Nhưỡng

Chương 1: 1: Cục Bột Trắng




Translator: Nguyetmai

Chỉ còn không đến một giờ là đến thời gian Hắc Phong Trại đi tập kích, Tuyền Phong Tiểu Lý đến rất kịp thời, khiến Khai Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn đứng ở bờ sông, chắp tay hành lễ.

Ba năm trong Giang hồ"Giang hồ" đã đủ để Khai Tâm rèn được thói quen này, vô thức làm một hành động của người giang hồ, khiến đám người Tây Môn Thanh rất kích động, vội vàng nghiêm trang chào đáp lại, không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa hoảng hốt.:

"Bái kiến đại sư huynh!"

"Đại sư huynh!"

"Khai Tâm đại ca!" Đủ mọi loại xưng hô vang lên, Khai Tâm cũng không để ý đến, mỉm cười chắp tay chào hỏi từng người.

Vốn Tuyền Phong Tiểu Lý còn lo lắng nhiều người như vậy sẽ khiến đại sư huynh phản cảm, bây giờ yên lòng hơn nhiều, tự hào bước đến giới thiệu với Khai Tâm:

"Đại sư huynh, họ là bằng hữubạn trong game của đệ, muốn chiêm ngưỡng phong thái của huynh, vị này là Tây Môn Thanh, Thanh nghĩa là màu xanh, không phải Tây Môn Khánh…"

"… E hèm." Tây Môn Thanh đỏ mặt, lại chắp tay lần nữa: "Kính ngưỡng phong thái Lam Sam Quân Tử Kiếm của Mộ Dung đại sư huynh đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Quá khen, quá khen!" Khai Tâm gật đầu cười.

"Thương Lang, Càn Khôn Tử, hai người họ là bạn học, còn đang học đại học…" Tuyền Phong Tiểu Lý chỉ vào một chàng trai có mụn trên mặt, và người thanh niên đang đứng cạnh mình, cao hơn mình một cái đầu.

"Đại sư huynh."

"Chào mọi người."

Hai người còn lại trông rất giống nhau, là anh em sinh đôi, anh tên là Huyền Côn, em là Huyền Trọng, cả tên lẫn người đều có vẻ khá "bình dân", giọng nói cũng rất vang vọng:

"Bái kiến đại sư huynh!" Hai người đồng thanh nói.

Khai Tâm mỉm cười khoát tay: "Lên bờ đi."

Lúc lên thuyền, Thương Lang vẫn luôn chú ý phía sau, cậu ta đụng vào cánh tay Tuyền Phong Tiểu Lý, nói nhỏ: "Tiểu Lý ca, đại sư huynh của huynh thật nhiệt tình, ta cứ tưởng Lam Sam Quân Tử Kiếm sẽ ngạo mạn như Mộ Dung Phục cơ, không ngờ lại bình dị, gần gũi như vậy…"

"Đương nhiên rồi!"

Tuyền Phong Tiểu Lý đắc ý hất cằm lên, bỗng nhớ đến chuyện chính của đại sư huynh, cậu ta vội vàng lên bờ, gộp tất cả Liễu Diệp Phi Đao lại: "Đại sư huynh, đây là phi đao mà huynh cần."

Khai Tâm nhận lấy không hề khách khíkhách sáo, cũng không lấy bạc ra. Hắn cất năm bộ Liễu Diệp Phi Đao vào túi Càn Khôn, khiến cả sáu người sửng sốt.

Đồ đạc của bọn họ luôn cất ở trong túi hành lý, chiếc túi đó không thể thay đổi hình dạng được, đeo trên vai cũng rất nặng, không thể nhẹ nhàng như Khai Tâm được. Năm bộ Liễu Diệp Phi Đao biến mất chỉ trong chớp mắt?

"Đại sư huynh, đây là bảo bối gì vậy?" Không khiến mọi người phải thất vọng, Tuyền Phong Tiểu Lý tò mò, kinh ngạc chỉ vào chiếc túi không mấy bắt mắt bên hông Khai Tâm mà hỏi.

"Túi Càn Khôn."

Khai Tâm vừa cười vừa giải thích với họ, khiến sáu người hâm mộ đến mức nước bọt cứ tuôn ra ròng ròng.

Đôi mắt của Tuyền Phong Tiểu Lý sáng lên:

"Đúng rồi, đại sư huynh, có phải huynh đang làm nhiệm vụ Hắc Phong Trại không? Đệ nghe Tây Môn Thanh nói, hình như nhiệm vụ này hơi khó khăn, có cần bọn đệ trợ giúp không?"

"Ồ?" Khai Tâm ngạc nhiên nhìn Tây Môn Thanh, vội nói: "Không biết Tây Môn huynh làm được đến phần nào?" Trước đó hắn đã lưu ý đến Tây Môn Thanh rồi, không những cách ăn mặc của anh cậu ta giống mình, ngay cả cách cầm kiếm, khí chất cũng không tầm thường, hẳn là thực lực khá cao, chỉ không ngờ rằng anh cậu ta đã từng kích hoạt nhiệm vụ này rồi.

Có người có kinh nghiệm đương nhiên là hay nhất, đỡ mất thời gian giải thích về sự nguy hiểm của Hắc Phong Trại và tình cảnh của tThôn Tô Hà cho những người khác.

Có điều hắn lại không biết, câu hỏi này khiến Tây Môn Thanh rất ngượng ngùng…

Tây Môn Thanh nở một nụ cười xấu hổ:

"Khiến đại sư huynh phải chê cười rồi, lúc ấy ta cũng chỉ vô tình kích hoạt nhiệm vụ thôi, chết ngoài Hắc Phong Trại một lần, chưa hoàn thành nhiệm vụ. À, đến phần nào là sao? Không phải nghĩ cách cứu Tú Nương à?"

Khai Tâm hiểu ra ngay.

Cũng không có gì là lạ cả. Thực lực của tam trại chủ Hắc Phong Trại không tầm thường, ít nhất với những người mới chơi thì là như thế, ngay cả những người đã xông xáo Giang hồ"Giang hồ" lâu năm như hắn còn đau đầu nữa là.

Khai Tâm bèn nói tình hình nhiệm vụ của mình ra cho bọn họ, đồng thời tỏ ý nhờ bọn họ giúp đỡ.

"Trời ạ… Một thân một mình mà huynh giết được cả tam trại chủ ư!"

Tuyền Phong Tiểu Lý giật mình, hai mắt viết rõ hai chữ "lợi hại" to đùng, khiến Khai Tâm toát cả mồ hôi. Hắn ngừng cười, nói ra suy nghĩ của mình:

"Nhưng tình hình đã phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều rồi. Vì không để Thôn thôn Tô Hà gặp nguy, ta định phục kích người của Hắc Phong Trại trước khi bọn họ xuống núi! Nhưng làm như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm! Tây Môn huynh có thể công kích chính diện với ta, còn những người khác, ta hi vọng có thể giúp ta phân tán lực chú ý…"

"Không có vấn đề gì!"

"Cùng lắm thì chết một lần!"

"Đại sư huynh đã lên tiếng, chắc chắn chúng ta sẽ phải giúp vụ này." Bằng hữu Bạn bè của Tuyền Phong Tiểu Lý đều là những người hào sảng và nhiệt huyết, ai nấy đều đồng ý cả, không hề để ý đến sống chết.

Cho dù bọn họ có biết chuyện những người mới chơi mà chết thì không bị ảnh hưởng nhiều hay là không, nhưng bọn họ có thể đồng ý mà chẳng hề do dự khi mà hắn đã nói rõ tính nguy hiểm của việc này như vậy đã làm cho Khai Tâm rất cảm động.

"Không cần nói nhiều, dù nhiệm vụ lần này có thành công hay không thì ta cũng sẽ mời rượu ở Ngọc Môn Lâu, chúng ta không say không về!"

"Ngọc Môn Lâu? Cái nơi mà uống rượu còn có người đẹp rót rượu, giá cả vô cùng đắt đỏ đó hả?" Đôi mắt của Tuyền Phong Tiểu Lý hiện lên tia sáng mà chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được.

Từ từ đã…

Vô cùng đắt đỏ thì đúng rồi, nhưng người đẹp rót rượu là sao? Khai Tâm ngạc nhiên.

Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng:

"Hay lắm, đại sư huynh!"

"Muốn chúng ta làm gì, huynh cứ sai bảo đi."

Ngoại trừ Tây Môn Thanh, những người khác đều rất kích động, không biết là vì Khai Tâm hay là vì Ngọc Môn Lâu.

Mặc kệ đi.

Thấy dáng vẻ phấn khởi của mọi người, Khai Tâm cũng không muốn khiến họ tụt hứng, dẫn họ đi về phía Thôn thôn Tô Hà.

"Đây chính là Thôn thôn Tô Hà."

"Hắc Phong Trại ở trên ngọn núi kia, từ đó đến đây chỉ có hai con đường, ta đoán người của Hắc Phong Trại sẽ đi từ hướng kia, nhưng ta vẫn chưa biết tuyến đường cụ thể của chúng, vì thế cần mọi người xác định giúp ta."

"Cái này thì dễ, cứ giao cho đệ." Tuyền Phong Tiểu Lý vỗ ngực nói: "Có thể võ nghệ của đệ kém huynh, nhưng thân pháp lại không kém cỏi, nhiệm vụ thám thính tình hình chỉ như một bữa sáng với đệ thôi."

"Tốt lắm!" Khai Tâm gật đầu một cái, dặn dò: "Đệ đến sườn núi ở phía bắc Bắc tìm nơi ẩn nấp, trên đường có động tĩnh gì thì dùng bồ câu gửi thư cho ta! Bọn ta sẽ đến nhanh thôi! Nếu chúng đến từ phía namNam…" Khai Tâm lại nghiêng đầu, nhìn sang cậu thanh niên với dáng người cao cao: "Thương Lang, ngươi hãy báo cho ta biết…" Thương Lang gật đầu ngay lập tức.

Đúng lúc này, Tây Môn Thanh bỗng lên tiếng: "Nếu Hắc Phong Trại chia làm hai để xuất phát thì chúng ta phải làm sao?"

"Như vậy thì càng tốt."

Khai Tâm đã có dự định sẵn rồi, hắn cười đáp: "Ta còn ước gì chúng chia nhau ra! Dù sao nhị trại chủ chỉ có một, chỉ có thể đi theo một đội. Mọi người lưu ý giúp ta, xem trong đội ngũ của chúng có ai bắt mắt không, có ai lợi hại hơn bình thường không, sau đó phụ trách việc dụ chúng đi, kéo dài thời gian cho ta càng lâu càng tốt."

"Hiểu rồi." Tuyền Phong Tiểu Lý, Thương Lang cùng gật đầu, vừa hưng phấn vừa hồi hộp.

Ai mà ngờ rằng, nửa giờ trước bọn họ còn đang ngồi trong quán rượu chờ một tên côn đồ chưa đến cảnh giới Xuất Nhập, nửa giờ sau lại phải đối mặt với một đám sơn tặc hung hãn của Hắc Phong Trại…

Thật là kích thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.