Nhưỡng

Chương 42: Chương 42




Translator: Nguyetmai

Trên võ đài có đường kính khoảng hai mươi mét, một cây cột cờ phấp phới theo gió ở giữa trung tâm, trên tấm vải đó là một chữ "Nam" rất lớn!

Lời nhắc của hệ thống vang lên: "Trận chiến cuối cùng!"

Để thể hiện ra tính toàn vẹn của người chiến thắng, quy tắc của trận đấu này không giống với những hiệp đấu bình thường, mà là ai đoạt được cờ thưởng sẽ là người chiến thắng. Chỉ cần có thể đứng trong phạm vi hai mét của lá cờ được một phút trở lên thì bên đó sẽ chiến thắng, trong lúc này, nếu như bị đối thủ xâm nhập vào phạm vi của lá cờ thì thời gian sẽ trở lại con số không, tính lại bắt đầu từ khi một trong hai bên tiếp tục vào được trong phạm vi này.

Trong khi chiến đấu, nếu bên nào nhận thua, tử vong hoặc bị rơi ra khỏi võ đài thì đều tính là thua trận. Người còn lại trên võ đài sẽ tự động giành chiến thắng, nhận được giải quán quân của "Bảng giang hồ Nam Hoa" và được đề cử đi đấu khu vực.

Quy tắc vừa được thông báo xong, cuộc chiến của hai võ đài bên cạnh cũng chấm dứt!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người trên võ đài thứ ba.

Khai Tâm đeo khăn che mặt, mặc quần áo màu xanh, nét mặt rất thản nhiên, không hề dao động trước quy tắc mà hệ thống đưa ra, đôi mắt hờ hững nhìn về phía trước…

Orochimaru mặc quần áo đen, tay cầm Tử Mẫu Kiếm, đôi mắt lạnh lùng!

"Chủ động nhận thua thì sẽ không phải chịu đau khổ."

Khi cơ thể trở lại trạng thái bình thường, Orochimaru thu ánh mắt về, hai thanh kiếm Tử Mẫu xoay một vòng trong tay hết sức kiêu ngạo rồi được nắm chặt lấy. Hắn ta hơi ngước mắt, liếc nhìn Khai Tâm với vẻ khinh thường.

Trong khi nói chuyện, nội lực của hắn ta đã dâng lên vùn vụt!

Rầm!

Khí thế của Orochimaru tăng lên rõ rệt, cho tới khi đạt tới cảnh giới Xuất Nhập rồi thì vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, dòng khí tuôn ra từ trong cơ thể hắn ta vẫn không ngừng tăng lên và bành trướng ra… Đôi chân hắn ta hơi lún xuống, để lại hai dấu chân trên võ đài!

Uy thế khiến người ta khó có thể hô hấp bao trùm xung quanh, lao thẳng về phía Khai Tâm.

Dòng khí mạnh mẽ như những tiếng sấm gầm gừ ập tới, những người trong hai võ đài còn lại đều trợn mắt lên, tất cả tỏ ra kinh ngạc tột cùng:

"Cảnh giới Tạo Hóa!"

"Nguy rồi! Không ngờ tên này lại che giấu thực lực! Nội lực của hắn ta cao hơn chúng ta một cảnh giới!"

Đám Ngữ Trà và Hư Bàn đều tỏ ra hãi hùng, khó tin, đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh. Trong "Giang hồ", mới chỉ có khoảng một nghìn người chơi đạt tới cảnh giới Tạo Hóa, hơn nữa tất cả đều có những lời đồn đại khác nhau, không ngờ đại học Nam Hoa của bọn họ cũng xuất hiện một người như thế. Điều đáng sợ hơn đó lại là một kẻ biến thái chỉ có hại mà không có lợi.

Lòng tin rằng Khai Tâm sẽ giành giải quán quân của tất cả mọi người đều tụt xuống nhanh chóng.

Dưới khí thế áp bách của Orochimaru, người chưa kích hoạt cảnh giới nội công và đang đứng trên võ đài như Khai Tâm chẳng khác nào ngọn nến trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, hắn gặp phải mối nguy sẽ bị đổ gục trước khí thể mạnh mẽ của đối phương.

Khai Tâm không đáp lại lời của Orochimaru, hắn lấy một viên thuốc trong túi Càn Khôn ra cho vào miệng rồi lẳng lặng nhấm nuốt. Vẻ mặt bình tĩnh như đang ăn mì trong quán, còn không quên thổi đi cho bớt nóng, hoàn toàn không để mắt tới khí thế, hoàn cảnh nguy hiểm của mình và khí thế mạnh mẽ mà đối phương tạo ra.

"…"

Đôi mắt của Orochimaru cho thấy tâm trạng của hắn ta đang rất phức tạp. Nói thật, hắn ta cảm thấy Khai Tâm cực kỳ yếu ớt! Như thể chỉ cần một chiêu là đã có thể khiến đối phương chết trên võ đài.

Thế nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt và phản ứng thản nhiên của Khai Tâm, thậm chí còn chưa khởi động cảnh giới nội công, hắn ta lại thấy do dự và nghi ngờ.

Người khác không nhìn ra được năng lực của Khai Tâm, chẳng lẽ hắn ta cũng không nhìn ra được sao?

Quyền pháp cấp tông sư của Khai Tâm gần như đã vượt qua mức độ mà tất cả những người chơi hiện tại có thể thi triển ra được rồi, vô cùng lưu loát, sử dụng tự nhiên. Kiếm pháp cấp tông sư cũng không thua kém, dứt khoát, linh hoạt, khó đoán, lực sát thương mạnh mẽ. Điều làm hắn ta giật mình là khí thế mà Khai Tâm tình cờ bộc phát ra khi đứng dưới võ đài, hơi thở trên chiếc phi đao đó khiến hắn ta cảm thấy ớn lạnh như đang đứng ở quỷ môn quan.

"Lên đi."

Đương nhiên Khai Tâm hiểu rằng, với kinh nghiệm và trí thông minh của Orochimaru, hắn ta sẽ không thực sự xem thường mình. Hành động bộc lộ tất cả thực lực này của hắn ta cũng chỉ để dụ rắn ra khỏi hang, ép mình cũng phải phô bày thực lực mà thôi.

Vốn dĩ chiêu này cũng rất hay. Nếu là những người chơi bình thường, ở trận đấu cuối cùng bỗng phát hiện ra cảnh giới nội công của Orochimaru cao hơn mình một bậc thì chắc chắn sẽ hoảng loạn, sự tự tin cũng sẽ tụt dốc không phanh.

Nhưng tiếc rằng, ngay khi nhận ra Phản Lưỡng Nghi Kiếm Pháp thì Khai Tâm đã biết việc này rồi, vì thế cho dù cảnh giới của hắn ta thình lình cao hơn hai bậc thì Khai Tâm cũng không cảm thấy giật mình.

Phản ứng thản nhiên này quả nhiên đã khiến Orochimaru cảm thấy bất an!

Thế nhưng một khi kích hoạt cảnh giới, nội lực phân bố toàn thân cũng sẽ bắt đầu tiêu hao dần dần. Cho dù trong lòng đang rối như tơ vò, hoang mang vô cùng thì hắn ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc ra tay với Khai Tâm, nếu kéo dài thì sẽ rất bất lợi cho hắn ta.

"Tên nhóc khá đấy, can đảm thì can đảm, nhưng không biết công phu thế nào… Để đàn anh này thử xem sao!" Sau khi lấy lại tinh thần, Orochimaru cười lạnh một tiếng, Tử Mẫu Kiếm xoay tròn rồi vung ra, như hai con rắn độc tập kích ở hai bên.

Chỉ nháy mắt, khoảng cách hơn hai mươi mét đã được rút ngắn!

Khai Tâm không hề nhúc nhích, để mặc cho khí thế cuồng bạo và đòn công kích như rắn độc của Orochimaru tới gần, vẻ mặt hờ hững như thể không phát hiện ra.

"!"

Đôi lông mày của Orochimaru nhíu chặt hơn nữa, chiêu thức của hắn ta biến đổi giữa đường, Tử Mẫu Kiếm lại xoay tròn một vòng trên không trung. Tiếp đó, hắn ta vươn tay nắm lấy, hai con rắn độc biến thành hai con rồng đen với khí thế ngập trời, nó mở cái mồm đỏ như máu lao về phía Khai Tâm. Tình thế trở nên nguy hiểm hơn gấp trăm lần, khiến người ta không kịp đề phòng.

Ấy vậy mà Khai Tâm lại như thể đã biết trước rằng Orochimaru sẽ ra chiêu này, ngay khi đối phương vừa thay đổi chiêu thức, hắn nhảy lên cao như một con chim, cả người lộn nhào ra sau lưng Orochimaru.

Hơi khựng lại một chút, Orochimaru xoay người lại trong sự kinh ngạc tột cùng, hắn ta nhìn chằm chằm vào Khai Tâm: "Khinh công cấp tông sư?"

Orochimaru cũng đã từng được chứng kiến khinh công cấp tông sư, vì thế hắn ta biết rõ, nếu chỉ là khinh công dịch chuyển thông thường thì chắc chắn không thể rời khỏi bán kính công kích của Phản Lưỡng Nghi Kiếm Pháp được. Cũng chỉ có những người có tốc độ cực nhanh mới có thể nhảy ra khỏi phạm vi của võ đài để tránh né đòn công kích đã áp sát đến thế, sau đó lại mượn lực để quay trở lại võ đài.

"…"

Những người trên hai võ đài khác đều trợn mắt há mồm.

Chiêu này của Orochimaru nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Với khí thế của cảnh giới Tạo Hóa, Lưỡng Nghi Kiếm Pháp bỗng nhiên thay đổi, sát chiêu biến hóa khôn lường, cực kỳ hung hiểm, bất cứ ai trong số bọn họ đều không thể tránh được.

Vậy mà… Khai Tâm lại nhẹ nhàng tránh thoát.

Phất bay tro bụi dính trên góc áo, Khai Tâm ngẩng khuôn mặt đã bị chiếc khăn che kín của mình lên, vẫn là ánh mắt thản nhiên và kiên định đó.

Vẻ mặt của Orochimaru đã trở nên nặng nề và nghiêm túc: "Tiếp thêm một chiêu của ta đây!"

Giọng nói của hắn ta trầm thấp và lạnh lùng. Đây là trận đấu đầu tiên mà hắn ta nghiêm túc đến vậy kể từ khi tham gia luận võ, hắn ta dự định sẽ dốc hết sức lực để ứng phó!

Không biết có phải là cố tình chế giễu hay không mà Khai Tâm lại một lần nữa tránh né được "Lưỡng Nghi Phản Chuyển" của Orochimaru, dùng tư thế của "Đảo Bạt Thông" để xoay người. Rồi hắn bỗng dừng lại nơi cột cờ, góc độ đáp xuống rất ảo diệu, mọi hành động đều nhẹ nhàng phiêu dật, thái độ cực kỳ thong dong, dù là nam hay nữ trên võ đài đều phải thầm than không ngớt.

Ngay cả những người luôn chỉ tin tưởng vào lực lượng và bản thân mình như Orochimaru cũng bị khinh công tuyệt diệu của Khai Tâm làm chấn động, không khỏi hít vào một hơi.

Chủ động tấn công người có khinh công như vậy thì hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Thế thì chỉ có thể…

Ngay khi Orochimaru đang nhìn về phía cột cờ, Khai Tâm bỗng nói ra một câu khiến hắn ta phải giật mình: "May mà Phản Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của ngươi mới luyện tới tầng thứ bảy, nếu chỉ cao hơn một tầng thôi thì ta sẽ không thể nhẹ nhàng như thế nữa… Hay lắm, bây giờ đến lượt ta ra chiêu."

Không cho Orochimaru có cơ hội lên tiếng, hai tay của Khai Tâm nhanh chóng đưa xuống cạnh hông để lấy Liễu Diệp Phi Đao. Đôi mắt hắn trở nên chăm chú, sự lạnh lùng đủ để người khác sợ hãi!

Vù!

Một dòng khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được bỗng nhiên trào ra từ người của Khai Tâm.

Khởi động cảnh giới Xuất Nhập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.