thế, không ngờ chi tiết tỉ mỉ như vậy đều vẽ ra được, nhưng lại cố ý thêm chút ấn tượng. Có điều cũng may như thế, bằng không ta thật không nhận ra được đại ca.

Âu Khắc vốn đối với An Tái Kháng chỉ trỏ bức họa của chủ nhân mà một bụng tức giận, nghe nói thế mày khẽ động, rất nghi hoặc cẩn thận đánh giá An Tái Kháng đang gần như quên hết mọi thứ chung quanh.

Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn bức tranh lại nhìn An Tái Kháng vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Lão Đại! Chuyện này huynh đều nhớ kỹ? Như thế nào ta không có chút ấn tượng?

An Tái Kháng vẻ mặt đắc ý nói:

- Hừ! Lúc trước trên vách núi đen, ta đứng bên trái đại ca, đương nhiên nhìn rõ.

Nói đến đây, An Tái Kháng quay đầu phía Âu Khắc nói:

- Tổng quản đại nhân! Đại ca của ta hiện tại ở đâu?

An Tái Kháng hiện tại kích động muốn rơi lệ, viên đá vẫn đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất, cả người đều thấy thoải mái.

- Thật có lỗi! Các hạ có chứng cứ gì chứng minh đại nhân của ta là đại ca ngài không? Bởi vì chúng ta cho tới bây giờ vốn không có từ miệng đại nhân nghe qua hắn có đệ đệ.

Âu Khắc lễ phép nói.

Âu Khắc hiện tại đối với thanh niên này cảm giác không phải là tốt, nghĩ lại một cái thương nhân mạo danh tới cửa chuẩn bị bàn chuyện buôn bán, đột nhiên nói là đệ đệ của đại nhân nhà mình, loại chuyện này có thể làm cho người ta tin tưởng mới là lạ.

- A!

An Tái Kháng lập tức mắt choáng váng, trong lòng cũng uể oải lên.

“Chẳng lẽ trước kia nói kết nghĩa, đại ca chỉ là thuận miệng? Hắn đã sớm quên đi huynh đệ kết nghĩa rồi sao? Vậy chính mình những năm gần đây chuẩn bị, chẳng phải là phí công ư?”

Nhìn đến thần sắc An Tái Kháng, Lai Nhĩ Ôn Chí quen thuộc đương nhiên biết hắn nghĩ cái gì, vội xen mồm nói với Âu Khắc:

- Thật có lỗi! Gia chủ của ta và đại ca kết nghĩa của hắn thất lạc nhiều năm, luôn luôn vẫn tìm kiếm tin tức. Đáng tiếc mọi cách tìm kiếm đều không thu hoạch được gì, cho nên hiện tại nghe được tên giống nhau, hơn nữa bộ dáng cũng giống Khang Tư đại nhân, tâm tình khó tránh khỏi quá mức kích động, xin ngài tha thứ về lời nói và việc làm thất lễ của gia chủ.

Âu Khắc lúc này cũng nhớ tới, người trẻ tuổi lúc nghe tên lãnh địa khiếp sợ như vậy, hơn nữa bộ dạng kích động vừa rồi, cũng không giống diễn trò, nghĩ như vậy, tâm tình lập tức ổn định xuống, cũng thông cảm gật đầu nói:

- Không quan hệ, đổi là ta cũng như thế.

Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn An Tái Kháng còn đang sửng sờ, đành phải tiếp tục nói:

- Cảm ơn sự rộng lượng của ngài! À! Không biết Khang Tư đại nhân quê quán ở đâu? Không biết Tổng quản đại nhân có thể nói cho biết?

- Quê quán đại nhân của ta là...

Âu Khắc vốn muốn nói là đế đô, nhưng đột nhiên nhớ tới đại nhân từng nói qua, quê quán này là Nguyên soái đại nhân giúp hắn làm, nói cách khác, chân chính quê quán của đại nhân không phải đế đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.