Niệm Giới - Khai Môn

Chương 21




"10 điểm! Số điểm mà vị thí sinh cuối cùng tham gia đạt được là… tối đa! Oh my god! Thật sự là 10 điểm! Điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Ngay đến cả giám khảo nghiêm khắc nhất của chúng ta cũng cho điểm tuyệt đối! Thật không ngờ! Vào đúng lúc cuộc thi của chúng ta đi đến hồi kết lại xuất hiện một cú lộn ngược dòng mạnh mẽ như vậy!" Người dẫn chương trình dường như kích động sắp ngất đến nơi.

Ở chỗ ngồi, Hàn Mạt Mạt hét ầm lên, ôm lấy Cung Thượng Trạch lắc lắc: "Mười kìa! Mười kìa! My god! Quả đúng là nghịch thiên! Giám đốc, anh thật lợi hại, quá lợi hại! Sau này tôi sẽ là fan não tàn của anh!"

Ninh Tịch vỗ vỗ vai Cung Thượng Trạch, vẻ mặt kiểu xem thế là đủ rồi: "Bé Trạch nhà ta thật lợi hại!"

"Trải qua một cuộc cạnh tranh kịch liệt, chủ nhân của giải thưởng Kim Đỉnh lần này đã xuất hiện, sau đây, xin mời thí sinh cuối cùng của chúng ta, anh X lên sân khấu nhận giải thưởng! Đúng thế chính là vị thí sinh ẩn danh lúc đăng kí, chậc chậc, tôi cũng rất hiếu kì, vị thí sinh bí ẩn đạt giải thưởng Kim Đỉnh lần này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây!"

Cuộc thi đã có kết quả cuối cùng, lúc này tất cả mọi người có mặt ở hiện trường mới sực tỉnh.

"Oh Fuck! Tình huống gì thế này?"

"X là ai thế? Chui từ đâu ra vậy?"

"Ai mà biết được, trên màn hình có viết là giám đốc của Studio thiết kế Tắc Linh gì gì đó, những cái khác đều không có, ngay cả tên thật cũng không viết luôn!"

"Studio Tắc Linh? Của ai vậy? Hoàn toàn chưa nghe tên bao giờ!"

...

Cuộc thi này cho phép tham gia ẩn danh, cho nên người dùng biệt danh thay thế cũng rất nhiều.

Lúc đầu khi Cung Thượng Trạch nói với Ninh Tịch muốn tham dự ẩn danh, Ninh Tịch cũng không hỏi gì nhiều, liền để cậu ta tự quyết định, trong bụng nghĩ thầm chắc cậu ta muốn công thành danh toại rồi mới công bố thân phận thật, điều này cũng dễ hiểu.

Tròng mắt Hàn Mạt Mạt quay tròn, ngay sau đó như thể bừng tỉnh đại ngộ, kích động vỗ trán nói: "My god! X! Chị Tịch, đây chẳng phải viết tắt chữ cái đầu của tên chị hay sao?"

"Hửm? Viết tắt tên chị á?" Ninh Tịch hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

"Ừm." Cung Thượng Trạch gật đầu, gương mặt trông có vẻ ngượng ngịu.

"Ôi, Tiểu Ngao nhà chúng ta thật biết quan tâm người khác mà!" Ninh Tịch thật sự cảm động.

...

Khoảnh khắc nhìn thấy điểm số, Đới Uy đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ khó nhìn, gân xanh trên trán giần giật.

Giờ phút này, mắt gã ta trợn trừng trừng nhìn vào sáu bộ váy đó, dán chăm chăm vào mỗi một chi tiết nhỏ của từng chiếc váy, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ khó thấy.

Những bộ thiết kế này… cách xử lý trong từng chi tiết nhỏ này… tại sao lại quen thuộc đến thế…

X…

Chẳng lẽ lại là…

Không! Không thể nào!

Cái tên Cung Thượng Trạch đó chỉ biết cắm đầu vào thiết kế chứ đâu có tí khả năng sinh tồn nào, lúc ra đi ngay cả một đồng trên người cũng không có, bây giờ tên đó có lẽ đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài đường, trở thành ăn xin rồi mới phải, làm sao có thể quay về nước, lại còn tham gia vào giải Kim Đỉnh được?

Hơn nữa, tên đó xuất thân từ chuyên ngành chính quy, phong cách tương đối ổn định, chắc chắn sẽ không đi theo lối phá cách này.

"Tại sao lại có thể như thế được! Đới Uy thế mà lại thua!" Lý Nhạc Lăng kinh ngạc vô cùng.

"Chẳng qua chỉ là để lòe thiên hạ mà thôi!!" Đới Uy nghiến răng nói.

Ninh Tuyết Lạc không cần biết thiết kế gì với thiết kế gì, cô ta chỉ biết thịt đến miệng rồi còn mất, thể diện của cô ta bị dẫm nát, ánh mắt cô ta nhìn Đới Uy cũng lạnh đi mấy phần: "Anh chẳng phải đã nói là tuyệt đối không có sơ hở gì cơ mà? Tại sao lại để một tên vô danh tiểu tốt đánh bại?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.