Niệm Giới - Khai Môn

Chương 127: Phiên ngoại 2




Lâm Chi Chi trầm ngâm nói: "Có đôi lúc không cần đến chứng cớ, cư dân mạng cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần hơi dẫn dắt một chút là bọn họ sẽ hiểu ra. Chuyện như thế này một lần thì còn nói là trùng hợp, hai lần thì là ngoài ý muốn, nhưng tới lần thứ ba thì em cho rằng cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào?

Đến lúc đó cho dù cô ta có làm sạch cỡ nào cũng không thoát được liên quan. Chỉ cần từng bước từ từ phá hủy hình ảnh hiền lành nhu nhược của cô ta trong mắt công chúng, như vậy sau này có chuyện như thế này diễn ra nữa thì chúng ta cũng không bị ép vào thế bị động."

Ninh Tịch híp hai mắt lại: "Đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến!"

Lâm Chi Chi vừa nói vừa mở ngăn kéo ra: "Đúng rồi, có đồ tặng cho em."

"Cái gì thế?" Ninh Tịch nhận lấy, nhìn kỹ rồi lập tức kinh ngạc: "Chìa khóa xe?"

"Ừ, công ty cấp cho em đấy. Phim của em sắp chiếu, đến lúc đó cần dùng đến xe."

"Ôi má ơi! Công ty cấp cho em một chiếc BMW?"

Hơn nữa giá trị cũng không thấp, ít nhất phải trên trăm vạn tệ.

"Mấy thứ này là mặt mũi của nghệ sĩ nên tất nhiên không thể quá kém được, huống chi biểu hiện của em cũng không tệ! Không chỉ có Thiên Hạ mà còn nhận được hai hợp đồng đại diện nữa."

"Cám ơn chị Chi Chi, cảm ơn công ty, em nhất định sẽ cố gắng phấn đấu!" Ninh Tịch vui vẻ không thôi cầm chìa khóa ngắm đi ngắm lại: "Chị Chi Chi, đợt tuyên truyền của phim đã kết thúc rồi, gần đây có việc gì không?"

"Đang muốn nói với em đây, tối mai 8 giờ, nhãn hiệu nước hoa Noble tổ chức họp báo ở khách sạn Đế Tước, em nhớ phải đến tham gia đấy!"

"Dạ!"

"Ngoài ra còn có một việc..."

"Việc gì ạ?"

"Chị đang nghĩ có nên để Tiểu Đào đến ở chung với em không, để tiện chăm sóc cho em hơn."

Ninh Tịch vừa nghe thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhỡ đâu gặp đúng lúc Lục Đình Kiêu tới thì thảm rồi.

"Ờ... ờ... cái này... hay là thôi đi! Em tự biết chăm sóc bản thật tốt mà! Thật ra thì em đã quen ở một mình, ở chung với người khác sẽ cảm thấy mất tự do..."

"Vậy cũng được." Lâm Chi Chi cũng không miễn cưỡng.

Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Hai người còn đang nói chuyện thì một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Ngay sau đó Lôi Minh hớt hơ hớt hải đi vào: "Chi Chi... Ninh Tịch cũng ở đây à! May quá! Hai người có thấy Giang Mục Dã đâu không?"

Ninh Tịch lắc đầu một cái: "Không thấy! Sao thế ạ?"

Lâm Chi Chi cũng nói: "Không thấy."

Lôi Minh tỏ vẻ như sắp chết tới nơi: "Mục Dã mất tích một ngày một đêm rồi! Làm cách nào cũng không liên lạc được!"

"Có phải lại trốn ở đâu chơi game không?" Ninh Tịch nói.

Lôi Minh nhìn đồng hồ đeo tay liền vội vàng la lên: "Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy nhưng mà sáng nay cậu ấy có một buổi kí hợp đồng đại diện trị giá ngàn vạn tệ đó, anh phải đàm phán suốt ba tháng mới lấy được! Nhưng đến giờ còn không thấy cậu ta đâu, đây chẳng phải muốn mạng anh sao?"

Ninh Tịch co giật khóe miệng: "Hợp đồng đại diện ngàn vạn tệ... tên phá của này..."

"Lễ kí hợp đồng còn bao lâu?" Lâm Chi Chi hỏi.

"Chỉ còn hai tiếng nữa! Kính nhờ hai người nghĩ kĩ hộ tôi với! Rốt cuộc cậu ta có thể sẽ đi đâu chứ? Những chỗ bình thường cậu ta hay tới tôi cũng tìm hết rồi! Không hề thấy cậu ta đâu!"

Ninh Tịch bất đắc dĩ nói: "Anh Minh, cái này em thật sự có lòng mà bất lực rồi, chỗ em biết chắc chắn anh cũng biết!"

Cô với Giang Mục Dã dẫu sao cũng là quen nhau ở nước ngoài, cho nên không biết những chỗ cậu ta thường tới trong nước.

"Chi Chi à, tôi biết cô bận rộn, xin cô, giúp đỡ tôi chút đi mà, nếu cái hợp đồng này mà vuột mất, thì tôi treo cổ tự tử luôn đó!" Lôi Minh cao hơn 1m90 cơ bắp chắc nịch lại làm bộ khóc lóc đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.