Niệm Mộ

Chương 1: Phần mở đầu




Phó thống lĩnh thủy quân mang theo ba mươi chiếc chiến hạm dừng lại ở vùng phụ cận quân cảng thành Thanh Nguyệt.

Mặc dù chờ đợi suốt một ngày nhưng hắn không dám đi tìm Thiếu chủ, tân thống lĩnh thủy quân. Bởi vì thiếu chủ nói rõ muốn đi tìm người hợp tác phía bên kia. Mặc dù việc này không hợp lễ tiết, nhưng hắn vì tư tâm, không cam lòng mất đi phí vận chuyển, nên cũng muốn Thiếu chủ đi gây chuyện một chút.

Do đó hắn cũng không bẩm báo việc này lên trên.

Về phần tại sao hắn có thể nhẫn nại được hơn một ngày?

Rất đơn giản, hắn tưởng tượng hiện tại nơi nào đó trên hải vực, song phương đang giằng co, hơn nữa không khí khá căng thẳng.

Nếu bây giờ chạy tới đó lại càng thêm khó xử. Thân phận của mình không giống với Thiếu chủ, rất dễ bị đối phương trút giận. Vì vậy ở nơi này đợi là tốt nhất.

Về phần nguy hiểm? Tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Bên kia khi đã biết lai lịch đối phương, vừa là đại diện của thành chủ thành Thanh Nguyệt, vừa là Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt, cho dù có phát hỏa, nổi giận mắng chửi, thậm chí vu oan giá họa, cũng sẽ không dám động đao động thương.

Dù sao da thịt bị đau một chút căn bản không tính là gì, hơn nữa nếu có đánh nhau, cũng là người phía dưới động thủ mà thôi, nhân vật đầu não của song phương chắc chắn sẽ không xuất thủ.

Trên vùng biển này, ngoài thủy quân của thành Thanh Nguyệt, căn bản không có thế lực nào khác tồn tại. Ngay cả Hải tặc cũng bị thủy quân thành Thanh Nguyệt điều khiển. Cho nên thuyền đội của mình cực kỳ an toàn.

Phó thống lĩnh thủy quân cũng không phái thuyền đi thăm dò tình báo, trừ các lý do trên, còn có một lý do nữa là sợ bị Thiếu chủ phát hiện, tạo thêm phiền toái.

Mình hiện tại đang ở dưới trướng người phải nịnh bợ Thiếu chủ. Tuy nhiên hắn không thể ở mãi vị trí thống lĩnh thủy quân. Chờ hắn ra đi, chức thống lĩnh thủy quân ngoài mình ra, còn có thể là ai chứ?

Lúc này, thủy thủ đứng trên đài đột nhiên hô lớn:

- Phó thống lĩnh! Phát hiện phía trước xuất hiện rất nhiều thuyền con!

Phó thống lĩnh nhìn ra biển nhưng không thấy gì, không muốn kêu to mất thân phận, cho nên để trợ thủ bên cạnh chuyển đạt mệnh lệnh:

- Quan sát kỹ, nhìn xem có phải là Thiếu chủ hay không?

Đồng thời Phó thống lĩnh cũng hạ lệnh tất cả chiến thuyền chuẩn bị chiến đấu, mặc dù đang ở trong vùng biển của mình hắn rất tự thị quyền lực của thủy quân mình, nhưng hắn vẫn theo thói quen cẩn thận làm việc.

Một lúc sau đài quan sát vẫn không có báo cáo mới, có lẽ chúng đang cẩn thận quan sát!

Phó thống lĩnh đi qua đi lại chờ đợi, một lúc sau đài quan sát lại báo cáo:

- Phó thống lĩnh! Đúng là Thiếu chủ, có hai mươi chiếc chiến thuyền đi đầu treo cờ xí phe ta, phía sau đi theo gần trăm chiếc thuyền con nhưng không có cờ xí gì.

Phó thống lĩnh lơ đễnh phất tay một cái nói thầm: “Người ta chỉ là một Thiếu tá, có thể có cờ xí sao, hơn nữa hiện tại đang hoạt động buôn lậu có ai lại dám khuếch trương”. Hắn hét lớn:

- Toàn thể chú ý, lập tức bày ra đội hình hoan nghênh, tất cả thủy thủ lên boong tàu tập hợp!

Lúc này, tên thủy thủ trên đài quan sát có thói quen nhìn ngắm bốn phía, thấy phía xa hướng bến cảng, lửa khói đang bốc lên dữ dội, liền báo cáo tình hình này xuống.

Đang chuẩn bị lưu lại ấn tượng tốt cho Thiếu chủ. Phó thống lĩnh cũng không để ý, hắn nghĩ, vô luận là bến cảng bị hỏa hoạn hay là quân phản loạn nổi loạn, bộ đội trong thành cũng rất dễ dàng giải quyết.

Mà thủy quân đối với cứu hỏa hay bình loạn trên lục địa đều không thể làm gì. Nếu không có thuyền địch xuất hiện, không cần nhiều chuyện. Vì vậy hắn vứt chuyện này sang một bên.

Trên chiếc soái hạm của Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt, Khang Tư nhìn thấy thủy quân thành Thanh Nguyệt chia ra hai nhóm nghênh đón, cười nói:

- Xem ra đối phương hoàn toàn không có chú ý tới chúng ta đã biến thành địch nhân.

- Hì hì, đại nhân! Đây không phải là lúc để chúng ta tập kích bọn họ sao? Ngài xem bọn hắn bày ra trận hình hoan nghênh kìa!

Tương Văn cười hì hì nói.

Khang Tư quay đầu lại hỏi Khải Hải:

- Nỏ công thành và máy bắn đá đã chuẩn bị xong chưa?

Khải Hải vội vàng đáp:

- Đại nhân! Đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần ngài ra lệnh lập tức có vạn mũi tên phát ra!

Bọn Tương Văn mặc dù xem thường Khải Hải chỉ là tù binh, nhưng đối với việc Khang Tư bổ nhiệm người này chịu trách nhiệm về nỏ công thành và máy bắn đá trên hai mươi chiếc trên chiến hạm, cũng công nhận tên tù binh này là người giỏi nhất trong phương diện đó.

Dĩ nhiên, cũng không sợ hắn phản bội, bởi vì hắn chỉ chịu trách nhiệm hướng dẫn sử dụng, căn bản không có quyền lực thao tác, không cần lo lắng hắn bắn tên hoặc đá lên người mình.

Mà Khải Hải hiện tại rất muốn vị đại nhân này có thể tiêu diệt ngay thành Thanh Nguyệt, bởi vì chỉ có như vậy, việc mình phản bội mới không bị truy cứu.

Lúc mới bắt đầu đầu hàng, hắn đã dự định người nhà mình sẽ bị thành chủ thành Thanh Nguyệt xử tử cho hả giận, không nghĩ tới đại nhân lại trở về điều binh trực tiếp tấn công thành Thanh Nguyệt.

“Dựa theo tình huống này, chắc chắn thành Thanh Nguyệt còn không biết Thiếu chủ của bọn họ đã bị chém đầu, nên vẫn còn ngây ngốc chờ Thiếu chủ mang khách nhân trở về. Nếu Đại nhân chiến thắng, người nhà mình sẽ được sống sót. Hơn nữa mình còn có thể rất nhanh được thăng chức. Điều này rõ ràng tốt hơn so với trước kia làm thuyền trưởng của soái hạm.”

Nghĩ tới đó, Khải Hải nhịn không được liếc nhìn Khang Tư, trong lòng nghĩ tiếp: “Đại nhân chuẩn bị như vậy, chắc là để tiêu diệt hết thành Thanh Nguyệt đây! Hắc! Nếu như vậy, đúng là một người có lòng dạ độc ác, không ngờ vừa cùng người ta kết minh vừa hạ độc thủ, làm bằng hữu của hắn thật khó có thể ngủ yên. Bất quá làm thủ hạ của hắn cũng không tệ, nhìn hiện tại việc hắn đãi ngộ tù binh lũ mình, và bọn thổ phỉ thì biết. Không hiểu sao hắn có thể yên tâm để chúng ta nghe lệnh làm việc mà không có giám thị chúng ta? Nói thật hiện nay chưa có ai cường đại hơn hắn. Nếu sau này có người cường đại hơn đến khiêu khích, sợ rằng sẽ có người làm phản không chừng.”

Khang Tư cũng không biết, do sự trùng hợp vừa rồi, thủ hạ của Khang Tư cùng tù binh cho rằng mọi việc đều do hắn an bài. Nếu không thì làm sao có thể chỉ vì một nữ thân vệ mà đi giết chết đồng bọn hợp tác, rồi có thể ngay lập tức triệu tập tất cả nhân mã phát động công kích đối phương!

Dưới tình huống này, vô luận là ai cũng nhất định sẽ cho rằng Khang Tư đã có ý định từ trước, ngay cả Bỉ Khố Đức cùng Khải Nhĩ Đặc ở tỉnh thành cũng cho là như thế.

Nhận được tin tức do thủ hạ mang về, Bỉ Khố Đức tức giận vỗ bàn quát:

- Thật đáng chết! Tên Khang Tư nầy cũng quá lớn gan! Đây là hắn muốn làm hỏng con đường buôn lậu của chúng ta đây! Tại sao lại có người có thể làm chuyện như vậy trời!

Khải Nhĩ Đặc cũng cực kỳ giận giữ:

- Đúng vậy! Người nầy thế nào lại không giữ được bình tỉnh như vậy? Chỉ vì một nữ binh thủ hạ, mà đi chém chết người thừa kế của người ta? Không nghĩ hoạt động buôn lậu một năm có thể thu được bao nhiêu kim tệ a! Có kim tệ thì nữ nhân gì mà không có! Ta không tha cho hắn! Kim tệ của ta...

Bỉ Khố Đức hung hăng đi lại, đột nhiên hỏi tên tùy tùng thân tín:

- Ngươi mới vừa nói Khang Tư đoạt được hai mươi chiếc chiến hạm, sau đó lập tức trở về điều binh, lại chỉ trong chốc lát tập trung tất cả quân đội lên thuyền?

Gã thân tín đại diện nhóm buôn lậu lập tức gật đầu.

- Không đúng! Việc này là không thể nào!

Bỉ Khố Đức toàn thân nộ hỏa trở về ngồi trên ghế, vuốt cằm nói.

- Có gì không đúng đâu? Tên kia quả thực là đi chịu chết thôi. Thành Thanh Nguyệt có hơn một vạn quân chánh quy, lại thêm lính đánh thuê đông như kiến, Khang Tư chỉ có mấy ngàn người, dù cho thật lợi hại, thì làm được cái gì?

- Mẹ kiếp! Hắn muốn chết thì cho hắn chết đi, nhưng hiện tại ngay cả chúng ta cũng bị hắn làm liên lụy tới. Sau khi thành Thanh Nguyệt tiêu diệt Khang Tư, chẳng lẽ không tìm tới chúng ta là đồng minh của Khang Tư sao?

- Mặc dù không sợ bọn họ xâm lấn, nhưng tội danh gây chiến tranh có thể làm cho ta bị cách chức hạ ngục a!

Khải Nhĩ Đặc giơ chân giơ tay, hắn hiện tại hận không thể ngay lập tức nuốt sống Khang Tư.

Bỉ Khố Đức khuyên nhủ:

- Không cần kích động như thế, ta xem chuyện này cũng có chút cổ quái.

Khải Nhĩ Đặc cũng ngồi xuống ực mạnh hớp trà sau đó hỏi:

- Có cái gì cổ quái?

- Ngươi không thấy Khang Tư khi thảo luận điều kiện biểu hiện rất thâm trầm sao? Thế thì sao lại có thể có hành động lỗ mãng đây? Chắc chắn bộ đội Khang Tư cải trang rồi mới lên thuyền. Ngươi cũng biết nếu không có chuẩn bị thì sao có thể điều động bộ đội nhanh như vậy được. Thủ hạ của Khang Tư đông như vậy, thổ phỉ, thợ đóng tàu thành Thanh Nguyệt đều có, làm sao mà hắn lại không biết được tình hình binh lực của thành Thanh Nguyệt cũng như số lượng lính đánh thuê ở đây?

Bỉ Khố Đức hỏi ngược lại.

Khải Nhĩ Đặc lập tức ngẩn người, một lúc lâu mới thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói lần này hết thảy đều do Khang Tư giở trò quỷ? Trời ạ! Cho dù thủ hạ lợi hại, cũng không thể với mấy ngàn người tiêu diệt được thành Thanh Nguyệt có cả vạn quân chính quy cùng rất nhiều lính đánh thuê? Hơn nữa nếu như hắn chiếm cứ thành Thanh Nguyệt, làm thế nào thông báo cho đế quốc đây? Cho dù đem lãnh địa chiếm lĩnh được giao cho đế quốc cũng vô dụng, bởi vì đế quốc sẽ không cần, hơn nữa không có lệnh tự đi công kích những quốc gia khác, chỉ với tội danh nầy, cũng đủ để chém rụng đầu của hắn.

Bỉ Khố Đức nói:

- Hắn nhất định có nắm chắc mới làm như vậy, hắn sẽ không để đế quốc biết hắn đi chiếm cứ đất đai, chỉ cần hắn cho thủ hạ của hắn trên danh nghĩa làm thành chủ trên bán đảo Phi Ba. Bề ngoài thoạt nhìn cùng hắn không có quan hệ, nhưng thành Thanh Nguyệt nhưng thật sự được điều khiển ở trong tay của hắn.

- Thế a? Nếu như vậy hàng hóa không phải là do hắn điều khiển sao? Chúng ta đây chẳng phải là buôn bán lợi nhuận càng cao ư? Ha ha! Như vậy ta cần phải phái binh trợ giúp hắn mới được.

Nghĩ kim tệ sắp cuồn cuộn mà đến, Khải Nhĩ Đặc tâm tình lập tức sảng khoái đứng dậy.

Bỉ Khố Đức lập tức hắt bát nước lạnh:

- Hừ! Nghĩ tốt thế sao! Đừng quên chúng ta vừa mới cùng thành Thanh Nguyệt hiệp ước không được mấy ngày, mà người nầy đã hủy ước, ngươi nói người như vậy sẽ cho chúng ta nhận được bao nhiêu chỗ tốt đây? Được hắn bảo đảm cung cấp đầy đủ hàng hóa thì coi như đã được lão Thiên phù hộ rồi.

Hơn nữa ngươi cũng đừng xem bán đảo Phi Ba đơn giản, thành Thanh Nguyệt mặc dù độc lập tự chủ, nhưng quanh nó vẫn còn nhiều thành khác. Các chủ thành kia đâu có thể trơ mắt nhìn thành Thanh Nguyệt rơi vào tay Khang Tư? Hà hà! Ta đoán chừng Khang Tư nhiều nhất là đến thành Thanh Nguyệt cướp bóc một phen rồi lui về. Dù sao chức vụ lãnh chủ Thiếu tá cũng không đáng tiền, chỉ cần có tư kim của thành Thanh Nguyệt, lãnh địa gặp phải bán đảo Phi Ba tấn công, bị đế quốc thu hồi, cũng không có gì mất mát. Đi một chút cửa sau, có thể được ban phát lãnh địa mới tốt hơn.

Khải Nhĩ Đặc choáng váng mặt mày:

- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn Khang Tư đánh người vơ vét một khoản rồi bỏ đi, mà tuyến đường buôn lậu của chúng ta thì hoàn toàn bị hủy bỏ?

- Hiện tại tình huống vẫn chưa rõ ràng, ta cũng không cách nào quyết định, chúng ta cứ nhìn xem Khang Tư làm được gì cái đã.

Bỉ Khố Đức thở dài đứng dậy.

Khải Nhĩ Đặc lập tức gật đầu:

- Đúng... đúng! Chúng ta đi xem xem, nói không chừng cũng có thể chiếm được chút tiện nghi.

Bỉ Khố Đức đau khổ lắc đầu, “Chiếm chỗ tốt ư? không bị người ta bán lấy tiền đã là tốt lắm rồi, còn dám hy vọng xa vời chiếm được ở Khang Tư chỗ tốt? Người trẻ tuổi kia cũng giỏi giang thật, nói không chừng tuyến đường buôn lậu đã bắt đầu triển khai rồi.”

Quyển 10: Trò Chơi Buôn Lậu

Chương 80: Công kích từ xa 2

Tác giả: Huyền Vũ

Dich: taneoka

Nguồn: Sưu Tầm

Chuẩn bị.

Khang Tư ra lệnh giọng trầm thấp, khiến Khải Hải từ trong suy nghĩ miên man lập tức tỉnh táo lại, vội vàng cẩn thận một lần nữa kiểm tra nỏ công thành và máy bắn đá.

Chiến hạm hai bên càng ngày càng đến gần, lòng bàn tay Khải Hải chảy đầy mồ hôi.

Một lát sau, đã có thể thấy rõ toàn bộ đội hình thủy quân thành Thanh Nguyệt, đánh giá khoảng cách song phương, Khải Hải thấy Khang Tư chưa ban bố mệnh lệnh, nhịn không được liền nhắc:

- Đại nhân! Đã tiến vào tầm bắn rồi.

Khang Tư chỉ lẳng lặng đứng quan sát không có lên tiếng.

Lúc này đã mơ hồ nhìn thấy binh lính trên các chiến hạm của thủy quân thành Thanh Nguyệt, Khải Hải đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy, một lần nữa nhắc nhở:

- Đại nhân! Nếu không phát động công kích, đài quan sát của đối phương có thể nhìn thấy nỏ công thành và máy bắn đá trên boong thuyền của chúng ta đã được mở ra.

Khang Tư gật đầu nói:

- Đã như vậy! Truyền lệnh nhắm chuẩn bắn.

Nhận được mệnh lệnh, Khải Hải thở ra một tiếng, người thay đổi hẳn, sắc mặt nghiêm túc nhìn sang chiến thuyền đối diện, sau đó cúi xuống chuẩn bị trên một cái nỏ công thành và một cái máy bắn đá rồi nói:

- Nỏ công thành góc ngắm ba mươi độ, thước quy ba. Máy bắn đá lui về phía sau một độ, lúc đầu kéo dây cung số năm, sau đó kéo dây cung số sáu, mục tiêu là chiến thuyền của Phó thống lĩnh đang treo cờ ở phía trước.

Lính truyền lệnh nhìn Khải Hải rồi nhìn Khang Tư, thấy Khang Tư gật đầu, mới chạy đi truyền lệnh, trong lòng nhịn không được nói thầm: “Đại nhân thật tin tưởng tên thuyền trưởng này, hắn đầu hàng mới được một ngày, không sợ hắn cố ý tính sai để chúng ta thất bại sao?”

Dĩ nhiên, dù trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn chạy đến đuôi thuyền hướng chiến thuyền phụ cận đánh kỳ ngữ, truyền đi tài liệu chi tiết. Lính truyền lệnh trên chiến hạm gần sát soái hạm lập tức truyền mệnh lệnh đi tiếp.

Đây là biện pháp cần thiết, nếu như đánh kỳ ngữ ở trên đài quan sát, mặc dù nhanh chóng, nhưng chiến hạm đối phương cũng đọc được.

Về phần đối phương tại sao có thể đọc được? Khang Tư căn bản không hiểu kỳ ngữ trên biển, mà những kỳ ngữ này đều công khai thống nhất trên bán đảo Phi Ba, chỉ cần là thủy quân bán đảo Phi Ba đều đọc được.

Cũng may còn có mấy tên thổ phỉ xuất thân thủy quân biết kỳ ngữ, nên có thể sử dụng để truyền lệnh. Vận dụng tù binh thủy quân truyền lệnh, không sợ bọn họ lâm trận đầu địch sao?

Tương Văn hai tay cầm lệnh kỳ cung kính trao cho Khang Tư, Khang Tư cầm lệnh kỳ suy nghĩ một lát rồi đưa cho Khải Hải, ý bảo tiếp lấy lệnh kỳ. Khải Hải cả người run lên, vội vàng quỳ xuống cự tuyệt, lệnh kỳ này có thể hiệu lệnh tất cả nỏ công thành và máy bắn đá, chỉ cần vung lên là vạn mũi tên cùng phát.

- Ta không rành hải chiến, lại càng không hiểu cách sử dụng nỏ công thành và máy bắn đá, cho nên giao cho các ngươi là những người chuyên nghiệp ta yên tâm hơn.

Khang Tư phất tay một cái cười nói, sau đó xoay người đi không hề để ý tới Khải Hải nữa.

- Còn không nhận lấy đứng lên? Toàn bộ mọi người đang chờ mệnh lệnh của ngươi!

Tương Văn lạnh như băng nói.

Vốn Khải Hải nghe lời nói của Khang Tư đang nóng lên hầm hập, nghe Tương Văn nói cả người hắn lập tức ớn lạnh rùng mình, hắn cuống quít dập đầu đứng dậy, sau đó cẩn thận đi sang một bên. Tương Văn cùng Uy Kiệt đi theo sát Khải Hải, tay đặt lên binh khí, bọn họ sợ hắn giở trò quỷ.

Khải Hải thấy hai người như thế, trong lòng run lên, hít sâu một hơi, nhìn sang chiến thuyền đối diện, cắn răng một cái, phất lệnh kỳ, hét lớn một tiếng: “Phóng!”

Phó thống lĩnh thủy quân Thanh Nguyệt mặt nhăn nhó nghiêm túc nói:

- Ra lệnh cho kỳ thủ đánh kỳ ngữ hoan nghênh.

Vừa ra lệnh xong, hắn đột nhiên nhìn thấy từ hai mươi chiếc chiến thuyền của Thiếu chủ bay ra chi chít các điểm đen...

- Cái gì thế?

Ngay lập tức hắn liền được giải đáp, vô số tên nỏ cùng đá nhọn tới tấp bay xuống đỉnh đầu bọn chúng. Tên nỏ và đá nhọn này do các chiến hạm của thủy quân Thanh nguyệt bắn ra.

- Tại sao?

Phó thống lĩnh mới vừa toát ra cái này ý niệm này trong đầu, liền phi thường xui xẻo bị tên nỏ đâm xuyên qua ghim trên boong tàu, vô số tên nỏ cùng đá nhọn bao phủ hoàn toàn chiến hạm, không cách nào tránh né.

Có được mật độ này chính vì chiến hạm của hắn có treo cờ Phó thống lĩnh, mặt khác nó còn được xếp ở vị trí đầu tiên để nịnh bợ Thiếu chủ.

Mục tiêu này được các chiến hạm bên phía Lăng Tiêu đặt vào trong mắt, do đó tất cả các loại vũ khí đều nhằm vào nó.

Hai mươi chiếc chiến thuyền thống nhất công kích, uy lực khổng lồ, chỉ mới bắn một lượt đã đánh chìm chiếc chiến hạm của Phó thống lĩnh, nó rất nhanh đã bị kéo vào biển sâu.

Tương Văn cùng Uy Kiệt lập tức đứng lên cao giọng hoan hô. Khải Hải ngây ngốc nhìn sang chiếc soái hạm đang chìm dần, cho đến khi Uy Kiệt vỗ vỗ lên vai của hắn quát:

- Ngươi thật là lợi hại, một lần bắn đã đánh chìm soái hạm đối phương! Đừng sửng sờ nữa, tiếp tục đánh đi!

Hắn mới thanh tỉnh lại.

Mặt hắn đỏ hồng, hai mắt sáng rực, tay giơ lệnh kỳ lên, các xạ thủ lập tức đưa vũ khí tiến vào vị trí.

Nhận được tín hiệu tất cả xạ thủ đã vào vị trí, Khải Hải một lần nữa giơ lệnh kỳ lên, một tiếng: “Phóng!” rất rõ ràng được hô lên.

Tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh chiến thuyền bị xé rách làm cho bọn thủy binh trên các chiến thuyền còn lại của thủy quân Thanh Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Bọn họ rõ ràng đang đối diện với hai mươi chiếc chiến thuyền treo cờ cùng phe, chính là đội thân vệ của Thiếu chủ. Nhưng tại sao Thiếu chủ lại công kích Phó thống lĩnh?

Nếu cần tiêu diệt Phó thống lĩnh, cũng không cần phải làm rầm rĩ như thế, chỉ cần một đạo mệnh lệnh, tự nhiên sẽ có người cắt đầu Phó thống lĩnh đưa lên.

Trong lúc bọn chúng phát ngu, vòng công kích thứ hai bắt đầu phủ xuống.

Lần này các chiến thuyền của Khang Tư, dưới sự chỉ huy của các thổ phỉ từng có kinh nghiệm thủy chiến, chia làm năm tổ, một tổ bốn chiếc chiến thuyền nhắm vào một chiến thuyền của địch phát động công kích, rồi sau đó các thuyền con đầy người ập đến, nhảy lên thuyền tiến hành đánh giáp lá cà.

Sau lần công kích thứ hai, thủy quân thành Thanh Nguyệt có thêm năm chiếc chiến thuyền mất đi lực chiến đấu. Các thuyền chiến khác lúc này mới tỉnh lại, bắt đầu sử dụng nỏ công thành và máy bắn đá tiến hành phản kích.

Ai bảo Phó Thống lĩnh trước đó ngu ngốc ra lệnh cho tất cả đơn vị tập hợp đội ngũ trên boong tầu để hoan nghênh.

Mệnh lệnh này chẳng những làm cho các chiến thuyền mất đi động lực, mất đi thị giác, càng làm cho boong tàu hỗn loạn không chịu nổi. Lúc các thủy thủ của thủy quân thành Thanh Nguyệt chạy về được đến vị trí của mình để chuẩn bị phản kích thì đã có hơn mười chiếc chiến thuyền mất đi lực chiến đấu, còn các thuyền con của Khang Tư chuyên dùng để đánh giáp lá cà cũng đã áp sát rồi.

Mất đi sự thống nhất chỉ huy, thủy quân Thanh Nguyệt chỉ có thể độc lập chiến đấu, không có chiếc chiến thuyền nào có thể trợ giúp cho nhau.

Mà bên Khang Tư có đến hai mươi chiếc chiến thuyền công kích từ xa, đồng thời yểm trợ các chiến thuyền nhỏ xông tới cận chiến.

Nếu như chỉ có hai mươi chiến hạm công kích, thủy quân Thanh Nguyệt sau khi bối rối vẫn có lòng tin chiến đấu. Nhưng Khang Tư còn có hơn trăm chiếc thuyền con dùng để cận chiến, làm cho mấy chục chiến thuyền thủy quân Thanh Nguyệt nhanh chóng ý thức được, mình đã bị bao vây.

Đã kích này cùng với chiến trường tung tóe máu thịt đã làm cho bọn chúng đánh mất hết đấu chí.

Khang Tư đang ở trên soái hạm, cũng như bọn Tương Văn, không thể tham gia đánh giáp lá cà như binh lính bên mấy thuyền con, chỉ có thể ảo não đứng yên một chỗ.

Thấy Khải Hải hợp tác tốt, bọn Tương Văn liền buông lỏng giám thị. Mặc dù bọn họ có khát vọng tham gia chiến đấu, nhưng bọn hắn cũng không quên trách nhiệm của mình, tuyệt đối không giựt giây để Khang Tư tham gia cận chiến, nếu Khang Tư có ý đồ này, bọn họ cũng sẽ tiến hành khuyên giải.

Bất quá bọn họ có chút giật mình, Khang Tư trước kia rất hiếu chiến, không ngờ bây giờ bình tĩnh đứng trên boong tàu quan sát chiến trường, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn hướng Khải Hải hỏi thăm vài câu, nhìn ánh mắt của hắn căn bản không có khát vọng ra trận giết địch.

Uy Kiệt nhịn không được lẩm bẩm nói:

- Làm sao đại nhân có thể bình tĩnh như vậy được nhỉ?

Lời vừa mới thốt ra, đã bị Tương Văn gõ vào đầu, hơn nữa còn bị nhéo lỗ tai.

Tương Văn cầm tai Uy Kiệt thấp giọng nói:

- Ngu ngốc! Nhìn xem Lôi Đặc, Lôi Khải đang làm gì đó?

Uy Kiệt nhịn đau quay đầu nhìn lên phát hiện Lôi Đặc, Lôi Khải đang đi theo sát bên cạnh Khang Tư, đề phòng chú ý bốn phía. Hắn lập tức nghĩ Lôi Đặc, Lôi Khải bao gồm Khang Tư cũng đã thay đổi rồi, lập tức gật đầu cầu xin:

- Đại tỷ! Đau a! Ta biết chuyện gì xảy ra rồi, mau buông ra.

- Hừ! Đã hiểu rồi sao, một Thống soái tuyệt đối không thể ra trận trực tiếp chém giết, nếu Thống soái cũng phải ra trận chém giết, thì đó là lúc sống chết cận kề rồi. Hiện tại thế lực của đại nhân càng ngày càng lớn mạnh, chúng ta càng phải vững vàng nhớ kỹ trách nhiệm của mình, chia sẻ cùng đại nhân. Ngươi nhìn xem, Âu Khắc đại thúc đã hoàn toàn làm tốt trách nhiệm quản gia, hiện tại đang ở đế đô chuẩn bị thân vệ mới cho đại nhân, mà Lôi Đặc, Lôi Khải sau khi được dạy dỗ, cũng đã ý thức được trách nhiệm của mình. Còn ngươi thì sao? Đại nhân giao cho ngươi chịu trách nhiệm phụ trách tình báo, ngươi đã làm được gì rồi?

Tương Văn lên mặt dạy dỗ nói.

Uy Kiệt xoa xoa lỗ tai bất phục:

- Ta cũng hoàn thành trách nhiệm đó thôi, tình hình dân binh cùng thổ phỉ, còn nữa, trong dân chúng tại lãnh địa ta đã phát triển mạng lưới mật vụ, trong lãnh địa có chút phong thanh gì ta đều biết rõ!

- Thế a, thế là hoàn thành trách nhiệm rồi a, không biết tình báo về thành Thanh Nguyệt thì ai làm đây?

Tương Văn liếc mắt một cái.

- Trời! Ta còn chưa đặt chân lên thành Thanh Nguyệt mà, chờ đánh chiếm được thành Thanh Nguyệt ta sẽ nắm giữ được mạng lưới tình báo của thành Thanh Nguyệt.

Uy Kiệt có chút lo lắng nói.

- Hừ! Sau khi đánh chiếm được thành Thanh Nguyệt? Thế mà cũng nói được. Khi thành Thanh Nguyệt đã đánh chiếm được, tầm quan trọng của tình báo giảm xuống chỉ còn một nửa đó.

Tương Văn phi thường khinh thường nói.

- Luôn nói xấu ta, thế ngươi đã làm được gì rồi?

Uy Kiệt xấu hổ cãi lại.

- Ngươi không có mắt nhìn à? Ta không phải là... ta chăm sóc Đại nhân rất tốt sao?

Tương Văn nhảy dựng lên căm tức nhìn Uy Kiệt.

Uy Kiệt nhìn Tương Văn từ đầu đến chân, bỉu môi nói:

- Xem toàn thân trang phục của ngươi, đúng là một mãnh tướng xung phong hãm trận, vẫn còn chăm sóc được đại nhân sao?

- Ngươi!

Tương Văn thật đã nổi giận.

Bất quá Uy Kiệt không bị hù dọa, khoát tay nói:

- Đừng tức giận! Ta hỏi ngươi, ngươi dẫn dắt đội thị nữ, trừ ngươi ra, những người khác thế nào? Ngươi có dạy bảo các nàng không? Ngươi cũng biết, lúc đại nhân có khách, người còn không cho ngươi ra mặt? Căn bản là không dám để cho các thị nữ đi ra làm cho đại nhân mất thể diện. Ngươi nói xem, ta nói thế có đúng hay không?

Tương Văn không cách nào phản bác, mình bình thường chỉ tự mình chiếu cố cho Khang Tư ngoài ra chỉ là luyện võ, căn bản hầu như không hề dạy dỗ bọn thị nữ.

Nhưng thật ra cũng không phải là không dạy, chỉ là những thị nữ kia quá ngu dốt, lại không xinh đẹp, nên Tương Văn không có tâm tình dạy những thị nữ này chia sẻ công việc với mình. Cho nên đã dạy mấy lần, nhìn các nàng đã có chút bộ dáng, ai ngờ khi không có mình chỉ huy những thị nữ này không biết làm gì cả.

Nghĩ tới đây, Tương Văn ủy khuất nói:

- Chuyện này không liên quan đến ta, những thị nữ kia đều từ người nhà của thợ đóng tàu chọn ra, khí lực tuy có, nhưng quá ngu dốt, một chút tinh tế cũng không biết, hơn nữa các nàng không xinh đẹp, ta căn bản không có hứng thú dạy dỗ các nàng hầu hạ đại nhân.

- Xinh đẹp? Nực cười, nữ nhi của thợ đóng tàu có thể xinh đẹp sao? Mà cho dù có xinh đẹp, cũng đã bị bọn quyền quý thành Thanh Nguyệt thu mất rồi, đâu còn được bọn thợ đóng tàu mang đến? Ngươi tìm đâu ra đây?

Uy Kiệt thấy Tương Văn kinh ngạc, hưng phấn dị thường, nói chuyện cũng bớt cứng rắn đi rất nhiều.

Quyển 10: Trò Chơi Buôn Lậu

Chương 80: Công kích từ xa 3

Tác giả: Huyền Vũ

Dich: taneoka

Nguồn: Sưu Tầm

Nghe nói như thế, Tương Văn đột nhiên hưng phấn phách Uy Kiệt một chưởng, Uy Kiệt thiếu chút nữa gục xuống boong thuyền, Uy Kiệt tức giận định mắng, nhưng thấy Tương Văn vẻ mặt tươi cười, hai mắt toát ra thần sắc hưng phấn, trong lòng run lên, nuốt nước miếng hỏi:

- Đại tỷ, ngươi làm cái gì vậy?

- Ha ha! Tiểu đệ! Thật nhờ có ngươi, ngươi đã nhắc nhở cho ta.

Tương Văn cười dài nói.

- Ta nhắc nhở ngươi cái gì?

Uy Kiệt vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

- Hắc hắc, vận dụng ngươi có quyền lực là Trưởng quan tình báo, chờ đánh chiếm được thành Thanh Nguyệt, ngươi giao cho ta danh sách tất cả nữ nhân của các quan chức thành Thanh Nguyệt! Ai dám làm hư những mỹ nữ này, ta sẽ cắt tiểu đệ đệ của hắn!

Tương Văn vẫn vẻ mặt tươi cười, giọng nói ôn hòa nói.

Những lời này làm cho Uy Kiệt đổ mồ hôi lạnh, khẩn cấp lùi lại, run rẩy hỏi:

- Đại tỷ, ngươi cần nhiều mỹ nữ như vậy để làm gì?

Uy Kiệt rùng mình nghĩ trong đầu: “Đại tỷ sẽ không đột nhiên biến thành nam nhân chứ? Cũng không nhìn lại hình dạng của mình, đem mỹ nữ cấp cho ngươi không phải là lãng phí sao?”

Tương Văn vẻ mặt vẫn còn hưng phấn nói:

- Ngu ngốc! Còn không biết ý của ta? Ta hỏi ngươi, quan chức thành Thanh Nguyệt vừa có quyền thế lại có nhiều tiền, trong nhà thị nữ cùng nữ nhi nhất định là rất đẹp sao? Hơn nữa những cô gái này hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút giáo dục rồi, có phải không? Đem tất cả các cô nàng xinh đẹp nhất, có kiến thức nhất, hiểu chuyện nhất gia nhập đội thị nữ, lão nương trở về khai trừ tất cả con em của thợ đóng tầu ra khỏi đội. Như vậy đại nhân có thể diện, mà lão nương cũng dễ dàng.

Lúc này Uy Kiệt mới hiểu được ý tứ của Tương Văn, lập tức vỗ đùi nói:

- Đại tỷ lợi hại, quả thật là phải như thế! Lần trước Tỉnh trưởng cùng Sư đoàn trưởng tới, ngay cả bưng trà rót nước cũng đều là tráng hán, thật là mất thể diện. Để đến khi chiếm được thành Thanh Nguyệt, ta sẽ ra lệnh xuống.

Nói đến đây, Uy Kiệt trong lòng dâng lên một ý niệm: “Hắc hắc! Như vậy thật là tuyệt, Đại tỷ sẽ không một mình hầu hạ đại nhân. Mặc dù bề ngoài hắn là một mỹ nữ, nhưng nếu để cho mọi người biết lai lịch, sợ rằng đại nhân sẽ bị nhục nhã. Bây giờ chuẩn bị đem các mỹ nữ chân chính đặt ở bên cạnh đại nhân mới hay, như vậy sẽ không có người nào dám nói lung tung nữa.”

Tương Văn không biết ý nghĩ trong đầu Uy Kiệt, nếu không nhất định sẽ trở mặt giết Uy Kiệt ngay. Cho nên hắn cười giả lả nhắc nhở Uy Kiệt chớ quên chuyện này.

Hai người thương thảo xong thì trận chiến cũng đã kết thúc. Khang Tư nhờ chiếm thượng phong đã đạt được thắng lợi.

Tổng kết chiến quả: thủy quân Thanh Nguyệt bị đánh chìm mười bảy chiếc chiến thuyền, đánh bị hư hỏng và chiếm được ba mươi mốt chiếc, không có một chiếc chiến thuyền nào chạy thoát. Bắt được tù binh hơn hai ngàn tên, có thể bắt được nhiều tù binh như thế, chủ yếu là do thủy quân Thanh Nguyệt mất đi đấu chí, chỉ sau một thời gian chiến đấu, phát hiện đại thế đã mất liền đầu hàng ngay.

Tuy nhiên, dù chiếm được ưu thế, bên Khang Tư vẫn bị đánh chìm chừng hai mươi chiếc thuyền con, binh lính bị thương khá nhiều, tử trận gần một ngàn người.

Bất quá số tử trận phần đông là thủy thủ xuất thân thổ phỉ, còn một số ít là dân binh. Lính hầu của Khang Tư chỉ có hai người xui xẻo, hai người này bị đá bắn trúng.

Lính hầu tổn thất ít như vậy, hoàn toàn là do Khang Tư không để cho bọn họ tham gia cận chiến, chỉ dùng cung nỏ mà thôi. Vì nếu để những người thảo nguyên này đánh hải chiến chính là đưa bọn họ đi chịu chết.

Thống kê hoàn tất, Khang Tư không dừng lại. Sau khi lưu lại mười chiếc chiến thuyền giải quyết hậu quả, Khang Tư không đi chiếm lĩnh quân cảng mà trực tiếp mang thuyền đội tiến về bến cảng đang bốc khói cuồn cuộn.

Thấy thế ai cũng đoán được, lần trước phái Ni Nhĩ và Cung Tá Đôn đi trước thăm dò đã có hiệu quả rồi. Lần này là đánh chiếm thương cảng, còn quân cảng không một chiến thuyền chẳng phải đã ở trong tay Khang Tư rồi sao?

Cũng không cần lo lắng cho mười chiếc chiến thuyền trông coi hai ngàn tên tù binh. Dùng mấy cái thuyền hỏng gỡ bỏ hết vũ khí cùng trang bị động lực, chở bọn tù binh trở về, nếu chúng dám làm gì khác thường thì trực tiếp bắn chìm là được.

Trên đường đi, Khang Tư vẫn còn sửng sờ vì mình chiến thắng quá dễ dàng, người ta thường nói hải chiến rất khó có thể đạt được thắng lợi hoàn toàn? Thế mà mình lại dễ dàng tiêu diệt hết toàn bộ thủy quân của thành Thanh Nguyệt!

Suy nghĩ một chút, Khang Tư cười cười tự giễu mình, chuyện này hết thảy đều là trùng hợp mà thôi.

Trùng hợp giết chết Thiếu chủ thành Thanh Nguyệt, cướp lấy hai mươi chiếc chiến thuyền. Thủy quân Thanh Nguyệt lại ngu ngốc thành lập đội ngũ nghênh đón khi mình mang theo đại đội nhân mã chạy tới.

Đối phương không có chuẩn bị, mà mình lại tiêu diệt ngay soái hạm của chúng, cho nên mới có thể nhanh chóng đạt được thắng lợi.

Nhưng nếu vì vậy mà xem thường thủy quân Thanh Nguyệt, đó chính là không biết chết sống.

Quân mình chiếm ưu thế, lại còn đánh lén, quân địch ngay lập tức mất đi chỉ huy thống nhất, thế mà mình vẫn bị tổn thất. Thế mới biết, nếu như quang minh chính đại tỷ thí, kết quả hoàn toàn có thể ngược lại.

Nói không chừng thủy quân Thanh Nguyệt lại đem quân mình tiêu diệt hết mà bọn họ không có tổn thất bao nhiêu cũng nên. Bởi vì bên mình không có sĩ quan chỉ huy hải chiến.

Người bên mình chỉ có thuyền trưởng biết một chút kiến thức hải chiến, cũng chỉ biết xông lên đánh giáp lá cà. Nếu mình chỉ huy cũng vậy mà thôi.

Hiện tại xem ra, thiệt hại lớn nhất của hai bên, đều do công kích từ xa, mà tổn thất lớn nhất là chiến thuyền bị bắn chìm.

Cận chiến tuy cũng giết được nhiều thủy thủ thu được nhiều chiến thuyền, nhưng không thể quyết định được thắng bại của chiến trường trên biển.

Có lẽ, mấu chốt của hải chiến, chính là xem ai có thể ở khoảng cách xa nhất, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chìm chiến thuyền của đối phương, mà không phải là xem ai có thủy thủ cường hãn, ai có nhiều thủy thủ hơn.

Sau này nếu hải chiến sử dụng tốt công kích từ xa, không cần sử dụng cận chiến, thì đây là khuynh hướng quyết định thắng lợi.

Nghĩ tới đây, Khang Tư nhìn lại bộ mặt hưng phấn của Khải Hải, hắn biết đó là một nhân tài, bởi vì tính toán, điều chỉnh góc độ nỏ công thành và máy bắn đá, ra lệnh chỉnh góc độ, đều do hắn ban bố. Bất quá người này ngày hôm trước còn là thuyền trưởng soái hạm thủy quân Thanh Nguyệt, thế nào mới qua một ngày, chính hắn động thủ tiêu diệt thủy quân bên hắn lúc trước mà vẫn hưng phấn đến như thế?

Tuy nhiên Khang Tư không so đo chuyện này, cũng không có để ý Khải Hải trung thành đến đâu. Hiện tại trong ý thức của Khang Tư, thân vệ cùng lính hầu mới là hoàn toàn thuộc về mình, chỉ có bọn mới có thể thực sự trung thành.

Còn bọn thổ phỉ và dân binh với mình chỉ có quan hệ trên dưới. Bọn họ chỉ có thể trung thành với đế quốc. Khi lãnh địa bị thu hồi bọn họ tự động chuyển hóa thành cư dân địa phương, không có bất cứ quan hệ nào với mình nữa.

Về phần Ni Nhĩ và Cung Tá Đôn, hai người này gọi mình là chủ công, cũng được coi là thủ hạ trực thuộc của mình. Chẳng qua mình cùng Ni Nhĩ là quan hệ kim tiền, cùng Cung Tá Đôn là quan hệ trao đổi lợi ích, chỉ có thể coi chúng như là thuộc hạ trực thuộc, cho nên trong lòng hắn cũng không so đo xem bọn họ có trung thành hay không.

Đối với Khang Tư, thuộc hạ và thủ hạ là hai từ ngữ hoàn toàn khác nhau. Mình không cần xem thuộc hạ có trung thành hay không, chỉ cần thuộc hạ nguyện ý phục tùng mệnh lệnh là được, thuộc hạ tùy thời có thể do cấp cao hơn ra lệnh mà chuyển sang phục tùng người khác, mình vẫn không có cách nào kháng nghị.

Còn thủ hạ lại là cánh tay phải cánh tay trái của mình, ích lợi cùng một chỗ với mình, mình tốt thủ hạ cũng tốt, mình bại thủ hạ cũng bại, có thể nói hoàn toàn là đồng sinh cộng tử.

Nghĩ đến đây Khang Tư cho rằng có lẽ mình có chút thiên vị, nhưng vì kiến thức và độ sâu không đủ nên chỉ có thể cho là như vậy.

Đang lúc Khang Tư suy nghĩ miên man, giờ phút này Khải Hải đang sợ hãi trong lòng, bởi vì hắn chú ý thấy Khang Tư liếc nhìn về phía mình.

Mặc dù không cách nào nhận ra ý tứ trong mắt Khang Tư, nhưng Khải Hải cho là sau khi hắn đích thân tiêu diệt thủy quân Thanh Nguyệt, lại lộ ra vẻ hưng phấn cuồng nhiệt, điều đó khiến Khang Tư rất bất mãn.

“Bất kể nói như thế nào, mấy ngày trước mình còn là một thành viên trong thủy quân Thanh Nguyệt. Hành động này của mình khẳng định sẽ làm cho Khang Tư nghĩ rằng mình là một kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, mặc dù tính ra lựa chọn của mình là chuyện có lợi với mình, nhưng hành động này có thể trở ngại cho tiền đồ sau này của mình đây.”

Thấy Khang Tư ngắm nhìn về phương xa không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ điều gì, Khải Hải bối rối bắt đầu suy tư: “Mình phải làm thế nào mới có thể vãn hồi ấn tượng này.”

Nhớ tới... suy nghĩ tới... Khải Hải đột nhiên trong lòng bừng tỉnh: “Sau khi mình bị bắt làm tù binh, chỉ là bị người hỏi có nguyện ý gia nhập quân đội hay không, mình còn chưa nói thần phục gia chủ nữa.”

Nghĩ đến đây, Khải Hải lập tức quỳ sụp xuống, hai tay phủ trên mặt đất, dùng giọng điệu cung kính nói:

- Đại nhân! Xin cho tiểu nhân trở thành gia thần của ngài, tiểu nhân thề nguyện thần phục đại nhân, bất chấp gian nguy dầu sôi lửa bỏng!

Hắn không có giải thích tại sao lúc hắn tiêu diệt thủy quân Thanh Nguyệt lại hưng phấn như thế, người ta không hỏi mà nói ra chẳng phải là trong lòng ngươi có quỷ sao?

Loại chuyện làm giảm ấn tượng trong lòng người này tuyệt đối không thể làm.

- Gia thần?

Khang Tư thoáng sửng sốt một chút, tại sao lại có người muốn làm gia thần của mình, mình chỉ là một Thiếu tá Đế quốc thôi mà! Hơn nữa bên Đế quốc cũng không phổ biến chế độ gia thần đó.

Mặc dù không nguyện ý cho lắm, nhưng nghĩ đến Khải Hải rất có bản lĩnh xạ kích từ xa, Khang Tư có hơi động lòng gật gật đầu nói:

- Như vậy ngươi muốn nhận được cái gì?

Lần này đến phiên Khải Hải phát sửng sốt, mình nghĩ nhận được cái gì đây?

“Mình đầu nhập vào chủ công này thật đúng là kỳ quái đây! Ngoại trừ thăng quan tiến chức như diều gặp gió thì còn muốn cái gì nữa chứ? Không phải là nhìn thấy ngươi có năng lực tiêu diệt thành Thanh Nguyệt, ta cũng không nghĩ đầu nhập vào đâu.”

Chẳng qua những lời thế này không thể nói ra được!

Ý niệm trong đầu Khải Hải vừa chuyển, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Thần hạ không dám cầu xin cái gì, chỉ nguyện làm cho vinh quang của chủ công thêm phần rực rỡ.

Khang Tư nhướng mày thầm nghĩ: “Lại là một kẻ khẩu thị tâm phi! Xem ra so với hai tên gia thần kia láu cá nhiều hơn, cũng giả dối hơn. Có điều là không sao, dù sao hắn theo đuổi không ngoài kim tiền và địa vị thôi, sau khi đánh hạ thành Thanh Nguyệt mới có thể bố trí hắn.”

Nghĩ tới đây, Khang Tư khẽ gật đầu nói:

- Không nên gọi ta là chủ công, gọi ta đại nhân là được.

Khải Hải thoáng sửng sốt một chút, có điều mặc dù không hiểu vì sao không thể gọi chủ công, nhưng vẫn hiểu rõ đối phương đã tiếp nhận mình rồi, gương mặt hắn lập tức lộ vẻ mừng rỡ dập đầu:

- Tham kiến đại nhân!

Khang Tư khoát khoát tay:

- Đứng lên đi.

Lúc này, Khang Tư đột nhiên nghĩ đến dưới trướng mình có kỵ binh, có bộ binh, chính là thiếu hụt công thành binh. Ừ! Vừa đúng lúc bố trí cho tên này, bèn nói:

- Thấy ngươi rất có bản lĩnh công kích viễn trình, vậy ngươi chọn lựa người thành lập một đội công kích viễn trình đi! Trang bị chính là những nỏ công thành và máy bắn đá này.

Mặc dù Khải Hải mong chờ có thể chỉ huy chiến thuyền, nhưng nghĩ mình vừa mới đầu nhập vào đây, còn chưa được chủ công coi trọng trong lòng. Hơn nữa chỉ huy đội nỏ công thành và máy bắn đá này cũng hợp với khẩu vị của mình, nên hắn ngoan ngoãn tiếp nhận lệnh bổ nhiệm này.

Kế tiếp Khải Hải lập tức bắt đầu ở thuyền đội lựa chọn người lung tung, có lẽ hắn hiểu rằng khi lên bờ chính là cơ hội tốt để mình tạo dựng sự nghiệp đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.