Nhưỡng

Chương 121: Chương 121




Translator: Nguyetmai

Bị U Minh làm ảnh hưởng nên tâm trạng vốn khá tốt của Khai Tâm trở nên tồi tệ vô cùng. Đến khi hòa thượng phá giới lại xuất hiện một lần nữa, hắn phóng ngay ra một chiếc phi đao và bắt đầu chém giết!

Thế nhưng tên hòa thượng phá giới này lại rất chú ý phòng thủ, không những Khai Tâm không xả ra được sự bực dọc do nhớ lại quá khứ, mà thậm chí còn khó chịu hơn, cứ cảm thấy trong người có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ánh mắt hắn trở nên căng thẳng!

Tay trái chuyển thành móng vuốt, Cầm Long Thủ được thi triển ra một cách mãnh liệt.

Chân khí đi ngược chiều của Chân Long Thập Thức và sức hút mạnh mẽ của vòng xoáy sinh ra từ Cầm Long Thủ khiến hòa thượng phá giới không hề có sức để chống lại. Hắn ta kêu lên sợ hãi, vũ khí bị đoạt đi, cơ thể cũng bị mất thăng bằng bởi nguồn lực đến từ vũ khí, đột nhiên mất đi khả năng phản kháng.

Vừa đánh trúng chiêu này, Khai Tâm bỗng cảm thấy hòa thượng phá giới lại bắt đầu tổ chức và điều hành lại nội lực trong cơ thể ngay cả khi đã mất thăng bằng. Lông mày nhíu chặt, hắn liều lĩnh bỏ Bách Chiến Đao xuống, tay phải cũng dùng Cầm Long Thủ!

Vòng xoáy lại sinh ra trên tay phải, với tốc độ nhanh như chớp, hắn túm lấy tên hòa thượng phá giới đang bay tới theo quán tính…

"A!"

Móng vuốt lần này của Khai Tâm lại khiến sức lực của hòa thượng phá giới tan rã như tuyết mùa xuân, không còn sót lại một chút gì cả. Sắc mặt ông ta vô cùng hoảng hốt, bị Khai Tâm kéo đến bên vách núi như kéo một khúc gỗ.

Cuối cùng Khai Tâm cũng gạt bỏ tâm trạng tiêu cực vì sự xuất hiện của U Minh, tập trung để mắt đến mỗi một hành động của hòa thượng phá giới, vừa cảm nhận trạng thái cơ thể của ông ta vừa tiếp tục vận dụng Cầm Long Thủ trong Chân Long Thập Thức để khống chế.

Tay trái…

Tay phải!

Tay trái!

Cầm Long Thủ không ngừng biến đổi và được thi triển liên tục.

Theo những động tác của Khai Tâm, hòa thượng phá giới cũng bị kéo từ hướng này sang hướng khác như một con rối, sau đó lại bị một nguồn lực hút trở lại.

Khuôn mặt ông ta không còn vẻ gì của một cao tăng cảnh giới Huyền Diệu. Cho dù Khai Tâm không thể làm ông ta bị thương, nhưng những thủ pháp ảo diệu lại rất nhuần nhuyễn, luôn chế trụ được gân mạch và yếu huyệt của ông ta vào những lúc then chốt, khiến ông ta không thể tích lũy nội lực để thoát khỏi sự khống chế. Cứ thế loạng choạng và chơi vơi bên bờ vực, có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì hòa thượng phá giới cũng không kìm được lòng sợ hãi!

"Thì ra là thế."

Sau một hồi thi triển Cầm Long Thủ, cuối cùng Khai Tâm cũng lĩnh ngộ sâu hơn về thức thứ nhất của Chân Long Thập Thức.

Đúng thế, một khi được thi triển ra, Cầm Long Thủ sẽ sinh ra một vòng xoáy, phối hợp với quỹ tích di chuyển ảo diệu thì có thể dễ dàng khống chế một bộ phận nào của kẻ địch chỉ trong nháy mắt!

Tuy rằng sự khống chế chớp nhoáng ấy rất mạnh, nhưng Cầm Long Thủ lại không có đủ lực sát thương! Hơn nữa, thi triển Cầm Long Thủ rất hao tốn nội lực. Hiện tại, với điểm nội lực hơn một trăm của hắn thì chỉ có thể thi triển liên tục được mười hai lần. (Nếu nội lực chưa tới 80 thì không thể tới cảnh giới Tạo Hóa được.)

Thế nhưng nó lại không hề ảnh hưởng tới hiệu quả của Cầm Long Thủ. Nói cách khác, Cầm Long Thủ không liên quan gì tới cảnh giới nội lực cao hay thấp. Hiệu quả sẽ không bị ảnh hưởng khi cảnh giới nội công giảm xuống, cũng sẽ không có tác dụng mạnh hơn khi cảnh giới nội công tăng lên.

Điều này có nghĩa là, Cầm Long Thủ không thể thăng cấp được, chỉ có hiệu quả với những người từ cảnh giới Huyền Diệu trở xuống!

Sau khi đã hiểu rõ về vấn đề then chốt này, Khai Tâm dứt khoát giơ chưởng đánh bay hòa thượng phá giới. Hắn xoay người nhặt Bách Chiến Đao lên, rồi cho một viên Hoàn Dược vào miệng. Vì sử dụng nội lực liên tục nên nội lực của hắn đã hạ xuống mức thấp nhất rồi, nếu không bổ sung thì ngay cả Hoa Lang Ngâm hắn cũng không dùng được.

"Bíp!"

Âm thanh của hệ thống vang lên.

Vốn Khai Tâm cũng không định để ý đến, nhưng nhìn bóng lưng chạy trốn vật vã của hòa thượng phá giới, hắn ngỡ ngàng, kinh ngạc nên không thể ngăn cản được, trơ mắt nhìn ông ta vắt chân lên cổ chạy mất tăm mất tích.

Khẽ nhíu mày, lúc này Khai Tâm với mở nhật ký thông báo của hệ thống ra để kiểm tra.

"Môn chủ Phượng Vũ Thải Y của Thải Y Môn mời bạn gia nhập Thải Y Môn…"

"…"

Thì ra là tin này. Khai Tâm tỏ vẻ thoải mái, nhưng hắn không đồng ý ngay lập tức, cũng chẳng từ chối, mà chỉ để nó ở nguyên trong hòm thư của hệ thống.

Trước mắt mọi chuyện vẫn chưa xử lý xong, hắn không muốn Thải Y Môn vừa thành lập đã bị cuốn vào.

Hắn nhìn thời gian, còn một tiếng cuối cùng nữa là tới mười hai giờ rồi.

Chỉ cần vượt qua được một tiếng cuối cùng này là đồ trong hộp gấm sẽ thuộc về hắn, đương nhiên là Khai Tâm không hy vọng xuất hiện điều gì ngoài ý muốn trong một tiếng này.

Khai Tâm cũng chẳng buồn đi tìm hòa thượng phá giới nữa. Hắn ngồi xuống mặt đất ngay cạnh vách núi, khoanh chân vào nhau để vận chuyển Toàn Chân Tâm Pháp, khôi phục nội lực đã hao tốn gần hết của mình.

Đến khi đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất, Khai Tâm mới vươn vai đứng dậy…

Lúc này, phần thấp hơn bên mép vách núi đã xuất hiện mấy chục bóng người.

Khai Tâm vận nội lực lên đôi mắt và nhìn xung quanh, phát hiện ra trong đám người đó không có người chơi tên là U Minh của Nhất Phẩm Đường. Chẳng biết hắn ta đi đâu mất rồi.

"Lẽ nào từ bỏ rồi sao?"

Khai Tâm cảm thấy hơi thất vọng.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng những gì mình làm sẽ khiến thành viên nội bộ trong Nhất Phẩm Đường chú ý và tò mò, đẩy nhanh thời gian tiếp cận hắn của "người đó"… Không ai biết hắn muốn tìm hiểu về mục đích của người đó đến mức nào!

"Keng!"

Tiếng vang của xích sắt khiến Khai Tâm sực tỉnh khỏi ký ức. Đôi mắt hắn ngưng tụ lại, người ở ngọn núi đối diện như thể biết trên Hình Phạt Chi Phong có hộp gấm, hiểu được tính gấp rút của thời gian nên chỉ bàn tán giây lát. Sau đó, có người xung phong nhận việc nhảy lên cầu xích sắt, khiến những sợi xích sắt vốn đã chẳng chịu đứng im đó càng lay động hơn.

"…"

Khai Tâm lẳng lặng quan sát. Thấy người đó đi lại cẩn thận trên dây xích, nhưng tốc độ lại càng lúc càng chậm, hắn lắc đầu cười lạnh. Hắn đã biết kết cục của đối phương là thế nào rồi.

Một khi cách xa ngọn núi, càng cẩn thận thì càng khó để khống chế thân thể của mình. Một khi gió nổi thì sẽ tiến thoái lưỡng nan…

Ngay cả chút khó khăn này còn không vượt qua được thì làm sao đi qua được vùng có sương mù?

Quả nhiên, giống hệt với những gì Khai Tâm đã đoán…

Người đó nhanh chóng cảm nhận được uy lực của gió núi, biên độ đung đưa của xích sắt bỗng lớn hơn nhiều, thân thể hắn ta bị văng ra ngoài.

Trong lúc nguy cấp, người đó còn muốn ôm lấy xích sắt để giữ mạng. Nhưng kết quả là một sợi dây xích khác bên cạnh bỗng xô tới, hất văng hắn ta ra khỏi phạm vi của chiếc cầu treo…

Á!!!

Tiếng kêu thảm thiết cứ nhỏ dần đi khi bóng dáng người đó khuất dần, ngã vào vực sâu vạn trượng.

Một người mất mạng cũng chẳng thể ngăn cản được sự nhiệt tình của những người chơi ở ngọn núi đối diện với hộp gấm. Sau một hồi rối loạn, lại có mấy người nhảy lên dây xích.

Mấy người này đều dùng cách của U Minh…

Mặc dù hình tượng và tư thế hơi khó coi, nhưng ôm lấy một trong số những dây xích đó thì vẫn có tác dụng rõ ràng, tốc độ cũng rất nhanh!

Chỉ chốc lát sau, mấy chục người chơi đang bước tới con đường cướp đoạt bảo vật đã qua được khu vực có sương trắng!

Người nhanh nhất ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Khai Tâm đang ngồi lẳng lặng ở trên vách đá nơi cuối dây xích, nhìn bọn họ từ trên cao xuống bằng đôi mắt thương hại, đồng thời cũng khiến người khác phải sợ hãi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.