Những Vụ Án Kỳ Lạ Gặp Phải Khi Tư Vấn Tâm Lý

Chương 25: Lại là đau …. – “Khánh… Đừng … đừng như vậy … cậu… cậu k đc chết … tôi còn chưa nói yêu cậu cơ mà” –




Suy nghĩ một hồi thật lâu, cuối cùng Diệp Khôn cũng đã có chủ ý của mình.

Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt của đại hán mặt sẹo một lúc, đột nhiên lớp da trên mặt hắn khẽ nhúc nhích, chỉ trong vài nhịp thở khuôn mặt của hắn đã biến thành khuôn mặt của đại hán mặt sẹo, nhìn qua thì hai người giống hệt nhau như hai giọt nước rất khó để phân biệt được.

Đại hán mặt sẹo nhìn một màn này mặt mày biến sắc giật mình hoảng sợ, toàn thân hắn không tự chủ được “phịch” một tiếng ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng của hắn nhìn cứ như là người vừa gặp phải ma vậy.

Diệp Khôn thấy bộ dạng của đại hán mặt sẹo như vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó hắn đánh ra một đạo linh quang rơi trên thiên linh cái của đại hán khiến cho đại hán rơi vào hôn mê không còn biết gì nữa.

“Cũng may Dị Dung Thuật chỉ cần hiểu được yếu quyết của nó là có thể thi triển ngay được, chỉ đáng tiếc vội vàng quá cho nên hiệu quả của nó không được lâu cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì được nửa canh giờ mà thôi.” Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua đại hán mặt sẹo đang nằm phía trước rồi đưa tay xờ xờ lên mặt mình thì thào tự nói một câu.

“Nửa canh giờ có lẽ cũng đã đủ rồi, có điều trước tiên mình phải gây láo loạn một chút đã như thế mới có thể thừa cơ đi vào cứu người mà không bị nghi ngờ.” Tự nhủ thêm một câu, Diệp Khôn liền lột y phục trên người đại hán mặt sẹo xuống rồi mặc lên người mình.

Mặc y phục của đại hán mặt sẹo vào Diệp Khôn cảm thấy không được thoải mái cho lắm, bộ y phục này so với dáng người của hắn hơi rộng một chút nếu cứ để như vậy mà mặc xem ra không ổn.

Nghĩ vậy Diệp Khôn bèn dùng vài thủ đoạn nhỏ khiến cho bộ y phục này bó sát vào người, khi đó hắn mới cảm thấy thoái mái hơn.

Tiếp đó, Diệp Khôn đem hành trang của mình giấu qua một bên, rồi nhặt thanh trường kiếm bên cạnh đại hán mặt sẹo lên đeo vào bên hông.

Lúc này nhìn hắn dưới bộ dạng của đại hán mặt sẹo trông rất cao ngạo, bình thường có lẽ chẳng ai nhận ra hắn là kẻ giả mạo cả. Nhưng nếu có kẻ để ý kỹ thì cũng nhìn ra được điều không ổn ở hắn, đó là vóc người của hắn nhỏ hơn so với đại hán mặt sẹo đáng kể.

Việc này Diệp Khôn cũng đã nghĩ qua, nhưng hắn đã có đối sách của riêng mình, chỉ cần gây ra láo loạn thì trong lúc vội vã sẽ chẳng có ai còn để tâm đến điều này đâu.

Xong đâu đấy, Diệp Khôn theo con đừng cũ mà đại hán mặt sẹo vừa đi ra tiến về phía cổng chính của sơn trại.

Khi đi gần tới nơi, hắn không trực tiếp lộ diện ngay mà lẻn vào một bụi cây cạnh đó, nhìn về phía sơn trại âm thầm thả thần thức ra xem.

Một lúc sau, Diệp Khôn thu lại thần thức của mình, sau khi tự đánh giá một chặp hắn bèn đi ra khỏi bụi cây hướng về cổng chính sơn trại đi tới.

Đồng thời cùng lúc đó đầu ngón tay của hắn đột nhiên xuất hiện một đốm lửa nhỏ, khẽ lật tay Diệp Khôn búng đốm lửa lên cao nhằm hướng một ngôi nhà vừa phải ở phía nam so với trung tâm của Hắc Phong Trại.

Vị trí của ngôi nhà này so với cổng chính của Hắc Phong Trại cũng chỉ tầm hai mươi trượng mà thôi, vừa vặn nằm trong phạm vi thần thức của hắn có thể quan sát được.

Hơn nữa phát hiện bên trong ngôi nhà không có người, toàn bộ những thứ có ở trong đây đều là lương thảo, cỏ khô và những vận dụng bình thường khác. Xem ra ngôi nhà này chính là một cái kho để chứa lương thảo và thức ăn cho ngựa của sơn trại. Cho nên hắn đã chọn ngôi nhà này là mục tiêu của mình.

Đốm lửa lao đi với tốc độ rất nhanh, chỉ trong vài cái chớp mắt nó đã rơi lên trên mái của ngôi nhà.

“Bùng...”

Một ngọn lửa lớn bùng lên thoáng cái nó đã lan rộng ra đem toàn bộ mái nhà thiêu đốt, do kiến trúc của ngôi nhà toàn là bằng gỗ, hơn nữa bên trong đều là những vật dụng dễ cháy cho nên chỉ trong vài nhịp thở sau đó toàn bộ ngôi nhà đã chìm trong biển lửa.

“Kho lương thực bị cháy rồi! Mau cứu hỏa...”

Ngay sau đó, từ bên trong Hắc Phong Trại truyền ra những tiếng tri hô khẩn cấp, toàn bộ những người ở trong trại nhao nhao rời khỏi vị trí của mình chạy về phía đám cháy ra sức cứu hỏa.

Kẻ thì dùng cành cây, kẻ thì dùng đao kiếm, kẻ thì cùng đất cát, kẻ thì dùng nước... nhưng tất cả đều vô vọng, đám lửa quá lớn không thể nào dập tắt nó được.

Cùng thời gian đó Diệp Khôn vừa mới đi gần tới cổng chính, khi nhìn thấy hắn thiếu niên tên Tiểu Bình lúc trước mặt mày hớn hở định lên tiếng nói với hắn điều gì đó.

“Không xong rồi, kho lương thực bị cháy. Mau tới đó cứu hỏa.” Không đợi cho Tiểu Bình kịp nói với mình câu gì, trên mặt Diệp Khôn vỏ vẻ sợ hãi hắn chỉ kịp nói lên một câu rồi lách người qua một bên lao vào bên trong.

Tiểu Bình ngơ ngác không biết là có chuyện gì đã xảy ra, ý nghĩ trong đầu hắn vừa xẹt qua thì ngay lập tức đã nghe thấy những tiếng tri hô ở phía trong vọng ra, khiến cho hắn hoảng sợ không còn dám nghĩ ngợi gì nữa cũng tức tốc chạy vào bên trong.

Đám cháy đột nhiên bùng nổ đã khiến cho toàn bộ Hắc Phong Trại chỉ trong chốc lát láo loạn hết lên, nhân cơ hội này Diệp Khôn đã hòa mình vào trong đám người đang nhao nhao cứu hỏa, rồi thừa cơ lẻn vào một góc hành lang ở gần đó núp lại.

Sau đó hắn không hề chần chừ, liền thả thần thức của mình ra thăm dò bốn phía.

Một lúc sau, đột nhiên Diệp Khôn nhíu mày hắn đã xem qua phạm vi xung quanh với bán kính ba mươi trượng nhưng không có thu hoạch gì cả, hắn liền thu lại thần thức vẻ mặt tỏ ra hơi âm trầm.

“Mình thật là ngốc, lúc trước không hỏi rõ tên kia xem Ngọc Như bị nhốt ở chỗ nào, khuôn viên của Hắc Phong Trại rộng cỡ hơn hai trăm trượng mà thần thức của mình có hạn, không thể bao quát toàn bộ sơn trại được.” Diệp Khôn âm thầm tự trách.

“Ở phía này không thấy, vậy mình thử qua bên kia thử xem.”

Nói xong, Diệp Khôn thi triển thân pháp phụ trợ mà hắn đã học khi luyện Vạn Kiếm Quyết để di chuyển qua một hướng khác.

Cùng lúc Diệp Khôn di chuyển qua chỗ khác để thăm dò thì lúc này đám cháy cũng đã được dập tắt, nói đúng hơn là đám cháy tự tắt. Toàn bộ đám người của Hắc Phong Trại kinh hô lên một hồi, sau đó bọn họ nhận được lệnh của trại chủ tập chung lại một chỗ để điều tra về đám cháy này.

“Cái gì bên kia vậy?” Diệp Khôn vừa mới rời đi thì có một giọng nói đầy kinh ngạc của một tên thuộc hạ Hắc Phong Trại thốt lên.

“Ngươi thấy cái gì bên đấy?” Thấy đồng bọn kinh hô, một tên khác đứng ở bên cạnh hơi nghi ngờ hỏi.

“Vừa rồi ta thấy có một bóng người ở trong góc này lướt qua bên kia.” Tên vừa kinh hô đưa tay chỉ về phía Diệp Khôn vừa núp rồi chỉ về hướng hắn vừa đi nói.

“Đâu? Làm gì có ai? Có phải ngươi vừa rồi xông vào dập lửa nên bị ngọn lửa tạt vào làm cho mờ mắt rồi phải không?” Tên bên cạnh ngó nghiêng vài cái nhưng chẳng thấy có gì khác thường cả, vội quay sang tên bên cạnh nói.

“Cái này...có lẽ là vậy...thôi bỏ đi, chúng ta mau tập chung tại Bình Đài xem thế nào, trại trủ cho triệu tập rồi.”

“Đúng vậy, tới đó xem trại chủ xử trí chuyện này như thế nào? Kể ra cũng lạ thật, đám cháy này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh thật. Toàn bộ nhà kho bị nó thiêu rụi không bỏ sót một thứ gì cả, ta đã gặp nhiều đám cháy lớn kiểu này rồi nhưng chưa bao giờ thấy có đám nào lại thiêu sạch sẽ đến mức này cả.”

“Kể ra cũng kỳ quái thật...”

Nói với nhau vài câu xong, hai tên thuộc hạ Hắc Phong Trại này cùng với những tên khác cùng nhau đi về phía trung tâm của sơn trại.

...

Sau một hồi tìm kiếm nhưng vẫn không phát hiện ra được điều gì, Diệp Khôn cảm thấy rất không ổn.

Không lẽ Ngọc Như không ở chỗ này?

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu nhưng ngay lập tức đã bị Diệp Khôn phủ định, theo như tên đại hán mặt sẹo kia miêu tả thì thiếu nữ mà bọn hắn bắt về tám chín phần giống với Ngọc Như rồi, cho nên nhất định là nàng ta đang ở trong này.

Chỉ có điều không biết là nàng đang ở chỗ nào mà thôi.

“Đã tìm hầu như toàn bộ sơn trại rồi nhưng vẫn không thấy Ngọc Như ở đâu, không lẽ nàng đã bị chúng đem đi chỗ khác rồi? Không đúng! Tên kia nói tối nay trại chủ của chúng sẽ động phòng với nàng, như vậy nàng vẫn còn ở đây. Xem nào...phải rồi, còn phía sau hậu sơn mình vẫn chưa tới.” Suy ngẫm một hồi, Diệp Khôn sực nhớ tới còn một chỗ mà hắn chưa có tới, đó chính là phía sau hậu sơn.

Không chần chừ thêm chút nào nữa, Diệp Khôn thả thần thức ra xem qua lối dẫn ra hậu sơn rồi phi thân về hướng đó.

Đi đến gần lối vào hậu sơn đột nhiên Diệp Khôn dừng lại không đi tiếp nữa. Hắn khẽ lách người qua một bên núp vào vách tường gần đó âm thầm tự đánh giá.

Dựa vào thần thức của mình, Diệp Khôn phát hiện bên trong có một ngôi nhà khá lớn với kiến trúc xa xoa tráng lệ nằm ở phía cuối hậu sơn, chỉ đáng tiếc là ngôi nhà đó quá xa nằm ngoài tầm kiểm soát thần thức của hắn, cho nên hắn chỉ nhìn thấy bên ngoài chứ không thấy được bên trong của nó.

Mà từ lối vào hậu sơn cho tới bên cạnh ngôi nhà đó có khá nhiều người đứng canh gác, đếm sơ qua hắn thấy cũng phải có hơn hai mươi người.

Đám người này nhìn bề ngoài còn khá trẻ, thân thể cường tráng, hai mắt tinh ranh, trên người đeo đủ các loại binh khí, đao có, kiếm có, thương có, côn có...xem ra bọn họ đều là những tay cao thủ có võ công cao cường.

“Ở phía trước có đám cháy lớn như vậy nhưng đám người này vẫn đứng ở đây canh gác, xem ra ở hậu sơn này là một nơi rất trọng yếu của Hắc Phong Trại đây. Chỗ này chắc là chỗ ở của Hắc Phong Trại Chủ cho nên mới được canh gác nghiêm ngặt như vậy, rất có thể Ngọc Như bị giam ở chỗ này rồi. Muốn vào được bên trong có lẽ chỉ còn cách là trực tiếp xông vào thôi.” Diệp Khôn nhìn tình hình trước mắt đánh giá một lượt.

“Đám người này võ công chắc chắn không tầm thường chút nào, không biết một mình mình có đối phó nổi không đây? Dù gì thì mình cũng chưa bao giờ đánh nhau với người ta cả, Vạn Kiếm Quyết thì cũng chỉ mới luyện được có ba tháng thôi.” Sau đó hắn tỏ vẻ hơi lo lắng nghĩ.

“Thôi bỏ đi! Người xưa đã từng nói ‘không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con’ việc đến nước này thì mình cũng chỉ còn cách liều mạng với bọn chúng vậy. Nếu không đánh lại được bọn chúng thì cùng lắm mình sẽ dùng đến Hỏa Đạt Thuật, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cứu được Ngọc Như ra ngoài.” Cắn răng tự nhủ một câu, Diệp Khôn đã quyết định chủ ý của mình.

Nói là làm, Diệp Khôn bước ra khỏi chỗ núp đồng thời hắn rút thanh trường kiếm đeo ở trên hông ra cầm lên tay.

Ngay sau đó, hai chân hắn khẽ động lao thẳng vào bên trong hậu sơn.

“Ai? Kẻ nào dám to gan lớn mật xông vào cấm khu?” Diệp Khôn vừa xông vào thì ngay lập tức hành tích đã bị bại lộ, theo đó là một giọng nói đầy kinh nghi hô lên.

Trong tình huống này Diệp Khôn không hề có chút kinh nghiệm nào cả, việc hắn xông vào một cánh quá lộ liễu bị phát hiện sớm cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.

Mặc dù thân pháp của hắn có nhanh thật đấy, nhưng cũng không thể nào xuyên qua lớp phòng vệ của đám người này được, chỉ trong chốc nát hắn đã bị đám người này bao vây lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.