Niệm Giới - Khai Môn

Chương 1




Giọng nói của Đưởng Dạ trong trẻo như hạt châu rơi vào khay ngọc, nhưng không hiểu sao vào tai của Ninh Tịch lại chẳng khác gì như âm thanh từ địa ngục vọng lên vậy.

Ninh Tịch hít sâu một hơi, lúc này, trong lòng cô không tài nào bình tĩnh nổi, bèn dùng kĩ năng diễn xuất của thân làm ra vẻ bình tĩnh nhất: "Đúng là đã lâu không gặp, không biết là lần này Đại sư huynh tự mình "thân chinh" đến đây là vì việc gì?"

Đường Dạ nghe xong, không biết nghĩ đến điều gì sắc mặt lại âm u thêm mấy phần.

Thấy thế, Ninh Tịch lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, Đường Dạ u ám gằn từng chữ một: "Nhiệm vụ cấp S."

Vẻ mặt Ninh Tịch lập tức lại càng trắng hơn.

Quả nhiên...

Chỉ e là hôm nay cô thật sự khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi.

Nếu như là một năm trước, chuyện sống chết đối với cô quả thật không sao cả, nhưng bây giờ cô có giấc mơ của mình, có sự nghiệp, có bạn bè, có Tiểu Bảo, còn... còn có… Lục Đình Kiêu.

Cô không muốn chết.

Nhất là lúc cô nghĩ đến việc Tiểu Bảo đang ngoan ngoãn chờ cô về thì trong lòng lại càng dâng lên ham muốn sống mãnh liệt.

"Đại sư huynh, dù gì cũng đã từng là đồng môn, huynh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt muội ư?" Ninh Tịch ý đồ dùng câu chữ đả động lòng người.

Đường Dạ nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lẽo, không nói gì cả mà chỉ giơ tay lên.

Thần kinh khắp người Ninh Tịch lập tức căng thẳng, chỉ thấy sau khi Đường Dạ giơ tay lên thì có hai người đi xuống từ trực thăng.

Lông mày của Ninh Tịch cau chặt hơn, trò gì vậy?

Tên cầm thú kia có phải đã đánh giá cô cao quá không? Chỉ xử lí loại củi mục như cô mà còn sợ mình Đại sư huynh không xử lí được nên phái thêm trợ thủ?

Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Tịch chảy ròng ròng, cô biết rằng phần tình cảm với Đường Dạ ngày xưa cũng vô dụng rồi, bèn ngay lập tức bắt đầu tính toán đường ra khác.

Cho dù khoảng cách này rất dễ thất bại nhưng ít nhất thì cũng phải thử một lần xem sao.

Thừa dịp Đường Dạ nghiêng đầu nhìn hai người đằng sau, cơ thể Ninh Tịch nhanh chóng chuyển động, nhanh như chớp tháo chạy về phía cửa ra vào.

Nhưng còn chưa chạy được ba bước thì bên hông đã bị xiết chặt.

Một sợi dây thừng xiết lấy eo cô, chỉ thoáng dùng sức thôi, cả người cô đã bị giật trở về chỗ cũ, hơn nữa người kia còn lợi dụng lực kéo của dây thừng xoay cô mấy vòng, trói chặt cô lại.

Thủ đoạn trói người của Đại sư huynh đúng là càng ngày càng thuần thục!

Cùng lúc đó, dưới lầu, Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi xem cảnh Ninh Tịch đang bị trói chặt, ngón tay anh đã đặt lên bộ đàm chuẩn bị hạ lệnh ra tay.

Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ cũng lạnh xuống, người đàn ông này...

Thoạt nhìn nhã nhặn nhưng tuyệt đối không phải loại lương thiện gì!

Mà Ninh Tịch thì hãy còn đang nhìn chằm chằm đầu dây thừng trong tay Đường Dạ, giễu cợt nói: "Đại sư huynh, mấy người cũng coi trọng muội quá đi? Đối phó với loại cặn bã như muội mà lại bố trí tận nhiệm vụ cấp S, lại còn phải là huynh tự mình thân chinh... này có phải lãng phí tài nguyên quá rồi hay không?"

Đường Dạ vẫn không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô lại có vẻ gì đó không dễ nắm bắt, khiến cho lòng người sợ hãi.

Hai người bên cạnh Đường Dạ, một người thì cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, một người thì cầm một chiếc hộp hình vuông nhỏ cỡ bằng bàn tay.

Đường Dạ sửa sang tay áo, sau đó mở hai chiếc hộp kia ra như là để kiểm tra lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.