Nhưỡng

Chương 2: 2: Chuyện Cũ




Translator: Nguyetmai

"Khai Tâm sư huynh!"

"Gọi như thế ta cứ cảm thấy không được tự nhiên, cứ gọi là Khai Tâm đi."

"Hì hì, huynh là sư huynh của Tuyền Phong Tiểu Lý, cũng chính là sư huynh của chúng ta, gọi vậy mới có cảm giác."

"Đúng vậy, gọi vậy cho giống trong phim, ta cũng cảm thấy Khai Tâm sư huynh rất có phong phạm của người Giang hồgiang hồ."

"Đúng rồi, lúc đến đây mọi người có cảm thấy Khai Tâm sư huynh rất giống một người không?"

"Ai?"

"Hồ Ca."

"Ê, nịnh nọt kiểu này thì lộ liễu quá đấy."

Khai Tâm cạn lời cúi đầu xuống.

Sau khi Tuyền Phong Tiểu Lý và Thương Lang đi, Khai Tâm và Tây Môn Thanh, Càn Khôn Tử, hai huynh đệ họ Huyền lẳng lặng chờ ở ngoài thôn Tô Hà, hắn không ngờ lại bị bốn người trêu chọc.

"Ha ha…" Nhìn khuôn mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ đã hơi đỏ lên của Khai Tâm, bốn người lại cười to lên, khiến mối quan hệ gần gũi hơn không ít.

"Đúng rồi đại sư huynh, huynh cần nhiều phi đao thế làm gì?" Tây Môn Thanh bỗng nhiên đổi chủ đề: "Nghe nói ám khí rất khó luyện, độ chính xác lại kém, còn tốn tiền nữa. Những đệ tử Đường Môn trên diễn đàn game sắp phát điên rồi, ngày nào cũng mắng…"

"Vì sao?" Khai Tâm còn chưa trả lời, hai huynh đệ Huyền Côn, Huyền Trọng đã tò mò hỏi.

"Không có tiền chứ sao."

Tây Môn Thanh nhún vai nói: "Ngày nào người của Đường Môn cũng kêu khổ nói mỗi thanh ám khí là một cục bạc, ném đi rồi là không lấy về được nữa, đánh dã thú thì bị hao tổn da lông, không bán được giá cao; Tìm những tên thổ phỉ hơi cao cấp một chút thì một là không ném trúng, hai là chưa kịp ra tay đã tiêu đời rồi… Giờ người ta đang kháo nhau, nếu không có mấy môn võ dễ kiếm tiền thì tốt nhất đừng có học ám khí."

Tuy rằng Khai Tâm đã nói chuyện giết chết tam trại chủ cho bọn họ rồi, nhưng lại không nói là dùng võ công gì, đương nhiên Tây Môn Thanh sẽ không biết Liễu Diệp Phi Đao của Khai Tâm đã đạt đến tầng thứ chín.

Nghe vậy, Khai Tâm gật đầu đồng ý.

"Quả thực là ám khí rất khó luyện, nhưng…" Hắn hơi khựng lại một chút: "Cũng không đến mức thảm hại như bọn họ nói."

Hắn nhớ rằng, những đệ tử Đường Môn hành tẩu Giang hồ"Giang hồ" toàn là cao thủ, nhất là mấy tháng trước, khi thủ pháp ám khí xuất hiện, đệ tử Đường Môn như được nở mày nở mặt, dù đối mặt với kẻ địch có cùng cảnh giới cũng có thể lấy một địch hai, địch ba, dễ dàng khiến người ta phát điên!

Không vì điều gì khác cả, bởi lực sát thương, tốc độ, tính âm thầm của ám khí đều hơn những võ kỹ khác.

Trước khi nội công đạt đến cảnh giới Tạo Hóa, rất khó để nghe âm thanh mà biết được vị trí, nên cũng khó mà tránh được ám khí. Một khi bị đâm trúng chỗ hiểm, nhẹ thì bị tổn hại đến thực lực, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ!

Cũng vì thế nên ám khi mới khó luyện, khó đột phá.

Khi Khai Tâm nói sơ qua về ám khí, bọn họ mới tỏ ra giật mình, không quên hỏi thăm cảnh giới Liễu Diệp Phi Đao của Khai Tâm.

"Vừa đến tầng thứ chín." Đối với bằng hữubạn bè, Khai Tâm cũng không muốn giấu giếm điều gì.

"Uy lực thế nào?"

Bốn người nghe vậy thì đều rất hưng phấn.

Khai Tâm trầm ngâm một lát rồi thận trọng đáp: "Nếu là sơn tặc bình thường, khoảng 50% có thể một phi chết một mạng."

Cả bốn người đều mở to mắt…

Một đao có thể giết chết một mạng sơn tặc đã đến cảnh giới Xuất Nhập?

Khai Tâm cười ngượng ngùng khi thấy vẻ ngạc nhiên của bọn họ: "Ta cũng coi như may mắn, mấy hôm trước giết chết một tên trộm mộ, lúc hoàn thành nhiệm vụ đã lấy được hơn hai ngàn nghìn lượng bạc và túi Càn Khôn này của hắn ta, nếu không thì cũng không thể tập được Liễu Diệp Phi Đao. Hôm nay đang chuẩn bị đi kiếm tiền thì gặp phải nhiệm vụ này."

Lời nói thật của Khai Tâm khiến cả bốn đều cảm động.

Càng trò chuyện thì chủ đề càng nhiều.

Dần dần, sắc trời tối dần đi…

"Cục cục!"

Khai Tâm quay đầu, tóm lấy bồ câu đưa tin.

Hắn mở tờ giấy ra xem, sắc mặt trở nên nghiêm túc:

"Đến rồi, là phía namNam!"

Cả bốn người đều giật mình:

"Vậy chúng ta làm gì đây?"

"Gửi thư cho Tiểu Lý, bảo đệ ấy đến phía Nnam tìm chúng ta, bây giờ chúng ta lên đường ngay, không được để sơn tặc của Hắc Phong Trại đến gần thôn Tô Hà dù chỉ nửa bước!" Giọng nói của Khai Tâm bỗng trở nên lạnh lùng.

Bồ câu bay đi, năm người nhanh chóng đi lên núi theo hướng namNam.

Không bao lâu sau, bọn họ gặp được Thương Lang đang xuống núi.

Thương Lang đang rất nóng ruột nóng gan, nhìn thấy năm người từ xa xa, cậu ta quát to lên: "Chúng ở ngay đằng sau!"

"Mọi người chia nhau ra tìm nơi núp đi."

Khai Tâm vội vàng dừng bước, quay đầu dặn dò: "Phải chú ý rằng nếu sơn tặc để mắt đến thì cứ kéo chúng chạy vòng quanh núi, nhất định phải cẩn thận."

"Bọn ta hiểu rồi, huynh cứ yên tâm đi."

Năm người vội vàng chui vào những bụi cây ven đường.

Khai Tâm đứng im tại chỗ một hồi, chỉ chốc lát đã thấy một đám lửa chói mắt đang di chuyển xuống núi…

Dưới ánh lửa, năm mươi tên sơn tặc áo đen giơ đuốc, xuống núi với tốc độ khá nhanh, tay chúng cầm đao kiếm sáng bóng, sát khí đằng đằng.

"Hay lắm."

Thấy thế trận của đám sơn tặc Hắc Phong Trại, Khai Tâm không những không sợ hãi mà còn mừng rỡ.

Tên nào cũng cầm đuốc…

Vốn còn đang lo không biết khi đám sơn tặc này vào rừng thì phải phân biệt thế nào, không ngờ chính chúng lại giúp Khai Tâm giải quyết vấn đề ấy.

Sơn tặc cầm đuốc thì chẳng khác nào bia ngắm phát sáng, địch sáng ta tối, rất hợp ý Khai Tâm.

Khai Tâm đi thêm mấy chục mét nữa rồi lặng lẽ chui vào một bụi cỏ ven đường!

Năm mươi tên sơn tặc của Hắc Phong Trại như một con rồng lửa từ xa lại gần, thấp thoáng có thể thấy được chiếc khăn bịt mặt màu đen của chúng chỉ để lộ đôi mắt hung tợn, miếng vải trắng buộc trên cánh tay, khí thế hùng hổ, đi thẳng về hướng Thôn thôn Tô Hà ở dưới núi.

Thấy đội ngũ của sơn tặc ngày càng gần, Khai Tâm hơi nheo mắt lại, đánh giá một lượt những tên ác tặc đó để tìm xem người nào ăn mặc đặc biệt hơn!

Một tên đi giữa đám bọn chúng, mặc bộ giáp màu đen, tay cầm cây đao lớn, bước đi vững vàng, đôi mắt âm trầm đảo quanh các bụi cỏ, trông dáng vẻ rất cảnh giác.

Nhị trại chủ của Hắc Phong Trại!

Khai Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên.

Sự cảnh giác và bộ giáp trên người nhị trại chủ đều khiến Khai Tâm đau đầu. Có vẻ như bộ giáp của hắn ta được làm từ kim loại mềm, tính phòng thủ không cần nói cũng biết! Chắc chắn Liễu Diệp Phi Đao khó mà làm hắn ta bị thương được.

Chắc chắn là vì hắn ta rút kinh nghiệm từ cái chết của tam trại chủ nên mới mặc áo giáp để đề phòng phi đao của Khai Tâm.

May mà vẫn có hi vọng, ít nhất hắn ta không thể làm được một bộ giáp kín toàn thân, bộ giáp kia chỉ bảo vệ được thân thể, còn cổ, đầu, chân tay thì vẫn lộ ra ngoài, chưa đến mức "chỉ còn đường chết" của cấp S.

Khai Tâm nghĩ đến đây thì đám sơn tặc của Hắc Phong Trại cũng đã lọt vào trong tầm bắn của Liễu Diệp Phi Đao. Hắn nheo mắt lại, nhanh tay lấy hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao ra.

Sát khí hóa thành hai vệt sáng lạnh lẽo xuyên qua màn đêm đen, lặng yên xẹt qua không khí…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.