Nhưỡng

Chương 8: 8: Chuyện Cũ Của Tiểu Hamster 1




Translator: Nguyetmai

Cuộc trò chuyện với Hứa Hinh khiến Trần Khải Tâm cảm thấy nhẹ nhõm như tháo được cái gông xiềng trong lòng ra, bởi vì đây là chuyện mà kiếp trước hắn cảm thấy tiếc nuối. Dù rằng chủ đề cuộc nói chuyện này chủ yếu là về việc tự học sau giờ lên lớp, nhưng thế cũng tốt lắm rồi.

Sau khi trở lại phòng ngủ, đương nhiên Khai Tâm không thể tránh được việc bị ba con sói cô đơn dùng cực hình ép hỏi!

Sau khi đã thỏa mãn tính tò mò nhàm chán của ba con sói, Khai Tâm mới đeo kính thực tế ảo lên, tiếp tục vào Giang hồ"Giang hồ" làm đại sư huynh của phủ Mộ Dung.

Hắn tin rằng… trong ngày hôm nay, chuyện hắn tâm sự riêng với hoa khôi Hứa Hinh sẽ lan truyền khắp học viện, e là sẽ có một thời gian không được bình tĩnh đây.



Tại hậu viện của phủ Mộ Dung có một gian phòng là của Khai Tâm. Đó là đãi ngộ sau khi trở thành đệ tử của phủ Mộ Dung. Ra khỏi gian phòng, hắn thấy bên ngoài có mấy con bồ câu đưa tin đang bay vòng vòng, sau đó lao về phía hắn.

"Khai Tâm sư huynh, bọn đệ ra ngoài luyện cấp đây, sau này mà có chuyện gì hay ho thì nhớ thông báo đấy…" Mở tờ giấy trên chân bồ câu ra mới thấy là thư của mấy người Tuyền Phong Tiểu Lý.

Khai Tâm lần lượt trả lời bọn họ, rồi mới nhớ ra rằng mình có một chuyện quên làm!

Nhiệm vụ nghĩ cách cứu Tú Nương và hóa giải nguy cơ của thôn Tô Hà đã hoàn thành rồi, nhưng hắn vẫn chưa đến Phủ LệnhPhủ lệnh trong thành để lĩnh thưởng…

Hình như thù lao là hai nghìàn lượng bạc thì phải.

Mặc dù hẵn hắn vẫn còn sáu ngàn nghìn lượng, nhưng làm gì có ai sợ tiền nhiều.

Cầm Quân Tử Kiếm, Khai Tâm hưng phấn ra khỏi phủ Mộ Dung, đến thẳng Phủ phủ tThành Chủchủ.

Phủ lệnhPhủ lệnh của tThành Cô Tô là một tướng quân, dáng người cao to, tướng mạo uy nghiệm, có cảm giác rất công chính nghiêm minh!

"Ngươi là Khai Tâm à?"

"Vâng, thưa đại nhân."

Dù chỉ là đi nhận thưởng thôi, nhưng Khai Tâm vẫn làm việc theo quy tắc Giang hồgiang hồ, hắn ngẩng đầu, ưỡn thẳng ngực, trả lời một cách thản nhiên.

Lúc này, nét mặt nghiêm túc của phủ lệnhPhủ lệnh mới hiện lên nét hài lòng và thưởng thức:

"Khá lắm!"

"Bản phủ đã nghe nói về Hắc Phong Trại từ lâu rồi, nhưng những tên giang hồ đó có bản lĩnh không nhỏ, trốn trong núi sâu, quan binh bọn ta cũng không có cách gì cả. Ngươi có thể một mình giết chết hai tên trại chủ và hàng chục tên sơn tặc của Hắc Phong Trại, không những cứu được bách tính ở thôn Tô Hà, mà còn khiến bản phủ cảm thấy được an ủi phần nào…"

"Đại nhân quá khen rồi."

Phủ lệnhPhủ lệnh lại gật đầu lần nữa: "Lần này ngươi có công giải cứu thôn Tô Hà, giết được hai tên trại chủ, khiến đám tặc của Hắc Phong Trại không dám xuống núi làm chuyện ác trong một thời gian, bản phủ quyết định thưởng ngươi hai ngàn nghìn lượng bạc xem như khích lệ."

"Tạ ơn đại nhân."

Khai Tâm không hề khách khíkhách sáo xoay người sang nhận bạc mà thị vệ mang đến, rồi chuẩn bị cáo từ rời đi.

Ai ngờ phủ lệnhPhủ lệnh lại lên tiếng: "Khai Tâm, trước kia ta nghe quản gia của phủ các ngươi nói rằng bọn trộm mộ ở phương Bbắc đến, có một kẻ đã chết dưới tay ngươi… Chuyện này có phải sự thật không?"

"…" Khai Tâm hơi sửng sốt.

Sao tự nhiên phủ lệnhPhủ lệnh lại nhớ đến chuyện này?

"Chuyện này đã chấm dứt rồi mà?"

Sắc mặt của phủ lệnhPhủ lệnh trầm xuống, thở dài: "Vốn dĩ ta cũng tưởng là thế, nhưng… Đám trộm mộ đáng chết ấy lại làm ảnh hưởng đến tThành Cô Tô chúng ta. Hôm qua, chúng chẳng những đào trộm thi thể của tên trộm mộ mà ngươi đã giết đó mang đi, còn để lại hàng chữ khiêu khích cạnh đó…"

"Cái gì?" Khai Tâm giật mình!

Trong lòng hắn xuất hiện một linh cảm chẳng lành!

"Chữ gì?"

Khai Tâm nhanh chóng suy nghĩ, không ngờ sau nhiệm vụ đó, đám trộm mộ không những không sợ hãi chạy trốn, ngược lại còn ở lại tThành Cô Tô, hơn nữa còn to gan trộm thi thể của lão tam đi, bây giờ phủ lệnhPhủ lệnh nhắc đến… những tên trộm được coi là một nửa giang hồ này… Chẳng lẽ chúng định tìm hắn báo thù sao?

Quả nhiên!

Phủ lệnhPhủ lệnh nói, câu nói để lại đó là nhắm vào hắn…

Khai Tâm giết chết tên lão tam có tình cảm sâu nặng với bọn chúng, hai tên trộm mộ còn lại đã quyết định tìm cơ hội báo thù bằng bất cứ giá nào, nhất định phải dùng đầu của Khai Tâm để cúng tế linh hồn lão tam ở trên trời, còn bảo hắn rửa cổ cho sạch sẽ và chờ chết.

Nói đến đây, phủ lệnhPhủ lệnh hơi ngừng lại một chút, nhìn vào mắt Khai Tâm: "… Chuyện là thế đó, ta chưa kịp thông báo cho Mộ Dung gia tộc, người ngươi đã đến đây rồi thì ta cảm thấy ngươi cũng nên biết."

"Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở."

"Ừm." Phủ lệnhPhủ lệnh gật đầu: "Dù ngươi là đệ tử của Mộ Dung gia tộc, hay là con dân của Thành thành Cô Tô thì ta đều có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của ngươi. Ta cũng đã phái thêm người đi điều tra về hai tên trộm mộ lọt lưới đó rồi."

"…"

Khai Tâm lẳng lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Nếu quan binh của triều đình điều tra về võ lâm nhân sĩ, cho dù tìm ra thì cũng chỉ là đánh rắn động cỏ, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân hắn để giải quyết. Xem ra chuyện mình hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc đã kích hoạt ra một kịch bản bí ẩn khác rồi!

Cho dù kịch bản tiếp theo thế nào thì Khai Tâm cũng không màng đến chút uy hiếp cỏn con ấy.

Hai tên trộm mộ lọt lưới nhiều nhất thì cũng chỉ là tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập, dù xuất hiện trước mặt hắn cùng một lúc, thì với Liễu Diệp Phi Đao, hắn cũng không quá e ngại.

"Đương nhiên."

Phủ lệnhPhủ lệnh nhìn Khai Tâm bằng đôi mắt như nhìn thấu lòng người: "Ngươi đã giết chết được tam trại chủ và nhị trại chủ của Hắc Phong Trại trong một đám sơn tặc, ta nghĩ, chỉ hai tên trộm mộ thì cũng không thể uy hiếp ngươi được. Nếu ngươi có thể giúp Thành thành Cô Tô bắt hai tên trộm mộ này về xử án, bản phủ hứa dù chúng chết hay sống thì ta đều trọng thưởng cho ngươi!"

Quả nhiên là một nhiệm vụ.

"…"

Khai Tâm ngẫm nghĩ lại, hắn cũng hiểu ra nguyên nhân mà phủ lệnhPhủ lệnh bảo hắn làm nhiệm vụ này.

Có rất nhiều phần mộ của hoàng thất ở Thành thành Cô Tô đã bị đào lên, những thứ bị chôn cùng bị trộm đi mất, đương nhiên phủ lệnhPhủ lệnh của Thành thành Cô Tô sẽ phải chịu áp lực không nhỏ rồi, nếu không nhanh chóng bắt được trộm mộ về xử án, bắt chúng nộp những thứ đã trộm ra thì e rằng cái chức phủ lệnhPhủ lệnh này cũng khó mà giữ được…

Phủ lệnhPhủ lệnh làm như vậy, hiển nhiên là vì không có manh mối nào của bọn trộm mộ cả, thế nên mới nghĩ đến hắn.

Khai Tâm suy nghĩ một hồi, hắn không từ chối hoặc đồng ý ngay lập tức mà tỏ vẻ phiền muộn: "Đại nhân, giúp đỡ triều đình truy nã tặc nhânkẻ trộm, đương nhiên tại hạ rất sẵn lòng, nhưng tại hạ mới vào Mộ Dung thế gia một thời gian ngắn, võ nghệ thấp kém, một mình thì không thể ứng phó được… Nếu đại nhân có thể phái thêm vài người yểm trợ…"

"Chuyện này e là không được."

Phủ lệnhPhủ lệnh khó xử: "Trộm mộ rất nham hiểm, xảo quyệt, có động tĩnh gì là chúng bỏ đi ngay, chúng sẽ nhận ra được quan binh của triều đình ngay."

"Thế thì thảo dân cũng không còn cách nào khác."

Khai Tâm tỏ ra tiếc nuối: "Với sức của một mình thảo dân thì làm sao lại là đối thủ của hai tên cao thủ trộm mộ được? Đại nhân, mong người hãy chọn người tài khác!"

"Haizz, bản phủ cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng bản phủ cũng không có kế sách gì…" Giọng nói của phủ lệnhPhủ lệnh nghe rất khổ tâm: "Hai tên này trốn kĩ lắm, nếu ngay cả ngươi cũng không chịu nhận việc chủ động ra khỏi thành để dụ chúng xuất hiện, chắc chắn những người con cháu hoàng thất kia sẽ giận cá chém thớt, nói ta làm việc không ra hồn."

"…" Khai Tâm trầm mặc.

Phủ lệnhPhủ lệnh do dự mãi rồi nói chắc nịch: "Thế này nhé, nếu ngươi thành công bắt hai ngươi người này về xử án, bản phủ sẽ ban thưởng cho ngươi một viên "'Tiểu Hoàn Đan"."'."

Tiểu Hoàn Đan?!

Đôi mắt của Khai Tâm sáng lên: "Cứ quyết định như thế đi!"

Tiểu Hoàn Đan có giá khoảng một ngàn nghìn lượng vàng! Mặc dù hơi kém hơn một chút so với loại thuốc tiên "Đại Hoàn Đan" có thể làm tăng nội lực, thế nhưng có thể khôi phục nội lực và thể lực chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa có hiệu quả chữa trị vết thương đáng ngạc nhiên, ở thời kỳ đầu thế này chẳng khác nào có thêm một mạng nữa, hiếm thấy vô cùng, có thể mạo hiểm một lần vì nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.