Nhưỡng

Chương 22: 22: Đêm Giao Thừa 1




Translator: Nguyetmai

Vơ vét hết mọi của cải của Hắc Phong Trại, ba người Khai Tâm mang theo chiến lợi phẩm trở về thành Cô Tô.

Lúc này sắc trời đã sáng rồi, đường phố tấp nập, những người chơi đông đảo vẫn đi tới đi lui trong ngoài thành, phấn đấu vì giấc mộng giang hồ của mình!

"Tìm một nơi uống rượu đi, chúng ta phân chia những gì thu hoạch được lần này." Khai Tâm đề nghị.

Tây Môn Thanh thay đổi sắc mặt: "Uống rượu thì được, nhưng chiến lợi phẩm thì đừng có chia."

"Đúng thế."

Tuyền Phong Tiểu Lý vội vàng hùa theo: "Sư huynh, mặc dù Tiểu Tuyền Phong đệ khá là tham tiền, nhưng lần này đệ đã có túi Càn Khôn rồi, cả mấy nghìn lượng bạc trên người tam trại chủ nữa, tu vi còn tiến bộ thêm, tính ra thì đệ đi theo sư huynh đã là hời lắm rồi, huynh mà còn nói nữa là đệ ngại lắm đấy." Nói xong, cậu ta cười hề hề.

"Đúng vậy."

Tây Môn Thanh cũng nói nghiêm túc: "Sau này có những chuyện hay ho thế này, chỉ cần sư huynh nhớ tới bọn đệ là bọn đệ vui rồi, chiến lợi phẩm thì đừng chia nữa."

Bọn họ có cách nghĩ của bọn họ, Khai Tâm cũng vậy!

Nếu lần này không có sự trợ giúp của Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý, chắc chắn một mình hắn sẽ không thể đánh bại được Hắc Phong Trại, nếu đợi một thời gian nữa thì e rằng sẽ bị người của Long Hổ Môn chiếm mất.

Đến cuối cùng, Khai Tâm phải nói hết lời mới có thể chia được số chiến lợi phẩm và hơn sáu vạn lượng bạc tìm được trong sơn trại ra làm ba phần.

"Theo ý đệ, dù sao bây giờ sư huynh cũng tới cảnh giới Xuất Nhập, hai môn võ công đã tới cảnh giới Tông Sư, đủ điều kiện để tự lập môn phái rồi, hay là chúng ta gom tiền lại, huynh đi xin thành lập một bang phái rồi làm bang chủ, bọn đệ làm phó bang chủ, chắc chắn sau này tiếng tăm sẽ hơn hẳn Long Hổ Môn…"

"Hiếm khi mới thấy Tiểu Lý đưa ra lời đề nghị có chiều sâu tư tưởng như vậy, Khai Tâm, huynh có thể ngẫm nghĩ xem sao."

Tây Môn Thanh nhướn mày, cũng cảm thấy khá hay.

Sự thành lập của Long Hổ Môn khiến thành Cô Tô thay đổi rõ rệt, cũng khiến cho anh ta hiểu ra rằng, sau này muốn chơi được ở trong "Giang hồ" thì không thể chỉ dựa vào một hai người được…

Đương nhiên là ngoại trừ những quái vật hình người như Khai Tâm.

Tây Môn Thanh không khỏi than thầm ở trong lòng.

"Ta không có hứng thú với việc xây dựng bang phái."

Khai Tâm lắc đầu: "Chí hướng của ta không nằm ở đây, không có thời gian và hứng thú quản lý các việc vặt, nếu hai đệ thành lập bang phái thì ta có thể gia nhập…"

"…"

Thấy Khai Tâm nói như vậy, hai người bỗng cảm thấy áp lực thật là lớn: Bảo bọn họ làm bang chủ, Khai Tâm làm thuộc hạ? Đùa gì chứ hả, áp lực quá lớn, không thể chịu được đâu…

Không ai tiếp tục nhắc đến đề tài này nữa.

"Được rồi, tìm một nơi uống rượu trước đã."

"Ngọc Môn Lâu, đệ mời!"

Tuyền Phong Tiểu Lý đã quên rằng lần trước cậu ta còn thề không bao giờ tới đó nữa, nhưng cũng đúng thôi, thời thế thay đổi, bây giờ trong túi có mấy vạn lượng bạc, cậu ta vỗ ngực, nói một cách hào hùng!



Bây giờ Ngọc Môn Lâu không ít khách như hồi "Giang hồ" mới ra mắt hai tháng đầu nữa, bắt đầu thoát khỏi thời kỳ ế ẩm, những người chơi có tiền tăng lên nhiều rồi.

Ba người đi vào Ngọc Môn Lâu, chọn ba người đẹp hầu rượu với vẻ đẹp khác nhau và một vị trí gần cửa sổ để ngồi xuống.

Trên đường đi qua mấy chỗ ngồi, thỉnh thoảng lại có những người chơi lạ mặt nở nụ cười và nâng cốc lên.

Mặc dù rất kinh ngạc nhưng Khai Tâm vẫn điều chỉnh tâm trạng và chào hỏi lại, vừa mang theo dáng vẻ "bốn biển đều là huynh đệ" của người giang hồ, vừa không mất đi sự nhã nhặn, cẩn trọng cùng với ngạo khí…

Hình ảnh này lọt vào mắt của những người ngồi cách đó không xa.

Một cô gái đeo khăn che mặt màu xanh nhạt, nước da trắng nõn, dáng người thướt tha, đôi mắt sáng ngời thấy ba người Khai Tâm ngồi xuống thì tỏ ra rất tò mò: "Đó chính là cao thủ lợi hại nhất của thành Cô Tô sao? Lam Sam Quân Tử Kiếm đúng là không tầm thường, không hổ là đệ tử của Mộ Dung thế gia, chỉ phong thái này thôi đã rất hơn người rồi."

Tiếng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi vào đĩa vang lên sau tấm khăn lụa mỏng, dễ dàng lôi cuốn người khác.

Lời nói của mỹ nhân đeo khăn che mặt khiến hai thanh niên ở đối diện nhíu mày lại, cả hai cùng nhìn về phía đó, một trong hai người nói bằng giọng khinh thường: "Mộ Dung thế gia? Chẳng phải là loại nhà giàu mới nổi phất lên bằng cách ăn cắp võ học của các môn phái lớn sao? Có gì đặc biệt đâu cơ chứ?"

"Thứ đáng để mắt tới cũng chỉ có "Vật Đổi Sao Dời" mà thôi, ta nghi lắm… Hiện tại hắn có đủ tư cách để học võ công thượng thừa này không." Một người khác rút ánh mắt về, giọng nói trào phúng: "Còn về phong thái thì sư muội nói không sai, đáng tiếc trong giang hồ thì thứ này không thể ăn thay cơm được."

"Đúng thế, đúng thế."

"Tứ đại gia tộc lấy Nam Cung thế gia làm chủ! Sản nghiệp của Nam Cung gia tộc trải rộng từ Nam ra Bắc, thế lực bậc nhất Giang Nam; Đông Phương thế gia kiểm soát vùng duyên hải, xưng bá một cõi; Tây Thành gia tộc phát triển vùng sơn lâm với những người có tài nghệ đặc biệt, nhân tài đông đúc; Bắc Đường gia tộc rong ruổi sa mạc, khó mà địch nổi. Tứ đại gia tộc đều có địa bàn riêng, ngạo nghễ thiên hạ! Một gia tộc do đệ tử của một môn phái sa sút thành lập mà cũng dám xưng là Mộ Dung thế gia, đúng là nực cười."

Hai người thay nhau lên tiếng, giọng nói càng lúc càng lớn, không coi Mộ Dung thế gia ra gì cả, không những phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của mấy người Khai Tâm, mà còn khiến những vị khách khác trong Ngọc Môn Lâu cảm thấy khó chịu.

Mộ Dung thế gia là gia tộc đệ nhất ở thành Cô Tô, vô số người chơi muốn mà không thể vào được, cho dù có kém cỏi đến đâu thì cũng không tới lượt người ngoài phỉ báng như vậy.

"Đáng ghét!"

Tuyền Phong Tiểu Lý vốn rất nóng tính, thấy Mộ Dung gia tộc mà mình vẫn lấy làm tự hào bị người ta sỉ nhục, cậu ta đập bàn đứng dậy, lại bị Khai Tâm kéo ngồi xuống.

"Lần này chúng ta tới đây để chúc mừng, đừng để tiếng chó sủa làm mất hứng."

Dứt lời, hắn nói gì đó với người đẹp bên cạnh, nàng ấy nhẹ nhàng đứng lên rồi hạ tấm rèm xuống, điều kỳ lạ là âm thanh bên ngoài không thể lọt vào được.

Những vị khách khác cũng nhận ra sự ảo diệu của nó, vì vậy đều học theo, sai người đẹp bên cạnh buông rèm xuống, khiến hai người thanh niên ngồi đằng kia vô cùng tức tối.

"… Đồ hèn nhát."

Bị mất mặt trước người mình thích, lại không thể đánh mất phong độ mà chửi bởi, trong lòng lại càng thêm khó chịu, hắn ta uống liên tiếp mấy chén rượu.

"Khốn kiếp! Có bản lĩnh thì nấp trong thành cả đời đi, nếu không… Hừ!"

Hai người không hề chú ý rằng đôi mắt của mỹ nhân đeo khăn che mặt luôn nhìn về phía đám người Khai Tâm, dù cách một tấm rèm cũng không rời tầm mắt, bờ môi đỏ mọng nở một nụ cười quyến rũ, nét hứng thú hiện lên rõ ràng.

Người khác không biết đến sự lợi hại của Lam Sam Quân Tử Kiếm, nàng ta còn không biết sao?

Lần này từ Hàng Châu tới đây là vì môn chủ của Long Hổ Môn dùng bồ câu gửi thư tới, nói rằng Lam Sam Quân Tử Kiếm đã một mình xử lý được NPC ở cảnh giới Tạo Hóa. Thủ đoạn vô cùng lợi hại, có vẻ như bước tiếp theo sẽ đối phó với Long Hổ Môn, vì vậy nàng ta mới dẫn hai người đang theo đuổi mình tới thành Cô Tô cứu trợ. Nếu có thể, tốt nhất là kéo vào Long Hổ Môn, hoặc là khiến hắn quỳ dưới váy mình mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.