Nhược Phi

Chương 2: Tôi thì sao ?




Lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn mình hắn, bức màn đã được buông xuống. Nhờ những tia sáng hiếm hoi xuyên qua, hắn biết hiện tại trời đã sáng, lúc này chắc đã là giữa trưa. Cảm giác rõ ràng nhất hiện giờ là một chỗ nào đó đang sưng đau sau đó mới là thắt lưng bủn rủn, bủn rủn đến tận óc. Làm, hắn cùng Tây Môn đã làm. Lôi cái chăn lên che mặt, Lục Bất Phá cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hắn rốt cuộc đã làm chuyện đó với Tây Môn, chẳng những thế còn làm không chỉ một lần. Hình ảnh chính mình rên rỉ, hình ảnh chính mình cất tiếng cầu xin tha thứ để mặc người nọ đong đưa vào ngày hôm qua mạnh mẽ xộc vào trong trí não hắn, Lục Bất Phá đem bản thân cuộn thành con tôm, hắn không còn mặt mũi nào gặp người. Vạn nhất để lão mẹ biết… Lục Bất Phá giật mình một cái, che mặt, hắn xong rồi.

Miên man suy nghĩ hơn nửa ngày, thật sự là nằm không được, Lục Bất Phá kéo chăn xuống, ra sức hô hấp, tận hưởng không khí mới mẻ bên ngoài sau đó khẽ cắn môi ngồi dậy. Mặc kệ có gặp mặt Tây Môn hay không, hắn cũng không có khả năng trốn tránh cả đời. Nhìn trái nhìn phải tìm quần áo, Lục Bất Phá mặc dù không thấy đồ của mình đâu nhưng lại phát hiện ra một quyển sổ da màu đen bên phải gối. Tò mò cầm lấy, trông có chút quen quen.

Mở ra, trang thứ nhất viết: Chúc Tây Môn sinh nhật vui vẻ.

Xấu hổ, đây chẳng phải là quà sinh nhật hắn tặng cho Tây Môn sao? Mở ra trang thứ hai, là ảnh chụp của hai người. Chuẩn xác mà nói thì đây là một đống ảnh sticker. Hồi hai đứa mười tám tuổi, hắn đã lôi nam nhân đi cùng mình đến hơn chục hàng chụp ảnh sticker lớn. Đống ảnh khi đó đã sớm bị hắn dùng đông dùng tây xài hết, không nghĩ tới nam nhân lại đem mấy tấm sticker này dán vào món quà sinh nhật hắn tặng.

Hai người áp mặt vào với nhau, cái khuôn mặt làm đủ kiểu mặt quỷ trong ảnh kia khiến lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Đó là hắn, là Đoạn Hoa. Trong mỗi tấm sticker đều là khuôn mặt đang mỉm cười của nam nhân, ẩn chứa trong đôi mắt màu lam nhạt khi ấy là niềm vui sướng, là sự sủng nịnh không quá nồng đậm. Cẩn thận sờ lên từng tấm ảnh, Lục Bất Phá thấy mũi cay cay, tại sao khi ấy hắn không nhận ra tâm ý của nam nhân đối với mình? Là hắn quá trì độn hay vẫn là nam nhân giấu quá sâu?

Mở ra trang thứ ba, trên đó chỉ viết vài dòng.

Bất Phá, đây là nơi viết ra những điều mà tôi không thể mở miệng nói trực tiếp với cậu, là nơi tôi viết rõ nguyên nhân khiến tôi làm những việc khi đó với cậu. tôi nghĩ sau khi xem xong cậu sẽ càng trách tôi. Cậu có thể trách tôi, cũng có thể không tha thứ cho tôi, nhưng cậu nhất định không được rời xa tôi lần nữa.

Lục Bất Phá hít một hơi thật sâu, mở trang thứ tư ra, đây là một quyển nhật ký, là nhật ký cá nhân của Tây Môn Trúc Âm.

.

.

.

Ngày 21 tháng 5 năm xxxx, thứ tư, trời quang đãng.

Ngày hôm qua tôi đã bước sang tuổi thứ 27, Hoa đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật náo nhiệt cho tôi, nó thực thành công. Cậu ấy gọi tới rất nhiều bạn bè của mình, vì suy nghĩ cho tôi nên những người cậu ấy gọi tới đều là những người tôi quen, tôi đã có một khoảng thời gian thực tuyệt vời, cảm ơn cậu ấy rất nhiều. Tuy nhiên tối hôm qua cậu ấy uống có hơi nhiều, cứ sờ tới sờ lui trên người tôi rồi thỉnh thoảng lại nói một câu “ăn ngon”. Không rõ cậu ấy muốn nói mấy mon trong mơ ngon hay là người tôi ngon nữa. Thực muốn nhân cơ hội uống say loạn tính, nhưng rồi lại sợ cậu ấy không chịu được, sợ cậu ấy không chấp nhận được việc người bạn tốt của mình cư nhiên lại có ý niệm đó trong đầu, tôi vọt vào nhà tắm xả nước lạnh, áp chế dục hỏa đang dâng lên trong người.

Với cậu ấy, tôi đã là một sự tồn tại cực kỳ trọng yếu, ở cùng một chỗ với nhau, ngủ cùng một chỗ với nhau. Ngay đến cả Đoạn Vũ chưa chắc đã thân mật với cậu ấy như thế. Nghĩ tới đây, tôi lại tự nhủ với bản thân: Tây Môn, phải bình tĩnh, phải từng bước từng bước một làm cho cậu ấy tiến vào trong thế giới của mày, mày đã nhẫn nại được mười mấy năm, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Quay trở lại giường, cậu ấy đang ngủ, tôi hôn cậu ấy, nhớ tới lần đầu tiên lấy đi nụ hôn của cậu ấy, vào cái đêm đó. Khi ấy, người này cũng uống rượu say, không chút phòng bị ngủ trên giường của tôi, nhất định cậu ấy sẽ không ngờ tới người bạn tốt mới 14 tuổi của mình nhân lúc mình ngủ say đã cướp đi nụ hôn đầu. Nên làm thế nào để người bạn trì độn này trở thành người yêu của mình? Tôi đã lên kế hoạch với rất nhiều phương pháp, nhưng tựa hồ vẫn chưa thông được.

Nhưng cũng đừng lo quá, Hoa là của mày, một ngày nào đó, cậu ấy nhất định sẽ là của mày. Mày chắc chắn sẽ kết hôn với cậu ấy, sẽ mua trứng của một người phụ nữ rồi sau đó sẽ dùng t*ng trùng của cả hai mượn trứng của người kia để sinh ra đứa con của hai người, mày là cha, Hoa sẽ là ba ba.

Hoa, ngủ ngon, trong giấc mơ của cậu phải có tôi.

Lục Bất Phá xem qua những ngày ngày tiếp theo, khi cười vui khi lại phiền muộn, Tây Môn Trúc Âm đại khái hai ba ngày mới viết nhật ký một lần, nhân vật chính trong cuốn nhật ký này chỉ có cậu ta và Hoa.

.

.

.

Ngày 20 tháng 12 năm xxxx.

Lễ giáng sinh sắp đến, Hoa cứ ồn ào mãi về việc muốn đi thám hiểm Nam Cực, thật là không có biện pháp với cậu ấy. Tôi đương nhiên không thể để cậu ấy đi, không nói tới việc nơi ấy nhiệt độ cực kỳ thấp mà chỉ riêng việc cậu ấy không định cùng đi với tôi thôi đã không được rồi. Cũng chẳng hiểu cậu ấy quen biết được cái người tự gọi là nhà khoa học kia ở chỗ nào, tự nhiên lại mời cậu ấy đến Nam cực làm lập trình viên cho bọn họ. Làm sao tôi có thể để cậu ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác? Huống chi ở đó không chỉ có một người đàn ông. Phải nghĩ biện pháp ngăn cậu ấy lại.

Gần đây đầu luôn có chút đau, hay lấy cớ này để dùng đi, tôi sẽ nói với cậu ấy là mình muốn cùng cậu ấy đón lễ giáng sinh đến mức nào, lo lắng cậu ấy một mình tới Nam cực ra sao. Nói như vậy, cậu ấy nhất định sẽ như những lần trước, lựa chọn tôi, tôi có đủ tự tin vào việc ấy.

Quả nhiên, khi tôi khó chịu bóp đầu vào bữa tối đã làm cậu ấy cực kỳ lo lắng. Nhân cơ hội đó tôi nói với cậu ấy rằng tôi không muốn cậu ấy đến Nam cực, muốn cậu ấy đón lễ giáng sinh cùng tôi, Hoa tuy có hơi luyến tiếc nhưng vẫn gọi điện cho đối phương hủy bỏ chuyến đi đến Nam cực lần này. Tôi thật cao hứng, địa vị của tôi trong lòng Hoa càng ngày càng nặng, tôi có nên đẩy mạnh kế hoạch khiến cậu ấy hiểu ra tâm tư của mình không đây?

Tuy thế gần đây số lần đau đầu càng ngày càng tăng, có lẽ tôi nên thu xếp thời gian đến bệnh viện khám qua một chút. Không thể đến chỗ bác sĩ White, Hoa sẽ biết, mọi việc vẫn ổn thì chẳng nói làm chi chứ lỡ như có tật xấu gì thì Hoa nhất định sẽ rất lo lắng, nhất định sẽ ngủ không ngon. Tôi thích nhất bộ dạng khi cậu ấy ngủ say bên cạnh, cực kỳ xinh đẹp, làm cho tôi nhịn không được lại phải hôn trộm cậu ấy một cái, thực ngọt.

Tiếp tục lật xem, sắc mặt thiếu niên thay đổi, càng ngày càng tái nhợt đi, hai tay run rẩy, không đợi đến khi xem xong hết quyển nhật ký, Lục Bất Phá vừa khóc vừa trèo xuống giường, cầm lấy chiếc áo ngủ vắt trên ghế sô pha, lộn xộn mặc vào, không để ý đến thân thể còn chưa khỏe, hắn mở cửa chạy vội ra ngoài.

“Tây Môn!”.

Người đang im lặng ngồi ngẩn ra ở ghế sô pha trong phòng khách vội vàng đứng lên, lao nhanh đến. Một người bổ nhào vào trong lòng anh, nước mắt ràn rụa.

“Vì sao! Vì sao không nói cho tôi biết!”.

Lục Bất Phá nắm chặt lấy bả vai của Tây Môn: “Vì sao khi đó không nói cho tôi biết! Cậu bị. bị ung thư não! ” sau đó hắn liền ôm chặt lấy đối phương, khóc lớn: “Tên khốn nhà cậu! Tên khốn này! Vì sao lại lừa dối tôi! Tên khốn nhà cậu!”.

“Thực xin lỗi” vòng tay ôm chặt lấy người đã bị mình dọa đến phát khóc, Tây Môn Trúc Âm hôn lên hai má thiếu niên, “Thực xin lỗi”.

“Tên khốn! Tên khốn! tôi quyết không tha thứ cho cậu! Tôi quyết không tha thứ cho cậu!” thiếu niên hỏng mất hung hăng cắn xuống cổ nam nhân.

“Thực xin lỗi…”.

.

.

.

Ngày 1 tháng 1 năm xxxx

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, món quà mà tôi định tặng cho Hoa vào ngày lễ tình nhân nằm gọn trong túi quần. Tôi đã luyện đeo chiếc nhẫn này vào ngón áp út cho Hoa trước gương hàng trăm lần, nhưng hiện giờ, có lẽ nó chỉ có thể nằm lại mãi mãi trong túi quần tôi. Sáng nay, bệnh viện thánh Mary gọi điện tới cho tôi, kết quả đã có là…. Ung thư não. Tôi không nhớ rõ mình đã lái xe về nhà thế nào, ngay chính tôi còn ngạc nhiên về sự bình tĩnh đến không ngờ của bản thân. Vừa rồi, Hoa chạy đến hỏi tôi mọi việc thế nào, sao cậu ấy gọi mãi mà tôi không tiếp điện thoai, thật không ngờ tôi vẫn có thể làm ra vẻ như không có chuyện gì bảo với cậu ấy là mình quên mang điện thoại. May mắn Hoa cũng không để ý kĩ, nếu không nhất định cậu ấy sẽ nhận ra vẻ khác thường của tôi.

Ung thư não, đây là nguyên nhân khiến dạo này tôi hay bị đau đầu? Thật sự không thể tưởng tượng nổi, một khối u đang sinh trưởng trong não tôi, nó càng ngày càng lớn… càng ngày càng lớn. Sẽ làm tôi đau đầu, buồn nôn, nôn mửa, thị lực giảm sút, trí nhớ giảm sút có thể còn bị động kinh. Sau khi lên mạng xem về những triệu chứng của bệnh ung thư não, lòng tôi chỉ lo lắng duy nhất: Hoa, sẽ làm sao đây?.

Tôi chỉ hơi không thoải mái một chút đã khiến cậu ấy lo lắng tới vậy, một khi cậu ấy biết tôi bị ung thư não, cậu ấy liệu có chịu nổi không? Còn tôi, tôi cũng không chịu được việc ngày qua ngày mình dần suy yếu trước mặt cậu ấy, mang theo nỗi bất an cùng sợ hãi của cậu ấy từ từ tiến tới cái chết. Ngày cha mẹ Hoa qua đời, Hoa đã khóc ngã vào lòng tôi, tôi không thể để cậu ấy lại phải trải qua nỗi thống khổ ấy một lần nữa. Vô số ý niệm hiện lên trong cái đầu vẫn còn tính là khỏe mạnh của tôi, tôi đã nghĩ ra phương pháp tốt nhất.

.

.

.

Ngày 1 tháng 4 năm xxxx,

Hoa khóc, giận dữ ném vỡ điện thoại trước mặt tôi. Tôi muốn ôm lấy cậu ấy, hết thảy đều là giả, tôi thực sự không yêu thương gì người đàn bà kia, thậm chí đến cả bộ dạng của cô ta tôi cũng không có chỗ tồn tại trong lòng tôi, mặc dù, cô ta đang mang thai đứa nhỏ của tôi và Hoa. Thượng đế đang đùa bỡn với tôi, vào lúc tôi đang kề cận với cái chết, tôi mới biết người tôi yêu cũng yêu tôi. Giờ phút này, tôi thậm chí bắt đầu khẩn cầu thượng đế, làm ơn hãy để Hoa hận tôi, hận đến lấn áp cả tình yêu cậu ấy dành cho tôi. Có như vậy cậu ấy mới không thống khổ, mới không thương tâm sau khi tôi chết.

Đầu vẫn tiếp tục đau song bệnh trạng cũng không tăng thêm, cũng không thấy xuất hiện triệu chứng dị thường gì, tốt lắm. Đầu của tôi tuy chẳng chịu thua kém, nhưng khi đứng trước việc giải quyết chuyện của Hoa, nó đã lựa chọn ngả về phía tôi, giúp tôi có đủ thời gian để bức Hoa đi. Bên phía bệnh viện không ngừng thúc giục tôi tiếp nhận trị liệu, tôi cự tuyệt. Trị liệu nhiều lắm cũng chỉ kéo dài sinh mệnh này thêm được vài tháng, tôi không thể để lộ một chút tiếng gió nào khiến Hoa có thể biết tôi đang bị bệnh.

Đương nhiên tôi biết rõ bối cảnh của Nhược Lan, vào lúc cô ta cố ý tiếp cận tôi, tôi đã biết. Như vậy không phải tốt lắm sao? Tôi thu thập đầy đủ các chứng cứ phạm tội của cô ta, để ở chỗ Bàng Đức. Tôi cần cô ta diễn trò cùng mình, tôi cần cô ta giúp tôi sinh hạ đứa nhỏ của chúng tôi. Đợi đến lúc tôi chết, Bàng Đức tự nhiên sẽ nói hết tất cả mọi việc cho Hoa biết. Khi đó Hoa nhất định sẽ thống khổ, nhất định sẽ trách tôi, nhưng vì đứa nhỏ của cả hai cậu ấy chắc chắn sẽ kiên cường mà sống. Tôi sẽ cho Nhược Lan một ít tiền nhưng với điều kiện cô ta phải giao lại quyền nuôi nấng đứa nhỏ, tôi không ngại âm mưu quỷ kế của cô ta với Nhược Liên Khải, sau khi tôi chết, Nhược Liên Khải sẽ bị sát thủ xử lý, còn Nhược Lan nếu không muốn ngồi tù thì cô ta phải chấp nhận điều kiện của tôi.

Hoa, rất xin lôi, tôi biết cậu không thích Nhược Lan, nhưng cố gắng đợi thêm chút nữa được không? Vì tôi, hãy cố nhẫn nhịn thêm chút nữa. Cậu hãy rời khỏi nước Mĩ, tới những nơi khác trên thế giới hoặc hãy đến thiên đường mà tôi tặng cho cậu. Đừng khóc, bởi vì tôi chỉ yêu mình cậu mà thôi. Đứa nhỏ trong bụng Nhược Lan không phải là kết quả của cuộc tình một đêm giữa tôi với Nhược Lan mà đó là đứa nhỏ được sinh ra từ sự kết hợp tinh tử của tôi với cậu cùng tế bào trứng mà tôi đã mua, tôi hy vọng đứa nhỏ giống cậu.

Cậu nhất định sẽ mắng tôi nhưng tôi biết cậu không giận tôi lâu đâu, trên thiên đường tôi sẽ tiếp tục bảo vệ hạnh phúc của hai chúng ta.

.

.

.

Ngày 6 tháng 4 năm xxxx,

Tôi không thể tin được, vào cái giây phút ấy tôi cư nhiên lại muốn giết Hoa. Nghĩ tới việc vài năm sau, cậu ấy dần dần quên tôi, nghĩ đến vài năm sau sẽ có một người phụ nữ hoặc một người đàn ông khác tiến vào cuộc sống của cậu ấy, cùng cậu ấy chăm sóc đứa con của hai chúng tôi, tôi liền ghen tị đến phát điên. Hoa là của tôi! Là của tôi! Hôm nay, tôi nhìn thấy Hoa cười nói với một người bạn trên đường đi vào nhà hàng, nghĩ đến Hoa thay lòng đổi dạ, tôi lại muốn xông lên ôm chặt cậu ấy vào lòng, lớn tiếng nói với tên kia: cậu ấy là của tôi!

Nhưng tôi đã không thể, ngoại trừ việc tránh ở trong xe cắn ngón tay giống như một ông chồng hay ghen theo dõi vợ, tôi không thể làm bất cứ việc gì. Tôi hối hận, tôi không muốn để lại Hoa một mình giữa thế giới tràn ngập dụ hoặc này, cậu ấy là của tôi, cậu ấy vốn chỉ là của tôi.

Trong lòng có người nói với tôi: Tây Môn Trúc Âm, mày là thằng hèn, Hoa là của mày, mày phải đem cậu ấy cướp về!

Một người khác lại nói với tôi: Tây Môn Trúc Âm , mày sẽ chết, không thể cướp đi hạnh phúc của Hoa.

Hai người đó cứ tranh đấu mãi trong lòng tôi, đến khi tôi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra mình đã mua một khẩu súng từ lúc nào. Vội vàng lái xe quay lại cửa nhà hàng kia, không thấy Hoa với người đàn ông kia đâu cả! Tôi lái xe tìm kiếm Hoa ở xung quanh, mãi cho đến khi trời tối, tôi vẫn không tìm thấy cậu ấy. Cậu ấy không trở về phòng trọ của chúng tôi, cũng không đi tới chỗ Đoạn Vũ. Nghĩ tới việc cậu ấy có thể đang ở cùng người đàn ông kia, đang làm một vài chuyện khác kia, tôi thực muốn giết người.

Mang theo tâm trạng đó quay lại công ty, phát hiện ra xe của cậu ấy đang đỗ ở bãi đỗ xe, tôi lập tức lao lên. Mới vừa tới cửa văn phòng, tôi chợt nghe thấy tiếng cãi nhau giữa Hoa và người đàn bà kia. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đi vào, vừa thấy Hoa có ý muốn giết người đàn bà kia, một ý niệm xuất hiện ngay trong đầu tôi: Hoa, đi cùng tôi được không?

Vào giây phút tiếng súng vang lên, tôi bừng tỉnh. Thật không ngờ tôi lại làm người mà mình yêu nhất bị thương, trong đôi mắt cậu ấy là không tin là tuyệt vọng. Tôi làm được, Hoa nhất định sẽ hận chết tôi, sự căm hận vượt xa cả tình yêu cậu ấy dành cho tôi. Nhưng tại sao, trong lòng tôi chỉ có nỗi buồn vô hạn?

.

.

.

Ngàu 21 tháng 5 năm xxxx, 1 giờ sáng.

Thế giới của tôi đã hoàn toàn chết đi. Bác Tề gọi điện tới báo cho tôi biết Hoa đã chết, bị vệ sĩ của Nhược Liên Khải bắn chết. Buổi sáng hôm qua tôi vẫn còn nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy gầy đi rất nhiều, tôi tưởng cuối cùng cậu ấy cũng quyết định rời khỏi nước Mĩ. Tôi biết mình lại làm cậu ấy tổn thương thêm lần nữa nhưng vì tôi không hy vọng cậu ấy nhìn thấy hôn lễ của tôi với người khác, bởi kiếp này vợ của tôi chỉ có thể là cậu ấy. Tôi không để Nhược Lan đeo nhẫn vào tay mình, tôi biết cô ta nghi ngờ, nhưng vậy thì đã sao? Là cô ta không có ý tốt khi tiếp cận tôi, đây là hậu quả mà cô ta phải chịu. Nhưng … mà … Hoa đã chết, mọi việc tôi làm không còn ý nghĩa gì nữa.

Cái lúc buông điện thoại xuống, trái tim của tôi đã chết, trước lúc não kịp chuyển biến xấu đi, nó đã chết. Nhốt Đoạn Vũ ở phía bên kia cánh cửa, tôi ôm lấy Hoa trần trụi lạnh như băng vào trong lòng. Sau lưng cậu ấy có mấy lỗ đạn, tôi có thể tưởng tượng ra lúc đó cậu ấy đau đến mức nào.

Hoa, Hoa của tôi, sao cậu lại lạnh thế này? Tôi khoác áo vest lên người cậu ấy, không ngừng chà xát tay chân cho cậu ấy nhưng cả người cậu ấy vẫn lạnh như băng, cậu ấy vẫn không chịu mở mắt nhìn tôi.

Hoa, Hoa của tôi, tôi sai rồi, thực sự sai rồi. Đáng lẽ ngày ấy tôi phải bắn chết cậu, để cậu cùng đi với tôi. Hoa, tôi thực sự phải bắn chết cậu, không nên mềm lòng vào cái giây phút nổ súng ấy. Có vậy, chúng ta đến chết vẫn được cùng một chỗ. Nhưng hiện giờ, cậu lại đi trước, còn tôi thì thế nào đây? Tôi không thể tự sát, tự sát, tôi sẽ chỉ có thể kêu rên dưới địa ngục, không thể lên thiên đường gặp cậu.

Hoa, làm ơn, chờ tôi, tôi sẽ mau chóng đến tìm cậu, cậu nhất định phải chờ tôi. Chờ tôi đem mọi việc an bài cho tốt, đem đám người tổn thương cậu xử lý cho tốt, tôi sẽ đi tìm cậu, cậu nhất định phải chờ tôi. Hoa, làm ơn chờ tôi.

.

.

.

Ngày 25 tháng 5 năm xxxx.

Chẩn đoán lầm! Chủ nhiệm khoa não bệnh viện thánh Mary gọi điện bảo tôi tới văn phòng ông ta rồi nói rằng do bác sĩ thực tập ở đó cầm nhầm kết quả kiểm tra nên việc tôi bị ung thư não là chẩn đoán nhầm. Hai tay tôi bóp chặt cổ ông ta. Bọn họ là hung thủ! Là hung thủ hại chết Hoa của tôi! Không, tôi quyết không bỏ qua cho bon họ, tôi quyết không bỏ qua dù chỉ một người. Tôi sẽ vận dụng tất cả tài lực, đem tất cả các bác sĩ có liên quan đến việc này toàn bộ hủy diệt hết, bọn họ đã giết Hoa của tôi.

Chẩn đoán lầm, tôi không bị ung thư não mà chỉ là bệnh đau nửa đầu thông thường. Thượng đế, ngài lại đùa vui tôi lần nữa, mà lần đùa vui này ngài đã khiến tôi tự tay hủy diệt người mà tôi yêu nhất.

.

.

Hoa liệu có còn chờ mày? Không, Hoa luôn thiếu kiên nhẫn, chắc chắn là sắp chờ hết nổi. mày không bị ung thư não, tạm thời mày không chết được, vậy còn Hoa thì sao? cậu ấy làm sao đây?

Tại sao người tự sát lại không thể lên thiên đường? Làm thế nào để mày có thể lên thiên đường tìm Hoa đây? Chỉ sợ mày tới chậm, Hoa sẽ không còn nhận ra mày.

.

.

Hoa, tôi tin rằng cậu đang nhìn tôi từ trên thiên đường, cậu làm ơn hãy chờ tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.