Nhưỡng

Chương 49: Chương 49




Translator: Nguyetmai

Món lời lớn từ một bộ áo lông sói khiến ba người hết sức kích động, một phần vì tức giận trước sự xảo trá của ba tên chủ quán, một phần là phấn khích như nhìn thấy được một con đường làm giàu.

Dù rằng một bộ trang bị chỉ kiếm được năm nghìn lượng bạc, nhưng sau khi có số lượng lớn da lông của Cự Lang rồi, cứ tích dần từng ngày thì có thể kiếm được số bạc rất lớn, rất có ích cho sự phát triển trong tương lai!

Nhưng lúc này Tây Môn Thanh lại tỏ ra suy tư: "Không phải chứ."

"Đệ nghe nói số lượng Cự Lang ở trong rừng không nhiều lắm, hơn nữa những người chơi bình thường không thể đối phó được…"

"Ừm." Khai Tâm gật đầu đáp: "Cự Lang không những lớn hơn nhiều so với sói hoang bình thường mà còn rất mạnh, tốc độ di chuyển của chúng rất nhanh, vô cùng hung hãn, tương đương với cao thủ cảnh giới Tạo Hóa. Dù có hai ba người chơi cảnh giới Xuất Nhập thì cũng không thể chiến thắng trong thời gian ngắn được, hơn nữa chắc chắn sẽ bị thương… Ba người kia nói thách như thế cũng là vì nguyên nhân này nữa."

"Cảnh giới Tạo Hóa!"

Lúc này ba người bỗng nhớ tới đại trại chủ của Hắc Phong Trại, nhìn nhau nói: "Vậy có cần mang thuốc theo không nhỉ?"

"Nói thừa, có đại sư huynh ở đây rồi còn cần thuốc gì nữa? Mấy chiếc phi đao là giải quyết được ngay." Tuyền Phong Tiểu Lý trợn mắt nhìn Thương Lang.

"Đúng thế! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?!" Hai mắt của Tây Môn Thanh sáng lên, anh ta đề nghị: "Thế thì chúng ta đánh một mẻ lớn luôn đi, bỏ lỡ cơ hội này là không còn lần thứ hai nữa đâu."

"Ta cũng đang nghĩ thế." Khai Tâm xoay người nói: "Ta cũng vừa tiêu hết tiền rồi, đêm nay chúng ta ở Hàn Sơn Tự xử hết đám Cự Lang ở trong đó luôn đi, mấy đệ lo việc dụ chúng ta, ta phụ trách phần giết…" Dùng phi đao để đối phó với Cự Lang sẽ có ưu thế rất lớn.

"Được!"

Ba người nghe xong thì vui vẻ đồng ý, ai nấy đều phấn khích xoa tay.

Chỉ mất chưa tới nửa tiếng, bốn người đã vào sâu trong rừng cây Hàn Sơn Tự! Càng vào sâu, ánh sáng trong rừng càng thêm âm u, may mà cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tầm mắt, hoàn toàn có thể chiến đấu được, chỉ có điều tối đến sẽ phải đốt đuốc, nhưng cái này cũng không cần lo, bọn họ có hàng dự trữ trong túi Càn Khôn cả rồi.



Tận sâu trong rừng cây Hàn Sơn Tự, hơn bốn mươi người chơi mặc áo võ sĩ màu trắng đang cầm đao và tụ tập ở một chỗ, vừa liếc nhìn xung quanh một cách cảnh giác vừa bàn tán xôn xao: "Ngoại trừ người của Long Hổ Môn thì còn có một số người tới đây để tìm hiểu tin tức, Lâm đà chủ, huynh nói nên làm gì đây?"

Cả đám người nhìn về phía người đàn ông trung niên ở chính giữa. Hắn ta mặc một chiếc áo lông sói, chắp tay đằng sau lưng, đứng thẳng giữa đám đông, trông bắt mắt vô cùng. Đây là một trong tám đà chủ của Thiên Bá Môn mới xuất hiện gần đây, hắn ta có hơn tám mươi tên thuộc hạ, trong đó có rất nhiều người đã đạt tới cảnh giới Xuất Nhập.

Nghe vậy đôi mắt của Lâm đà chủ lóe lên, sau đó hắn ta tỏ vẻ kiên quyết, nói: "Chỉ cần giành được cứ điểm này thì chúng ta sẽ trở thành nguồn tài chính quan trọng của bang phái. Hừ, đến lúc đó, thành Cô Tô cũng sẽ là của Thiên Bá Môn chúng ta! Giết!"

Lần này, biết được nguồn tài nguyên ở Hàn Sơn Tự qua áo lông sói, Lâm đà chủ nhận ra rằng chỉ cần chiếm được nơi này, khống chế lượng sản xuất và tiêu thụ áo lông sói thì trang bị của Thiên Bá Môn sẽ vượt xa những môn phái khác trong thành Cô Tô.

"Vậy đám người của Long Hổ Môn…" Có người chần chừ hỏi.

"Nói nhảm, không để lại một tên nào cả!" Lâm đà chủ hạ lệnh giết chóc một cách lạnh lùng.

Đúng là là danh tiếng của Long Hổ Môn trong thời gian gần đây rất vang dội, nhưng môn chủ của Long Hổ Môn lại chủ động truyền ra tin tức nhận thua trước Khai Tâm, những người trong phái gặp được đều phải trốn tránh, thậm chí còn tỏ ý sẽ sử dụng chung các nguồn tài nguyên với những người chơi khác trong thành Cô Tô một cách công bằng. Tất cả khiến hắn ta biết rằng Long Hổ Môn đã tự động nhổ hết răng nanh và móng vuốt của mình.

Nhân số của Long Hổ Môn giảm xuống chưa tới một nửa của thời kỳ huy hoàng nhất.

Một con hổ không có răng nanh và móng vuốt thì sẽ không còn là vua của muôn loài nữa, càng đừng nói đến việc trở thành chúa sơn lâm, áp chế những giống loài khác!

Đàn sói cũng cắn được hổ.

Bây giờ các môn phái mọc lên như nấm sau mưa, môn phái nào bộc lộ tài năng trong lần cạnh tranh này thì rất có thể trở thành môn phái đệ nhất của thành Cô Tô thay cho Long Hổ Môn!

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Lâm đà chủ đã quyết phải giành được cứ điểm trong Hàn Sơn Tự bằng bất cứ giá nào, để có thể sử dụng độc quyền trong thời gian dài…

Hắn ta muốn những người trong thành Cô Tô đều phải lui bước khi nhìn thấy đệ tử mặc áo lông sói của Thiên Bá Môn!

Lâm đà chủ vừa tung sát ý ra, hơn bốn mươi người không ngần ngại chia ra bốn tổ, nhanh chóng vào trong rừng sâu.



Cự Lang là huyết mạch đặc biệt của loài sói, nó lớn hơn nhiều so với sói bình thường, thân dài bốn mét, cao bằng một người trưởng thành, những người chơi bình thường mới đứng trước mặt nó đã cảm thấy e sợ rồi.

Thế nhưng, dưới sự cám dỗ của lợi ích khổng lồ, rất nhiều người chơi hợp thành đội tới gần ổ Cự Lang.

"Giết!"

"Lão Đồ, cẩn thận, đệ rút lui trước đi, để Lỗ huynh lên!"

Ở một nơi trong rừng sâu, bảy người chơi đang căng thẳng bắt tay với nhau đối phó với một con Cự Lang, ba người trong số đó đã bị thương rất nhiều, bọn họ nhíu mày ngồi ngoài vòng chiến, vận hành tâm pháp để chữa trị vết thương. Bốn người còn lại vừa hô to vừa tạo cơ hội cho đồng bạn có cơ hội công kích Cự Lang, dùng đao, kiếm, rìu, giáo khác nhau, chỉ cần hơi sơ sẩy thôi là trên người sẽ bị thương ngay.

Rào!

Cự Lang rất nhanh và tàn ác, cứ bị thương là đôi mắt của nó lại đỏ ngầu, dùng móng vuốt sắc bén làm một người trong số đó bị thương nặng.

Cả bảy người đều không thể tránh thoát, máu tươi gần như thấm đẫm mặt đất.

Nhưng đánh lâu như vậy rồi mà Cự Lang vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi, cứ mỗi lần nó nổi cuồng là lại có một người phải lùi lại dùng Kim Sang Dược, đồng thời vận công để chữa thương, đủ để thấy được tính phòng ngự cao và sức chiến đấu lâu dài của nó.

"Mẹ kiếp!"

"Nếu biết Cự Lang khó xơi như vậy thì ông đây đã chẳng tới làm gì, dùng Kim Sang Dược đã tốn hơn năm trăm lượng bạc rồi…"

Một người đứng ngoài vòng chiến đang rất bất đắc dĩ.

Mặc dù da lông của Cự Lang có thể bán với giá một nghìn lượng bạc, nếu mang tới tiệm may thì thậm chí có thể làm ra trang bị lên tới mười nghìn lượng bạc, nhưng chia ra cho bảy người thì cũng không lời lãi được bao nhiêu, chưa kể còn dùng nhiều Kim Sang Dược như thế nữa…

"Đừng vội." Một người đứng cạnh không hề sốt ruột, cười an ủi: "Coi như luyện công vậy, võ công của tầng thứ mười xuất hiện thay đổi cũng là vì đánh dã thú cao cấp…"

"Ha ha, đúng là thế thật!"

"Hiểu chưa, sau này chúng ta cứ ở đây theo đội thế này, vừa luyện công lại vừa kiếm được tiền, đi đâu mà tìm được chuyện tốt như thế chứ?"

"Nói thì là như thế!" Người trong vòng chiến lại cười khổ: "Nhưng bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi, sắp nửa tiếng rồi mà con sói chết tiệt này vẫn chưa thua."

Người dùng kiếm thì có vẻ bình tĩnh hơn, nghe vậy bèn cười một tiếng: "Dễ chết thì làm gì có giá trị, tính phòng ngự không cao, da lông cũng không có giá trị!"

"Cũng đúng!"

Cả đám lấy lại tinh thần và tiếp tục chiến đấu.

Đúng lúc này, một tiếng thét thảm thiết vang lên.

Bốn người quay đầu lại nhìn, hơn mười người mặc áo trắng lạ lẫm bỗng xuất hiện ngoài vòng chiến, khí thế hùng hổ, cầm đao cầm kiếm, ba đồng bạn đang vận công chữa thương ngã xuống vũng máu, không hề có cơ hội phản kháng, cả đám tiếp tục bước về phía bốn người đang chiến đấu.

Bốn người thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

"Không ổn!"

"Cẩn thận!!"

Trong lòng hoảng hốt thì lập tức để lộ sơ hở, Cự Lang phát hiện ra đối thủ của mình đang mất tập trung, nó vồ chết một người, rồi tiếp tục quay đầu cắn người tiếp theo. Chỉ trong chớp mắt, bốn người chỉ còn lại hai, sau đó lại phải đối đầu với hơn mười tên sát thủ đang hằm hè bên cạnh…

Những vụ giết chóc thảm thiết như vậy không ngừng diễn ra trong rừng cây, tiếng la hét liên miên không ngớt.

Sau một thời gian ngắn, Khai Tâm đang đi trong rừng bỗng nhiên dừng bước!

Hơi khịt mũi, mùi máu tươi thoang thoảng lan ra từ trong rừng sâu, khiến đôi lông mày của hắn nhíu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.