Nhược Phi

Chương 11: Mê man




Sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài hết Tâm nhẹ nhàng xuống giường xem xét tất cả để chuẩn bị trốn đi, cô biết với tính tình của chị gái hiện nay chắc chắn mình sẽ bị coi là búp bê nuôi trong lồng kính mất.

Hơn nữa đối với Tâm tuy Lăng Kiệt rõ ràng là có ý tốt muốn giúp đỡ nhưng cô là người cao ngạo luôn luôn duy trì thế độc tôn ở vị trí đứng đầu nên không muốn để bất kỳ kẻ nào thấy mình yếu đuối.

Lấy một tờ giấy viết lại đôi lời có thể khiến người ta tức chết rồi cô mới bắt đầu rời đi.

Đây không hổ danh là nhà của kẻ đứng đầu hắc đạo, theo như độ rung động trên hoa tai và độ nóng trên chiếc nhẫn ở ngón tay giú Tâm cảm nhận được xung quanh có rất nhiều cạm bẫy cùng bom nhiều loại.

Tâm nhanh chóng luồn lách qua tất cả các bẫy bằng bom, sóng âm bước đến mở cửa sổ ra. Nhìn xuống dưới cô vẫn không nhịn được rủa thầm, không biết cái tên Lăng Kiệt kia thiếu tiền đến mức nào mà không chịu mua biệt thự mà ở lại đi chui lủi ở cái căn hộ bé tí nữa.

Nhưng cũng không để ý nhiều cô lập tức dùng sức nhảy ra khỏi cửa sổ, mặc kệ vết thương trên tay có bị rách không mà nhanh chóng dùng sợi dây trong chiếc nhẫn bám vào thành cửa sổ leo xuống căn hộ phía dưới.

Căn hộ phía dưới lúc này lại không có ai ở nhà nên Tâm rất tự nhiên mà bước trực tiếp tới cửa chính tự nhiên như đây là nhà mình phá khóa cửa mà đi ra khỏi nhà. Cuối cùng cô bước đến thang máy bắt đầu xuống dưới, theo như tính toán của cô chắc còn vài phút nữa những người kia mới biết cô trốn đi. Tâm rất nhanh chóng xoay tròn viên đá trên chiếc vòng cổ đến một độ nhất định rồi bấm thật mạnh vào đó.

"Sao vậy nữa bà cô già? Vừa về đã làm n rối tung mọi việc lên giờ lại mới gây thêm phiền phức gì đây?" Chẳng bao lâu từ chiếc vòng cổ truyền đến tiếng trách móc của một người đàn ông nhưng trong giọng nói vẫn chứa đầy ôn nhu, sủng nịnh.

"Em hiện tại đang ở tòa nhà S khu phố dành cho giới thượng lưu anh nhanh cho người đến đi, cho anh hai phút." Băng Tâm không thèm để ý đến trực tiếp thông báo địa chỉ bắt người kia cho người đến đón như thể đó là điều dĩ nhiên cho dù người kia có ở đâu đi nữa.

"Anh đang đi công tác ở mấy nước khác em tự đi đi." Người ở đầu dây bên kia bắt đầu xoa trán, cô gái này không lúc nào là không coi anh như kẻ sai vặt tùy ý mà sai khiến cả. Dù sao với thân phận và địa vị hiện nay của anh cô cũng nên kiêng dè một chút chứ, không thể suốt ngày cứ sai bảo như vậy được, phải biết thời gian của anh là vô cùng quý báu đấy.

"Em đang bị thương ở tay, không thể lái xe được." Tâm nhẹ nhàng phun ra một câu như sét đánh giữa trời quang, mắt nhìn vào cánh tay đang bị thương bắt đầu chảy máu. May mắn là cô có khoác một chiếc áo màu đen nếu không bất kỳ ai nhìn thấy nhiều máu như vậy chắc cũng bị dọa sợ chết khiếp rồi.

Tuy tay bị thương đến vậy nhưng đối với Tâm đó chỉ là chuyện bình thường nhưng người ở đầu dây bên đã không nghe lời như vậy thì cô đành lấy cái cớ này thôi.

"Em ở yên đó, anh cho người tới ngay, chưa đầy một phút sau đã có một chiếc xe quân dụng đứng trước mặt Tâm, người lái xe nhanh chóng bước xuống mở cánh cửa sau cúi đầu

"Tiểu thư, mời lên xe." Người đàn ông này trước đây có đón Tâm một lần nên lập tức nhận ra cô. Có điều anh ta thật không hiểu chẳng lẽ đây là người tình trong truyền thuyết của sếp nhưng sao họ lại không công khai quan hệ với bên ngoài.

Nhìn thấy tâm tư rối bời của người khoác trên mình bộ quân trang cao quý Băng Tâm chỉ nhếch môi cười nhạt ưu nhã bước vào xe ngồi xuống. Sau đó người đàn ông đóng cửa nhanh chóng chạy xe ra khỏi thành phố tiến về một con đường được phòng bị nghiêm ngặt dẫn đến con đường lên núi vắng vẻ không một bóng người.

Nếu không nhìn rõ ai cũng chỉ thấy trên đường này rất bình thường nhưng thực ra ở đây có vô số cạm bẫy, hệ thống phòng bị bậc nhất trong giới quân đội thế giới. Lãnh Băng Tâm không hề để ý đến điều này bởi vì đối với cô mà nói muốn vượt qua chúng là dễ như trở bàn tay.

Chẳng bao lâu sau xe đã dừng lại trong một căn biệt thự trên núi xa hoa nhưng không kém phần sang trọng. Vừa bước xuống xe Tâm đã bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy bế bổng cô nên bước vào biệt thự.

"Em đó, thật là không biết tự chăm sóc bản thân gì cả, sao lại để bị thương như vậy chứ, lần sau không được để chuyện này xảy ra nữa hiểu chưa......" Vừa đi vừa có một giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần lo lắng của một người đàn ông cằn nhằn bên tai.

Nghe người này cằn nhằn Tâm cũng chỉ cười ngọt ngào dựa vào lòng đối phương tìm tư thế thoải mái nhất mà nằm. Nếu ai có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt cô lúc này chắc chắn sẽ bị giật mình. Không ngờ trên mặt Lãnh Băng Tâm, người khiến cả hắc bạch hai đạo khiếp sợ lại có nụ cười tràn ngập yêu thương, dựa dẫm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.