Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 12: Nguyệt Vũ Đình




Editor: KInh Thuế

Kỳ thật, Dư Châu cũng không thoải mái như bọn họ nghĩ, cô không ngừng thở dài, cổ cô sắp đứt rồi, xoay đầu, cảm thấy bả vai tê rần, trên mặt còn có vô số những giọt nước cùng thứ bầy nhầy màu trắng tấn công, vị mẫu thân vĩ đại kia của cô, hiện giờ đang ôm cô mà bắt đầu khóc.

Khi nào thì, mẹ mới có thể khóc xong đây.

“Châu Châu, mẹ thương Châu Châu quá…” Hứa Nhu thỉnh thoảng lại quệt ngang đầu Dư Châu để lau nước mắt, bà cảm thấy bảo bối của bà đáng thương chết mất, từ nhỏ, nó cũng chưa bao giờ phải chịu qua khổ cực như vậy. Đừng nói là chạy bộ, đến đi cũng không cần bước mấy bước trên đường, là một đại thiên kim mập mạp điển hình nhưng có thể béo đến như vậy, nghĩ kỹ cũng không trách được.

Dư Châu nghiêng đầu qua, mặc cho Hứa Nhu bôi toàn bộ nước mắt cùng nước mũi lên người cô, đôi mắt nhìn về phương xa, dần trở nên bình lặng.

Đáng thương, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ mình đáng thương.

Thắng, cũng đã thắng được, sao cô có thể đáng thương chứ?

“Tội nghiệp con gái Châu Châu của mẹ!” Hứa Nhu không ngừng khóc, Dư Dịch nhức đầu đứng một bên, mẹ cậu, khi nào mới có thể hết ngây thơ đây.

Dư Phẩm Thành chắp tay sau lưng, đối với một màn này, ông đành bất lực.

Có điều, hôm nay Dư Châu biểu hiện rất khá, quả nhiên đã trưởng thành rồi, ông nhìn về phía Dư Châu, ngẫu nhiên chạm vào tầm mắt cô, cười gian nhẹ, đã có được một loại khẳng định.

Dư Châu dời tầm mắt đi, con mắt cụp nhẹ, thần sắc thay đổi. Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy được đôi mắt lạnh như băng của Kính Nguyệt Sâm, anh ta đến đây khi nào, khi no đã đứng đây nhìn cô, còn dùng ánh mắt khiến cô có cảm giác hít thở không thông được như vậy.

Vì cái gì, trên người anh ta, không còn cảm giác khi xưa nữa…Ôn nhu, anh lúc đó, người thiếu niên có nụ cười như gió xuân kia đã rời khỏi, nếu như không phải khuôn mặt vẫn như vậy, không phải bởi vì trên lỗ tai vẫn mang viên đá hình giọt lệ màu lam kia, cô sẽ cho rằng, anh không phải là anh, nhưng, anh, vẫn thật là anh.

Kính Nguyệt Sâm hơi nhếch môi lên dù vô ý hay cố tình cũng để lộ ra ý vui vẻ, khuôn mặt tuấn mỹ lại có nét lạnh lùng cự tuyệt người từ ngàn dặm, cậu dừng chân, xoay người đi lên lễ đài, ở đó có chỗ riêng của cậu, giống như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh mặt trăng), cậu ngồi ở đó, một tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn phía dưới một vòng, giống như đế vương nhìn nhân gian của mình.

Lông mi dài khẽ chớp nhẹ một cái, dường như nhuộm lên một mảnh ánh sáng sắc lạnh của những ngày thu, bên tai không ngừng truyền đến những âm thanh rì rầm, lòng của cậu lại cực kì yên tĩnh, trong mắt hiện lên những mảnh sáng nhạt, trên khóe môi lại hiện lên nụ cười không cảm xúc.

Thẩm Vũ Âm đứng dưới khán đài, ngẩng đầu nhìn anh, đây chính là khoảng cách giữa hai người họ, rõ ràng nhìn vô cùng gần, nhưng ngay cả góc áo của người đấy cô cũng không với được, cô nhìn qua hướng khác, nhìn thấy thân thể mập mạp không thể nào bỏ qua được dù chỉ liếc qua kia, hai mắt xinh đẹp hiện lên những mảnh âm trầm không nên lời.

Đều là do cô ta, tất cả là tại cô ta làm hại.

Cuối cùng Dư Châu cũng đẩy được Hứa Nhu đã khóc mệt ra, nhìn thấy ghen ghét ngập tràn trong mắt Thẩm Vũ Âm, cô cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua, đáng tiếc, điện áp phóng ra từ mắt cô ta còn chưa là gì cả.

Ở nơi không ai chứng kiến, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, có một thiếu niên màu bạc đi tới, hai tay ôm chặt ngực đứng dựa trên gốc cây, gió không ngừng thổi sợi tóc bết lại trên trán của cậu, cậu ngẩng đầu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một vòng sáng, chỉ cần cẩn thận nhìn sẽ phát hiện, là màu lam nhàn nhạt, trong suốt như màu bầu trời bao la, cực kì sạch sẽ.

“Phải cố gắng lên, tiểu nha đầu.” Âm thanh cực kì dễ nghe, rất nhanh lại biến mất trong gió, đột nhiên, cậu mở to đôi mắt, không biết từ khi nào, bên cạnh cậu đã có rất nhiều hắc y nhân đứng quanh.

“Thiếu gia, mời về.” Tay bọn họ làm thành tư thế mời, thanh âm mang theo sự cứng nhắc nghề nghiệp lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.