Những Truyền Thuyết Hợp Lý

Chương 5: Ngủ dậy sẽ quên tất cả?




Edit: Shiyu

Beta: Hamano Michiyo(Momo)

Lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thấm Đồng rất ngoài ý muốn, là một chuyện ngoài ý muốn mà Thẩm Luật hoàn toàn không dự đoán được.

Anh ngồi ở một góc trong quán cà phê, mặc dù bị những hàng cây trang trí cao to che khuất đi bóng dáng nhưng lại có thể giúp anh thuận tiện quan sát được hết tình hình trong quán. Thẩm Luật rất vừa lòng với vị trí này, nhất là khi anh đang theo dõi người ta, vừa vặn có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của họ lại không khiến cho người khác hoài nghi mình.

Vẫn là nhận lời đi bắt gian, người yêu cầu nghi ngờ chồng của mình ở bên ngoài mèo mỡ, nhờ anh đi theo dõi, thu thập chứng cớ giúp, mà quả thực hai ngày nay, anh đi theo ông ta đã thu được không ít ảnh chụp.

Qua ngày hôm nay là anh có thể hoàn thành viên mãn nhiệm vụ của mình rồi, dù sao đối với một người phụ nữ đã có ý định ly hôn, chỉ cần có những tấm ảnh chụp này cũng đã đủ trình ra trước tòa, không cần nói nhiều lời đã có thể tanhg cuộc được rồi.

Có lẽ anh nên tính tới việc thông báo cho người ủy quyền tự mình tới bắt gian thì hơn, để vụ này có thể kết thúc tốt đẹp nhất có thể, chẳng qua lần này anh phải đứng ở một nơi an toàn mà xem diễn, điểm này là hết sức quan trọng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Luật không tự chủ được vươn tay sờ sờ vết sẹo trên thái dương mình, một tháng qua, chẳng hiểu sao anh lại tự giác hình thành thói quen ấy, tuy rằng cô nàng trợ lý của anh có nói tay nghề Hạ Thấm Đồng rất tốt, nhưng vết sẹo do hai mươi mũi khâu này để lại cũng không hề nhỏ, may mà làn da của anh có màu đồng khỏe mạnh nên vết sẹo cũng không mấy rõ ràng.

Nhưng mà vết sẹo này lại làm cho anh có cảm giác, không phải ở trên mặt mà là ở trong lòng, mỗi lần vuốt lên vết thương, anh đều nhớ đến người con gái đã khiến tâm tư mình lay động đó.

Lúc ban đầu, thứ đánh động lòng anh chính là dung mạo của cô! Thật xinh đẹp, Thẩm Luật không phủ nhận mình thích thưởng thức phụ nữ, nhất là những người phụ nữ xinh đẹp giống như Hạ Thấm Đồng vậy, xem ra số người động tâm với cô hẳn là không ít.

Vẻ đẹp của cô giống như một bông tuyết, chói mắt mà không thể thiếu đi sự sắc sảo cần có.

Trong cuộc sống của Thẩm Luật luôn có một người mẹ yêu thương anh vô cùng, cho dù cha anh có nghiêm khắc đến đâu thì cũng thương yêu anh không hề kém mẹ.

Càng không cần kể đến từ lúc còn học mẫu giáo có bao nhiêu tiểu nữ sinh quỳ gối trước mị lực của anh, không nói quá lên chứ, từ bà cô quét rác đến đứa trẻ còn ngậm núm vú trong miệng đều thích anh vô cùng đấy.

Nhưng mà Hạ Thấm Đồng lại không thích anh!

Trực giác của Thẩm Luật cho tới bây giờ đều cực kì chính xác, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua đã cho thấy mĩ nhân đó không hề thích anh rồi!

Quả nhiên, rõ ràng trán anh đã đổ nhiều máu đến mức sắp ngập cả tầng lầu rồi, cô vẫn còn làm như không thấy, đối với sự thỉnh cầu của em họ vẫn kiên quyết từ chối: “Nơi này không phải là bệnh viện, cũng không phải tổ chức từ thiện.”

Mị lực của anh đứng trước mặt cô gần như hoàn toàn mất đi hiệu lực, về sau cô nàng trợ lý nhà anh liền lôi kéo người đẹp băng giá vào phòng bên cạnh nói chuyện một lúc, đến khi cô quay lại, mặc dù trên tay mang theo đồ cứu thương nhưng vẻ mặt vẫn khó chịu vô cùng.

Đúng vậy, vẻ mặt cô vẫn không chút biểu cảm như cũ, song anh có thể cảm giác được đằng sau cái lạnh như băng giá ấy là sự mất hứng vì bị làm phiền.

Anh muốn mở miệng cùng cô nói chuyện phiếm để làm dịu không khí, ai ngờ lại đổi lấy một châm rồi một châm đâm vào da thịt, cái cô gái này, không ngờ lại dùng đến cách thức vừa tàn nhẫn vừa khôn khéo như thế để bắt anh ngậm miệng.

Đợi đến khi miệng vết thương được xử lý xong, ngay cả một câu dư thừa cô cũng không buồn nói, cứ thế xoay người bước đi, mà sau khi anh biết được công việc của cô thì lập tức bị dọa!

Thẩm Luật anh sống hai mươi bảy năm trên đời, chuyện có thể doạ được anh thực sự không nhiều lắm! Dù sao, anh ở Đài Bắc bắt đầu công việc thám tử đã năm năm, chuyện cổ quái, ngạc nhiên cỡ nào cũng đều đã trải qua, anh cũng là cái loại trời sinh gan to như vậy cơ mà!!!

Một người con gái nhỏ bé lại làm một công việc như vậy, quả thực đã khiến anh giật mình!

Bưng cốc lên, nhấp một ngụm cà phê nóng, không khí mát mẻ, lành lạnh, chất lỏng đen nhánh cứ thế cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Thẩm Luật, hai thái cực khác nhau lại dung hợp một cách lạ kì khiến anh không khỏi chớp đôi mắt mơ màng, cảm nhận sự sảng khoái vui thích này.

Một ngày bình tĩnh lại thư thái như thế, trước mắt anh chỉ muốn hưởng thụ thật nhiều mà thôi.

Thẩm Luật là một vết đen của Thẩm gia, một vết đen trong ánh sáng, đối với điểm này, những ai hiểu biết về Thẩm gia đều nhất trí công nhận, ngay cả Thẩm Luật cũng chưa bao giờ phủ nhận, tuy rằng anh có một bà chị Thẩm Kiều mười phần ngang ngược, hoang dã, mười sáu tuổi danh tiếng đã lan xa, tính cách phóng đãng, xinh đẹp hút hồn nhưng lại luôn sinh sống ở Mỹ, vì thế ở Thẩm gia này anh mới là người được nhắc đến nhiều nhất…Nếu để tự mình hình dung thì anh nghĩ đó là nổi tiếng, còn để người khác nói thì, Thẩm Luật chính là một điều ngoài ý muốn của Thẩm gia.

Từ nhỏ anh đã lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha, ở nhà mấy giờ phải rời giường, mấy giờ phải ăn cơm, mấy giờ phải dọn dẹp, mấy giờ được ra ngoài đều được sắp xếp thành một thời gian biểu cố định, hơn nữa khi dùng cơm không được nói chuyện, lưng phải thẳng lên, song song như cây thiết bản, thậm chí trong nửa giờ nhất định phải ăn xong.

Ông Thẩm cả đời sống trong quân đội nên đã sớm rèn luyện cho mình một ý chí cứng rắn như sắt thép và tính tình cực kì cố chấp, con cái của ông ngay từ nhỏ đã phải tiếp nhận loại tư tưởng quân nhân này, đây quả thực là một chuyện…vô cùng thống khổ.

Con gái thì tốt rồi, không cần phải dạy dỗ quá nghiêm khắc, vì thế Thẩm Kiều có thể ra nước ngoài học tập rất sớm, tự do tự tại không ai quản, nhưng Thẩm Luật thì lại không được.

Từ lúc lên năm, Thẩm Luật đã bị cha bắt buộc mỗi ngày phải chạy năm ngàn mét, còn phải làm đủ loại bài tập huấn luyện thể lực gian khổ hơn so với trong quân ngũ rất nhiều, tuy rằng nhờ những khổ luyện ngày ấy mà thời gian nhập ngũ anh sống rất thoải mái, nhưng mà từ nhỏ đã phải chịu loại tra tấn như thế, kẻ trời sinh yêu thích tự do như anh làm sao có thể chịu đựng được?

Cho nên từ nhỏ đến lớn, anh hay bị đánh phạt nhiều nhất!

Mỗi lần mắc phải những lỗi như trốn học, tán gái, về muộn rồi những chuyện vụn vặt trên vàng dưới cám linh tinh, Thẩm Luật đều bị cha phạt chạy ba ngàn mét, khi ấy, bà chị vô lương tâm nhà anh sẽ đứng ngay bên cạnh, vừa ăn táo vừa khúc khích cười nhạo anh không ngừng.

Mấy bài tập huấn luyện thể lực nặng nhọc cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích gì, ít nhất hiện tại anh cũng có được một thân hình cơ bắp rắn chắc, dáng người cao lớn, tất cả đều là tiền vốn hùng hậu! Từ bé đến giờ, sức khỏe của Thẩm Luật cũng rất ổn, ngay cả một cái hắt xì cũng chưa từng đánh qua.

Nhưng mà, sống dưới chính sách áp đặt của cha, kẻ vô cùng yêu thích tự do, không ưa sự hối thúc như Thẩm Luật chỉ có thể nhẫn nhịn được đến khi tốt nghiệp đại học và làm việc trong văn phòng luật hai tháng mà thôi, sau đó anh nhất quyết không chịu nghe lời nữa!

Năm ấy sau khi đứng đầu khoa luật của trường đại học, cầm trong tay bằng tốt nghiệp sáng chói huy hoàng, Thẩm Luật dứt khoát cự tuyệt cơ hội được giáo sư đề cử đi Mỹ nghiên cứu, cũng không thèm để ý đến mệnh lệnh của cha già bắt về Nam phát triển sinh sống, cố chấp ở lại Đài Bắc mở một văn phòng thám tử tư, hưởng thụ hào quang làm nghề trinh thám! Cho dù sau đó cha già tức đến độ cùng anh đoạn tuyệt tình cha con, anh vẫn không chịu thay đổi ý nguyện ban đầu của mình.

Năm vừa rồi chị gái anh kết hôn, anh có về tham dự hôn lễ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cha, anh biết ông vẫn chưa hề tiếp nhận sự phản nghịch của mình, bất quá ngẫm lại, với cá tính cố chấp như của ông Thẩm thì chỉ e vài thập niên sau cũng chưa chắc đã tha thứ cho Thẩm Luật được; có điều, cả đời anh đã sống theo quy tắc và luật lệ của cha rồi, đi trên con đường đúng đắn hai mươi mấy năm liền đã là cực hạn, anh sẽ không bao giờ sống vì người khác nữa, anh muốn sống thoải mái theo ý muốn của mình, giống như bây giờ vậy, đấy mới là cuộc sống khiến anh hài lòng.

Bản tình trời sinh thêm một chút tính tình bướng bỉnh không chịu nghe lời, một khi đã bùng nổ thì vĩnh viễn sẽ không chịu quay đầu.

Anh nhìn qua đồng hồ đeo tay một chút, người bị theo dõi đã ngồi ở trong quán cà phê được nửa giờ, chứng tỏ anh ta rõ ràng đang đi hẹn hò! Vương Trung Đạt này là quản lý của một tờ tạp chí, bộ dạng cũng tạm được, hơn nữa mới chỉ có ba mươi mấy tuổi, đúng là cái tuổi để lêu lổng ăn chơi, chỉ mới ba ngày mà bên người anh ta đã có không ít mỹ nữ vờn quanh, khó trách bà xã không chịu được bản tính phong lưu của chồng, chuẩn bị đòi ly hôn! Trên đời này, không phải cô gái nào cũng chỉ cần đàn ông lắm tiền là được.

Anh thấy sau khi Vương Trung Đạt nhận điện thoại liền bắt đầu sửa sang lại tóc tai và quần áo của mình, có lẽ người kia đã sắp xuất hiện.

Quả nhiên, năm phút sau, cửa thuỷ tinh của quán mở ra.

Cô gái vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong quán liền không hẹn mà gặp cùng hướng về phía cửa, rồi sau đó có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong chốc lát tạo nên bầu không khí mơ màng tĩnh lặng hiếm có, giống như giữa bầu trời nóng rực ba mươi chín độ bị người ta hắt một thùng nước đá vậy, cả người cảm thấy thư thái và mát lạnh, sảng khoái đến tận cùng.

Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, mái tóc đen tuyền, thẳng tắp xõa xuống bờ vai, không như các nữ sinh trung học thích ăn diện bây giờ, cô chỉ để lộ ra vầng trán đầy đặn và cái cổ cao cùng làn da tuyết trắng và đôi mắt trong như nước, càng nhìn càng thấy đẹp. Sống mũi cô cao thẳng, có vài nét kiêu ngạo trời sinh, còn có hai cánh môi tuyệt đẹp với những đường cong rõ ràng. Khuôn mặt cô sáng sủa, không hề trang điểm nên vô cùng tự nhiên. Một chiếc váy chiffon trắng nháy mắt đã khiến cho sự nóng cháy của mùa hè trở nên nhẹ nhàng và khoan khoái hơn, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp khiến người ta luyến tiếc phải dời tầm mắt của mình.

Một mỹ nữ với vẻ đẹp tự nhiên, cũng là một mỹ nữ với vẻ đẹp băng giá, bởi vì toàn thân cô gần như tỏa ra bốn chữ duy nhất: “Đừng lại gần tôi!”

Mỗi khi cô nhếch môi, không chút tiếng động lan tỏa sự cấm kị này, cánh đàn ông xung quanh lại càng rục rịch hơn, cũng càng do dự hơn. Cô gái ấy, đẹp đến mức khiến người ta phải bốc cháy, nhưng vẻ mặt lạnh lùng băng giá như sương kia lại khiến cho ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong tâm phút chốc đông lạnh.

Thẩm Luật mân mê chén cà phê trong tay, song đôi mắt anh vẫn luôn dừng trên đôi chân thon dài xinh đẹp của cô… thật sự là mê người, dài như vậy, đẹp như vậy, thoạt nhìn gợi cảm không thể chịu nổi, không biết được một đôi chân như vậy ôm lấy eo sẽ là cảm giác kích thích như thế nào đây?

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà lửa dục từ dưới thân anh đã nổi lên bừng bừng phấn chấn, khiến làn khí mát lạnh quẩn quanh nãy giờ nhanh chóng mất đi công hiệu.

Người con gái ban nãy vẫn còn trong suy nghĩ của anh giờ lại đột nhiên bước ra với phong thái khêu gợi tuyệt vời như thế, làm sao anh có thể không nghĩ vẩn vơ được đây?

Hạ Thấm Đồng đứng ở lối vào, thấy nhân viên phục vụ chỉ biết đứng ngốc ở nơi đó nhìn chằm chằm mình, cô âm thầm thở dài, bởi vì tình huống này xuất hiện quá thường xuyên nên cô không thích ăn mặc quá xinh đẹp ra ngoài, chẳng qua hôm nay không thể tránh khỏi vì cô có việc cần phải thực hiện bây giờ.

Không trông cậy được gì vào nhân viên phục vụ, cô đảo mắt một chút quanh quán, nhanh chóng tìm được người hẹn gặp, đi về phía anh ta.

Khi Hạ Thấm Đồng dừng lại trước mặt, Vương Trung Đạt dường như mới tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy bàn một cái, chật vật đứng dậy kéo ghế cho cô, chào hỏi thân thiết: “Cô Hạ.”

Cô nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, trực tiếp tiến vào chủ đề. “Quản lí Vương, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu công việc?”

“Không vội, không vội, cô Hạ uống tách cà phê trước đi đã.” Anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, vẻ mặt đắc ý vô cùng! Có thể không đắc ý sao? Giờ khắc này, không cần nhìn anh ta cũng biết, mọi đàn ông trong tiệm này đang hâm mộ mình đến chết đi được.

“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí.” Hôm nay cô vất vả lắm mới bỏ ra được năm tiếng đồng hồ, không muốn lãng phí nó để làm những chuyện vô nghĩa như vậy.

Người đẹp thì có quyền tùy hứng, huống chi người đẹp này còn là người anh ta đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể hẹn gặp được, Vương Trung Đạt không hề để ý đến sự vô lễ của cô. “Chúng ta trực tiếp đi thôi.”

Hai người đứng dậy, đi khỏi tầm mắt mọi người. Theo ngay sau bọn họ chính là Thẩm Luật với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Anh không nghĩ tới, cô gái như Hạ Thấm Đồng lại có thể nguyện ý làm bên thứ ba, cùng Vương Trung Đạt đến khách sạn để thuê phòng.

Sau khi dùng mỹ nam kế hạ gục nhân viên tiếp tân của khách sạn, anh nhanh chóng có được tin tức mình cần. Thẩm Luật đứng trước cửa phòng 2715, đã 20 phút trôi qua rồi. 20 phút, có lẽ chuyện gì cần làm thì cũng đã làm xong! Dựa theo lẽ thường, lúc này anh nên sớm thông báo cho người ủy quyền tới đây bắt gian mới đúng, như vậy anh mới có thể thuận lợi hoàn thành công việc, thành công rút lui, thế nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại cứ chần chờ không rút điện thoại ra.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thấm Đồng, anh thừa nhận mình có thiện cảm với cô, ban đầu chỉ là sự thưởng thức với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nhưng sau một hồi khâu khâu vá vá, cảm tình của anh đối với người con gái này liền trở thành vừa yêu vừa hận. Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào độc ác như thế, xử lí miệng vết thương của người ta đến mức máu chảy đầm đìa mà một cái chớp mắt cũng không có. Về sau, khi biết rõ tính chất công việc của cô, anh càng kinh ngạc hơn, cô quả nhiên không phải một người phụ nữ tầm thường. Nhưng hôm nay, khi lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thấm Đồng phong tình vạn chủng đi vào quán cà phê, anh đã động…không chỉ thân mình, mà còn động tâm!

Cô đứng ở đó, bỏ lại mùa hè nóng bức phía sau lưng, ánh mặt trời chói chang tỏa sáng trên cao nhưng đôi mắt cô vẫn trong xanh như nước hồ thu, giống như những dòng nước tan chảy từ những núi băng vạn năm lạnh giá vậy, chậm rãi chảy qua tim anh, từng chút từng chút khiến toàn bộ cơ thể co rút đến từng lỗ chân lông một.

Thế mà+, cô lại là loại phụ nữ như thế, chấp nhận làm tình nhân của người anh đang bí mật điều tra, phát hiện này khiến Thẩm Luật vô cùng giận dữ! Người con gái cao ngạo ấy đáng lý ra không có khả năng chịu nhận địa vị thiệt thòi như vậy, song cô lại làm. Trong nháy mắt, hai chữ “thưởng thức” trong lòng Thẩm Luật dần lụi tàn.

Sự thất vọng này khiến Thẩm Luật lần đầu tiên vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình, lấy ra một thanh sắt nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động linh hoạt vài cái, cửa phòng liền “cạch” một tiếng, bật mở.

Ngàn tưởng vạn nghĩ, song anh không thể nào dự đoán được, cảnh tượng khi mình vừa mở cửa ra lại trở thành như vậy.

Hạ Thấm Đồng xinh đẹp như một toà núi băng, dùng một cú quật hoàn mỹ qua vai khiến Vương Trung Đạt anh tuấn cao lớn ngã lăn xuống đất, sau đó tiếp tục đánh đấm anh ta túi bụi, Thẩm Luật chỉ ngẩn người có mấy giây, Vương Trung Đạt đã bị đánh thành đầu heo rồi, vẻ mặt trông như bảng pha màu, ngay cả ngũ quan cũng không còn nhìn được rõ ràng nữa.

“Dừng, dừng tay, van cầu ngươi! A….” Vương Trung Đạt né tránh không kịp, nằm xụi lơ trên đất, bị đánh cho thê thảm vô cùng.

Nếu không ngăn lại, khả năng có tai nạn chết người, Thẩm Luật vội vàng đi qua, giữ chặt lấy giai nhân đang nổi giận trong lòng: “Hạ Thấm Đồng, dừng tay đi.”

“Cút ngay!” Cô đẩy anh ra, nhấc chân đá thêm một cú vào người Vương Trung Đạt khiến anh ta đau đớn rên lên.

“Đánh người bị thương hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.” Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu quát lên với Vương Trung Đạt. “Còn không mau đi?”

Vương Trung Đạt thật vất vả mới bò ra xa được, miễn cưỡng lảo đảo đứng lên, lung lay như sắp đổ chạy ra ngoài cửa, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, quay đầu lại nói: “Hạ Thấm Đồng, cô cứ chờ….chờ đấy, tôi nhất định sẽ kiện cô ra tòa!”

“Mày muốn chết?” Hạ Thấm Đồng giãy dụa, cựa quậy muốn tiến lên nhưng lại bị Thẩm Luật kiên trì giữ chặt.

“Vương Trung Đạt, nếu anh muốn kiện thì xin cứ tự nhiên, chẳng qua nếu anh không đi, chỉ sợ sẽ không xong đâu đấy.” Lời này quả nhiên rất có uy lực, người đàn ông kia nghe thế vội vàng chạy mất.

“Anh còn định ôm bao lâu nữa?” Hạ Thấm Đồng nhìn đôi tay anh đang nắm chặt lấy eo mình, lạnh lùng mở miệng.

Thẩm Luật không kịp thích ứng trong chốc lát. Một khắc trước vẫn còn giận dữ như lửa đốt, một khắc sau đã lại trở thành tòa núi băng vạn năm không tan, hai thái cực khác nhau hoàn toàn lại dung hợp được trên cơ thể cô hoàn mỹ đến vậy, rốt cuộc, cô gái này còn có bao nhiêu vẻ mặt và sự quyến rũ nữa đây?

Anh nở nụ cười, ánh mắt như phóng điện. “Cứ ôm mãi như vậy, được không?”

Thật là bị anh ta làm cho tức chết mà! Hạ Thấm Đồng trừng mắt, liếc anh một cái, vươn tay đẩy mạnh Thẩm Luật ra, mà anh cũng thuận theo buông lỏng tay mình. Cô cầm lấy túi xách đặt trên ghế sô pha, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

“Hai người vì sao lại đánh nhau?” Trên thực tế, anh muốn hỏi vì sao cô lại đánh người mới đúng.

Cô kỳ quái liếc anh một cái, “Tôi còn chưa có hỏi anh, vì sao lại ở chỗ này đâu đấy?” Hạ Thấm Đồng đương nhiên hiểu rõ, nếu vừa rồi không phải anh lao tới giữ chặt cô, chỉ sợ cô thật sự đánh người bị thương thật, hậu quả của việc e là cô không sao thừa nhận được. Ở phương diện nào đó mà nói, cô đáng lý phải nói lời cảm ơn anh, chẳng qua anh đột ngột xuất hiện ở chỗ này không khỏi quá trùng hợp đi! Hơn nữa, trọng điểm là, anh vào bằng cách nào chứ?

“Vương Trung Đạt là chồng của người ủy thác tôi.”

Anh chỉ nói một câu, cô liền hiểu ngay ra vấn đề! Xem ra em họ oán giận không sai, người đàn ông này chỉ thích mấy vụ bắt gian mà thôi, chẳng trách lần trước xem diễn nhập tâm đến mức bị đánh trúng đầu, đáng đời! Khoan đã, đợi một chút, bắt gian?!

“Anh nghĩ rằng tôi và kẻ kia tới nơi này là để vụng trộm….” vế đằng sau kia, cô thật sự nói không nên lời.

“Chẳng lẽ không đúng?” Mặc dù khi tiến vào, Thẩm Luật phát hiện tình huống phát sinh khác với những gì mình nghĩ, anh cũng hiểu mọi chuyện không giống như mình đã tính toán, nhưng đột nhiên lại muốn trêu chọc cô, bởi vì anh cảm thấy bộ dáng tức giận của Hạ Thấm Đồng đẹp đến lạ kỳ, như lửa thiêu băng vậy, mâu thuẫn mà mỹ lệ.

“Đương nhiên không phải.” Nhìn vẻ lưu manh của anh, cô không thoải mái đáp lời, quả nhiên ấn tượng đầu tiên về anh ta không có sai, cô không thích anh chàng Thẩm Luật này, cực kì không thích.

“Không phải? Một nam một nữ một mình đến khách sạn thuê phòng…… Cô cảm thấy là tình huống gì mới đúng?”

“Vì sao tôi phải nói cho anh?” Cô bướng bỉnh nhướn mày.

Đầu óc của anh nhất định là lần trước bị đánh đến hỏng hóc rồi, nếu không làm sao có thể thấy bộ dáng cao ngạo của cô trông rất xinh đẹp được chứ?! Còn xinh đẹp đến mức làm anh chỉ muốn được hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp kia một phát mà thôi!

“Vương Trung Đạt là một cao thủ tình trường, người phụ nữ được anh ta để ý tới rất ít khi không chiếm được làm của mình.” Qua mấy ngày điều tra, anh phát hiện tình sử của người đàn ông kia quả thực là phong phú, làm người ta bội phục vô cùng.

“Quá rõ ràng, anh với anh ta là cùng một loại người.” Vẻ ngoài của anh tai họa như vậy, lại còn dịu dàng, mặc kệ anh có muốn hay không, nhất định có vô số người phụ nữ như tre già măng mọc tranh nhau chiếm đoạt, hy vọng được trở thành người con gái cuối cùng trong cổ tích được ở bên anh chàng lãng tử này. Đáng tiếc, cổ tích dù sao cũng chỉ là cổ tích mà thôi.

“Làm sao có thể?” Anh nở nụ cười hết sức xán lạn. “Ít nhất tôi không hề mang cô đến đây thuê phòng.”

“Cái gì mà thuê phòng chứ, nếu không phải vì công việc, ai thèm để ý đến anh ta?” Người đàn ông này sao nói chuyện khó nghe quá vậy.

“Công việc?” Lần này anh có chút giật mình, “Em không phải là nhân viên trang điểm sao? Thế nào lại có quan hệ công việc với anh ta được?”

“Làm model.” Lúc trước vô tình gặp gỡ Vương Trung Đạt, người đàn ông đó liền kiên trì thuyết phục cô tham gia buổi chụp hình quảng cáo cho tạp chí của mình. Chẳng qua, không phải quảng cáo nào cô cũng nhận, dù sao, đầu năm nay mười tên con trai thì hết chín người là kẻ háo sắc rồi. Cô lén kiểm tra qua tư liệu, biết được Vương Trung Đạt thật sự là biên tập của một tờ tạp chí, ở trong nghề cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa anh ta lại nhiều lần tỏ ý mời, tiền lương cũng khá hậu hĩnh, thế nên Hạ Thấm Đồng mới động lòng.

Nhưng mà ai biết được, lần đầu tiên chụp hình, anh ta lại đưa cô tới đây, nói là chờ nhiếp ảnh gia và các nhân viên khác đến, mặc dù cô có chút hoài nghi nhưng vẫn tin tưởng theo vào, song cô vẫn cẩn thận, không hề uống một ngụm trà hay đồ uống nào do anh ta đưa tới hết.

Lúc ban đầu, Vương Trung Đạt có vẻ thành thật, tán gẫu với cô một ít vấn đề về công việc, nhưng càng về sau, anh ta lại càng hỏi đến những vấn đề cá nhân riêng tư, ví dụ như có bạn trai hay chưa chẳng hạn…Sau đó cứ từ từ tiến tới gần cô, bắt đầu động chân động tay, thậm chí còn hỏi cô có kinh nghiệm chuyện ấy hay chưa nữa.

Có lẽ không ít người thích thú với vẻ ngoài anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn, dễ gần của Vương Trung Đạt, mơ màng dưới mị lực mà anh ta phát ra, đáng tiếc cô không phải là họ, cô muốn trực tiếp bỏ đi, cũng hoàn toàn hiểu được người này căn bản mời cô đến không vì mục đích chụp ảnh quảng cáo hay làm người mẫu gì hết! Kết quả, anh ta liền muốn bá vương ngạnh thượng cung* với cô.

(*Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.)

Tốt lắm, vậy thì cô sẽ khiến cho anh ta hiểu được thượng cung là cái tư vị gì! Cô từ nhỏ bởi vì thường xuyên bị quấy rầy không ngừng nên đã cố ý đi học Taekwondo, mười mấy năm sau thân thủ tự nhiên bất phàm, cho nên tên Vương Trung Đạt kia căn bản không phải đối thủ ngang tài.

“Nếu như hôm nay người cô phải đối mặt không phải một thằng đàn ông như Vương Trung Đạy mà là nhiều thằng đàn ông to lớn vạm vỡ khác, cho dù cô có võ thì có thể làm được gì?” Sau khi nghe được lời giải thích đơn giản từ cô, anh bỗng nhiên cảm thấy tức giận vô cùng, cô gái này chẳng lẽ muốn kiếm tiền đến điên rồi hay sao? Chỉ thế thôi đã đi theo người ta đến khách sạn? Vừa nghĩ đến việc có thêm mấy tên con trai chờ ở trong phòng, hậu quả chắc chắn không phải là thứ anh có thể tưởng tượng được.

“Năm người ở trong phòng với tôi mà nói cũng không là vấn đề”. Hơn nữa, cô đã cực kỳ cẩn thận lắm rồi, ai ngờ được người giống Vương Trung Đạt, có tiền, có vẻ ngoài như thế mà cũng muốn đi cưỡng bức phụ nữ chứ.

“Quá mức tự tin như vậy, một lúc nào đó em sẽ phải chịu thiệt đấy!”

“Liên quan gì tới anh chứ?” Cô hừ lạnh, sở dĩ lúc nãy giải thích với anh nhiều như vậy là bởi vì miễn cưỡng coi như anh đã giúp cô một lần mà thôi, ai biết được người này lại chẳng chịu buông tha, chuyện của cô có quan hệ gì với anh ta sao?

“Hơn nữa, đàn ông bình thường căn bản không phải là đối thủ của tôi.”

“Phải không?” Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, đột nhiên xuất thủ tóm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo mạnh về phía mình, đè cô xuống ghế sô pha mềm mại. “Dù đã từng học võ thì như thế nào?”

Một lúc không đề phòng để anh bắt được, cô tức giận nói: “Thẩm Luật, tôi cảnh cáo anh, mau buông tôi ra.” Đôi mắt xinh đẹp của cô loé ra ánh sáng lạnh lùng.

“Em không phải rất lợi hại sao?” Anh tà khí cười, cúi đầu, mút vài cái trên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt có vài phần khiêu khích, “Hiện tại thì như thế nào?”

“Đồ khốn nạn!” Cô cắn răng, nhấc cao chân định hung hăng tấn công vào nơi yếu ớt nhất của đàn ông, không ngờ Thẩm Luật từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm khắc của cha, nhanh nhẹn tránh thoát được đòn công kích này.

Khuỷu tay của Hạ Thấm Đồng lại đặt trên cổ anh, dùng hết sức lực đánh mạnh xuống, anh liền linh hoạt tránh né trong nháy mắt.

Cô lập tức nhấc chân muốn hung hăng đá tiếp, người này dám ngang nhiên cưỡng hôn cô sao…Ai dè anh lại tránh được lần nữa, vươn chân đỡ đòn, cô thu chân về muốn tránh đi lại không để ý đến bàn trà phía sau, không cẩn thận vấp phải nó, cả người mất thăng bằng cứ thế ngã vào trong lòng anh.

“Ôi” Anh kêu lên, theo bản năng vươn tay ra đỡ, bỗng nhiên phát hiện tay mình đặt xuống một nơi vô cùng mềm mại.

Hai người đồng thời cứng đờ! Hạ Thấm Đồng cúi đầu, thấy bàn tay anh, đặt tại nơi căng tròn của cô….

“Vô sỉ!” Một tiếng bốp vang lên, người đàn ông lập tức bị quăng một cái tát vào mặt.

Hạ Thấm Đồng không muốn cùng anh dây dưa thêm một phút giây nào nữa, người chịu thiệt lúc nào cũng là cô, thế là dứt khoát nắm túi xách lên, tông cửa chạy thẳng ra ngoài.

Thẩm Luật nằm ngửa trên sofa rộng rãi, nâng tay lên nhìn bàn tay của mình, lòng bàn tay tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm giác non mềm khi đặt lên bộ ngực của cô, co dãn thật là tốt, sau một lúc lâu, anh nở nụ cười, một nụ cười tươi rói xán lạn.

Tốt lắm, Hạ Thấm Đồng, em thật đúng là một cô gái khiến người ta động lòng mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.