Niệm Giới - Khai Môn

Chương 26




Người đàn ông này thật đúng là âm hồn không tan, không ngừng gọi điện thoại đến quấy rầy, không biết mệt sao?

Anh cũng đã lên kế hoạch kỹ ngày bọn họ kết thúc, cần gì phải dây dưa? Thật sự là phiền toái!

Thích Hiểu trong lòng không khỏi oán thầm, hai chân không ngừng vuốt ve, lòng bàn tay nắm di động mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đang suy nghĩ mình có nên nhận cú điện thoại này hay không.

Khang Viêm thấy sự khác thường của cô, "Làm sao vậy nha đầu, sao không nghe điện thoại?"

"Ách?" Thích Hiểu lúng túng, sau đó nở nụ cười, đầu ngón tay mảnh khảnh nhấn nhẹ xuống nút trả lời, sau đó lo lắng cực độ đem micro gần sát bên tai, "Mẹ..."

Lỗ tai dựng thẳng lên, nhưng trong loa lại một hồi im lặng.

Trong thư phòng của biệt thự cổ kính, Cố Nghị Quân mới từ trong phòng tắm đi ra, bọt nước chảy từ trên cổ xuống trên ngực màu đồng, ở trong không khí lóe sáng lộ ra mị hoặc, anh mặc áo ngủ màu ố vàng, chân thon dài ngồi ở trên ghế da, một tay cầm điện thoại di động áp vào bên tai, khi nghe thấy giọng nói cực nhỏ của Thích Hiểu, mày lạnh cau lại.

Khi trong điện thoại không có truyền ra bất kỳ thanh âm nào, lá gan Thích Hiểu cũng lớn hơn, " Mẹ, con... Con đang ăn cơm cùng bạn, buổi tối sẽ trở về, mẹ cùng cha nghỉ ngơi trước, không cần lo lắng cho con."

Thích Hiểu xoay tròn thật nhanh trong đầu, cô không nghĩ cũng biết vẻ mặt người đàn ông kia sẽ là dạng gì.

Nhất định là đang nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận muốn giết chết cô!

Ánh mắt Cô sáng rỡ xoay tròn, lúng ta lúng túng le lưỡi một cái, cười thầm, "Mẹ, con cúp điện thoại trước,..."

Một cuộc điện thoại, trước sau không đủ mười giây, tất cả đều là một mình cô tự biên tự diễn, Thích Hiểu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, sau khi cúp điện thoại, lập tức vuốt ve ngực của chính mình, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thích Hiểu nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài, cùng Cố đại Boss nói nửa câu cũng đủ làm giảm bớt hơn mười năm tuổi thọ?

Trong thư phòng không khí quỷ dị.

Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai trong hôm nay cô gái này treo điện thoại của anh!

Trong lòng sinh ra cảm giác thất bại, giống như chiếng trống đánh vào trong lòng Cố Nghị Quân, không thể diễn tả được sự tức giận từ ngực bắn ra bay thẳng lên đầu, gân xanh nổi lên cánh tay, Cố Nghị Quân gần như phát tiết nắm chặt nắm tay như muốn bóp nát.

Ba giây sau, con ngươi đen Cố Nghị Quân nheo lại, đốt ngón tay gõ nhẹ màn hình, sau một lúc ngẫm nghĩ, đánh ra một hàng chữ.

Sau đó hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ một chút, gửi đi - -

Thích Hiểu để điện thoại di động lên bàn, ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt triền miên ý cười của Khang Viêm, cô thở ra một hơi, "Học trưởng, vừa rồi, nói tới chỗ nào rồi?"

Bộ dáng mất hồn mất vía, sao giấu được con mắt của Khang Viêm?

Những lời muốn nói lại giấu trở về trong lòng, anh đem miếng thịt bò mình đã cắt đẩy tới trước mặt của cô, "Không nói gì, ăn đi... Không phải là đói bụng sao?"

Thích Hiểu cúi đầu, cầm lấy dĩa ăn, gật đầu, "Ừ."

Một cổ xúc động dâng lên trong lòng, Thích Hiểu chần chờ cầm dĩa ăn cắm xuống tảng thịt bò - -

"Đô - - đô "

Di động trên bàn đột nhiên vang lên, báo có tin nhắn.

"Shit!"

Thích Hiểu muốn mắng to một tiếng, không cần hỏi cũng biết là ai gửi tới!

Dè dặt liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Khang Viêm một cái, tay Thích Hiểu từ từ cầm điện thoại di động, đột nhiên trước mắt một tin nhắn đến.

Cố Nghị Quân: Mười giờ tối, đúng giờ đóng cửa.

"..." Thích Hiểu cơ hồ khóc không ra nước mắt.

Tám chữ, đủ để thể hiện bản lĩnh tích chữ như vàng của người đàn ông này...

Bất quá, cô sao lại cảm thấy có chút không thích hợp, đúng giờ đóng cửa...

Thật coi Thích Hiểu cô là ngu ngốc sao? Cho rằng cô không mang chìa khóa sao...

Thích Hiểu thuận tiện đem túi xách của mình kéo khóa kéo ra, bàn tay nhỏ bé lục lọi bốn phía trong túi xách...

Bất quá sau một hồi lục lọi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm trước kia đã biến thành trắng bệch.

Rút tay ra, mắt to chớp liên tục, lại cẩn thận suy nghĩ - -

Móa!

Cô sao lại quên mất, lúc trước thống nhất cùng Cố Nghị Quân về nhà sau tan tầm, cô cũng rất "Ôn thuận" đem cái chìa khóa đặt ở trên tủ giày trong nhà, khó trách giọng điệu của anh ta mạnh mẽ cứng rắn như vậy!

Thích Hiểu giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, khuôn mặt lập tức quẫn bách.

Thời gian sao qua nhanh như vậy? Vừa rồi rõ ràng mới bảy giờ, lúc này đã chín giờ? Trêu chọc cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.