Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 43




Diệp Phong hít sâu một hơi, xem ra vũng nước đục thánh địa này không dễ tranh. Chính như đối phương nói, Thánh điện võ giả nghìn nghìn vạn vạn, mỗi vị thiên thánh nắm quyền đều trải qua ít nhất mấy nghìn năm mài giũa phấn đấu mới có được địa vị đó. Tuy tốc độ tu luyện của gã siêu phàm nhưng muốn chỉ trong mấy năm đạt đến thành tựu đối phương tốn cả vạn năm thì quá tham tâm rồi.

Đồng thời gã cũng lấy làm mừng đã để lại Hỏa nguyên thánh sứ cho ngày này, đúng là lựa chọn sáng suốt. Hiểu biết về Thánh điện của lão hơn xa Yêu vương, tin rằng tương lai sẽ giúp ích không ít cho việc hành sự ở thánh địa.

"Tốt lắm." Gã gật đầu với Hỏa nguyên thánh sứ, biểu hiện của lão cho đến giờ khiến gã phi thường mãn ý. Đoạn gã tiếp lời: "Giờ các hạ cần nhớ mình đã phản bội Thánh điện, trở thành thành viên của bọn mỗ. Chỉ cần các hạ tận tâm tận lực trợ giúp, có lẽ tương lai sẽ nhận được nhiều hơn Thánh điện cho các hạ nhiều… hy vọng các hạ không làm việc gì ngu xuẩn."

Hỏa nguyên thánh sứ lạnh buốt cõi lòng, người khác nói vậy sẽ bị lão cho là nói khoác, một tiểu tử thực lực bất quá hư thánh, có tài năng gì mà so với Thánh điện? Để cho lão lợi ích nhiều hơn của Thánh điện mang lại? Nhưng từ miệng gã nói ra thì lại có cảm giác e sợ đầy tự nhiên.

"Bất quá để phòng vạn nhất, mỗ phải thực hiện chút ước thúc nho nhỏ với các hạ." Diệp Phong nói đoạn, khí tức Thần thông biến bùng lên, chân nguyên lưu chuyển trong thân thể, ngón tay ngưng tụ ra một giọt tinh huyết.

Gã vỗ tay lên trán đối phương.

"Không được phản kháng!" Gã khẽ quát, Hỏa nguyên thánh sứ vốn định phát ra lĩnh vực vì kinh hãi chợt chấn động, trong tích tắc điện quang hỏa thạch đó, tinh huyết trên ngón tay Diệp Phong đã bắn vào thiên linh cái lão, chạm vào trán mà thấm qua da ngay.

Tinh huyết mang theo năng lượng kỳ dị, chảy khẽ trong óc Hỏa nguyên thánh sứ, không khiến lão thấy có gì không ổn mà khiến thân thể ấm hơn. Thoáng sau, một sợi tơ vàng nhạt thuận theo trán Hỏa nguyên thánh sứ chui vào tay Diệp Phong.

Mắt Hỏa nguyên thánh sứ ánh lên kinh nghi, không biết gã định làm gì. Lão vận nguyên lực kiểm tra một vòng không thấy có gì khác. Lẽ nào đối phương bố trí thủ đoạn gì trên mình lão?

"Các hạ yên tâm, Phược hồn Thần thông chú không ảnh hưởng gì đến thân thể hay uy hiếp đến tính mạng các hạ." Chân nguyên quanh Diệp Phong tan đi, sợi tơ vàng chui vào tay gã dần bò lên vài rồi dừng ở phía dưới cổ.

"Tác dụng của đạo Thần thông chú này là rút một tia phân thần của các hạ để lưu lại trong thể nội mỗ, tương lai mà các hạ hai lòng thì mỗ sẽ cảm ứng được đầu tiên. Tuy phân thần không thể truyền tư tưởng cự thể cho mỗ nhưng ý định có lợi hay hại thì cực kỳ dễ dàng phán đoán được." Diệp Phong mỉm cười giải thích.

"Lão phu không dám!" Hỏa nguyên thánh sứ đầm đìa mồ hôi, biết Diệp Phong làm vậy là để lão vĩnh viễn không dám phản bội. Đúng, ngay cả ý niệm còn không dám có nữa kia, vạn nhất bị gã hiểu lầm thì dù không làm việc bất lợi cho gã cũng sẽ bị tính sổ.

Bị Thần thông chú giám thị, Hỏa nguyên thánh sứ triệt để dẹp tan hy vọng mong manh, đành phục vụ gã vô điều kiện.

oOo

Những ngày tiếp theo, để phân chia lợi ích ở thánh sơn, Võ hoàng đồng minh và các thế lực đều dự đại hội đàm phán.

Tuy vì tranh chấp lợi ích mà có đôi chút sóng gió nhưng trước thái độ kiên quyết của Diệp Phong, ý kiến nhanh chóng được nhất trí.

Đầu tiên, gã giành lấy cho Vô Song môn và Mộ Dung gia một khu vực đắc địa, phối hợp cùng vạn niên linh ngọc mà lập tụ linh đại trận, tân vạn niên linh trì lập tức có điều kiện tu luyện tăng gấp mấy lần. Gã là minh chủ, lập công lớn nhất, không ai có ý kiến gì về việc phân phối này.

Tiếp đó gã cho Bách Thảo cốc được chọn một khu vực. Quyết định này khiến các thế lực hơi bất mãn, vì Bách Thảo cốc trong quá trình đối phó thánh sơn không ra sức nhiều, Tạ Vân không cả lộ diện, giờ được quyền chọn trước thì đa số không phục. Nhưng Diệp Phong chỉ nói một câu khiến tất cả đều im lặng.

"Chiếm lĩnh thánh sơn không có nghĩa là hết hậu hoạn, nếu các vị có đủ lực lượng đối kháng thánh giai thì mỗ sẽ để các vị tự chọn lựa." Tuy chúng nhân không biết lực lượng đối kháng thánh giai mà Bách Thảo cốc lấy ra là gì nhưng gã nói thế tức là không thể thay đổi được, họ đành mặc nhận,

Gã lại liệt kê mấy thế lực, đẩy quyền lựa chọn khu vực xuống cuối cùng. Những thế lực này đều vì bảo tồn thực lực mà không dốc sức khi ngăn chặn Ngũ hành tông chủ. Họ đương nhiên không phục nhưng thái độ của Diệp Phong chém đinh chặt sắt, không dốc toàn lực khi chiến đấu mà muốn được ưu tiên hưởng phần thắng lợi, có đâu dễ thế? Các thế lực khác tất nhiên vui vẻ, cũng không ai dại gì mạo hiểm đắc tội gã để vun vào cho mấy thế lực đó.

Xử lý xong xuôi những việc đó, nguyên tắc phân phối cứ chiếu theo quyết sách được Võ hoàng đồng minh thương nghị từ trước mà tiến hành.

Thánh sơn mấy vạn năm thống trị đại lục, sau cùng cũng hạ đài. Võ Nguyên đại lục bước sang một trang mới, nhân vật lịch sử khai sáng ra trang sử này là một cường giả trẻ tuổi mới tu luyện chưa đầy ba mươi năm, ở tuổi hơn ba mươi đã đạt tới mức hoàng cấp điên phong. Cả đại lục sẽ nhớ mãi cái tên này: Diệp Phong!

oOo

"Phong ca ca, chúng ta khi nào thì đến thánh địa chơi?" Thân ảnh Tiểu Hôi liên tục nhấp nhô quanh Diệp Phong, nhảy lên nhảy xuống cực kỳ tinh nghịch, không hề nhàn hạ.

"Ha ha!" Diệp Phong xuất thủ như điện, chụp lấy đuôi nó kéo lên vai mình, ấn mạnh vài trán nó mắng: "Chúng ta đến thánh địa không phải để chơi, nếu đệ nghịch thế này thì không đưa đệ theo nữa."

"Ô ô! Tiểu Hôi ngoan nhất, Tiểu Hôi xưa nay không nghịch bao giờ." Tiểu Hôi lập tức ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt linh động vẫn đảo đi đảo lại đầy ranh mãnh, hiển nhiên không chịu ngoan ngoãn thật sự.

Thẩm Lan tựa vào tay trái gã, còn Hạ Kỳ Lạp như muốn tranh phần, níu lấy tay phải gã, liên tục nhìn sang Thẩm Lan với ánh mắt gây hấn. Tuy vậy, Hạ Kỳ Lạp không bất mãn với bọn Thẩm Lan, chỉ là thỉnh thoảng Diệp Phong thập phần thân mật với ba cô thì Hạ Kỳ Lạp vì không được như thế mà bực tức một mình.

"Tử Thanh và Hồng Diệp, hiện tại đang trong thời khắc quan trọng nhất để đột phá võ hoàng, tin rằng không lâu nữa sẽ thuận lợi xuất quan. Lúc đó chúng ta sẽ đến thánh địa." Diệp Phong khẽ vuốt lớp lông mềm mại của Tiểu Hôi, cười bảo: "Hỏa thánh sứ đang chuẩn bị tại thánh sơn, chỉ cần tập trung đủ là chúng ta sẽ xuất phát." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Lần này đi thánh địa, ba chúng ta… à, bốn." Thẩm Lan mỉm cười nhìn Hạ Kỳ Lạp đang trợn trừng mắt, đổi giọng: "Với thực lực mà nói đều chỉ có hoàng cấp, Hạ Kỳ Lạp muội muội mới đạt đến võ tôn, e rằng sẽ liên lụy đến Phong. Nhưng muội không đành xa huynh."

"Đừng lo." Gã khẽ ôm cô, đưa tay dí vào mũi cười tự tin: "Thánh tiềm giả xưa kia đều với hoàng cấp thực lực tiến nhập thánh địa. Họ vẫn có người sống sót thì ta tin vào thực lực của mình, đủ để bảo vệ bọn muội không sao."

"Tiểu kỳ lạp, muội thật sự muốn đi cùng?" Diệp Phong quay lại nghiêm túc hỏi Hạ Kỳ Lạp.

"Ca ca đi đâu, Hạ Kỳ Lạp theo đó. Ca ca không thể bỏ muội lại." Hạ Kỳ Lạp cũng nghiêm nghị đáp.

"Vậy… được. Bất quá muội tu luyện Vu võ công pháp, nếu bị người Thánh điện phát hiện thì sẽ gặp không ít phiền hà." Gã ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Ca ca sẽ phong ấn muội thành một thiếu nữ không còn thực lực, rồi để Hỏa thánh sứ an bài cho muội một thân phận, như thế sẽ không bị Thánh điện hoài nghi. Muội nhất định phải nghe lời, bằng không ca ca sẽ đưa muội về với tộc nhân."

"Ca ca tốt nhất. Hạ Kỳ Lạp nhất định nghe lời ca ca." Hạ Kỳ Lạp lao vào lòng gã làm nũng khiến gã lắc đầu cười khổ.

Gã lẽ nào còn không biết thiếu nữ tình hoài của Hạ Kỳ Lạp nhưng gã chỉ coi cô là muội muội, cộng thêm quan hệ với ba cô nên không còn lòng dạ chấp nhận thêm thiếu nữ như tinh linh này. Có lẽ tương lai cô lớn lên, hiểu biết hơn, sẽ chuyển tình cảm cho người khác….

oOo

Ba tháng sau, Tử Thanh và Hồng Diệp cũng đột phá võ hoàng. Mọi việc ở đại lục đã xử lý xong xuôi, các phương thế lực cũng phân chia khu vực ở thánh sơn xong xuôi. Mộ Dung gia và Vô Song môn tuy không có thực lực mạnh nhất nhưng có Hỏa Vân môn và Ưng Thứu bang chống lưng thì trấn áp được tình thế.

Tiếp nữa, Yêu vương vì muốn phục sinh Thu Tố Thanh, cần một nơi có linh khí cực kỳ sung mãn, nên đến ẩn cư tại vạn niên linh trì mới. Có lão nhân và và cả Yêu điện làm hậu thuẫn, dù Hỏa Vân môn và Ưng Thứu bang không trấn trụ nổi thì tình thế thánh sơn vẫn trong tay gã. Nên khi rơi đại lục lên thánh địa, gã không còn gì lo lắng.

"Lên đường thôi." Hỏa nguyên thánh sứ đã mở thông đạo thông lên thánh sơn. Diệp Phong, Tiểu Hôi, Thẩm Lan, Mộ Dung Tử Thanh, Đông Phương Hồng Diệp, cả Hạ Kỳ Lạp xếp hàng ở cửa.

"Đợi đã." Tiếng nói thanh thót vang lên sau lưng, tất cả ngoái lại, Vũ Hân mặt mũi đỏ bừng đuổi theo, lí nhí: "Ta cũng về thánh địa, ta có thể giúp ngươi…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.