Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 39: Thi Cố Lên




“Mẫu Đơn” Hắn lẳng lặng nói, “Bản thái tử không nói đùa”

Ta thiếu chút nữa thì hít thở không thông. Thế này là thế nào? Ta lại nhớ ra rằng, ta chỉ là một nữ quỷ nhỏ bé, còn hắn chính là Thượng thần thái tử, ngàn vạn năm mới hạ trần một lần. Hơn nữa, hôn thê chính thức của hắn lại đang ở ngay Phong Đô này. Hắn nói như vậy, nghĩa là sao?

“Ngài không nói đùa thì là gì… Lẽ nào ngài định bỏ mặc Chiêu Cẩm công chúa để cưới ta ư, thái tử điện hạ? Ngài nghĩ rằng trên trời dưới đất, nữ tử nào ngài cũng có thể tùy ý đùa bỡn được sao?” Ta cắn răng nói, “Thương Âm, nếu ngài không thực lòng, xin đừng nói những lời như vậy”

Mặt của Chung Quỳ cùng chúng gia nhân lập tức trắng bệch

Thần sắc của ta lạnh lẽo, tay toàn đầy mồ hôi. Ta không biết mình đang làm gì nữa. Bấy lâu nay ở Phong Đô, ta vốn là người ăn nói chưa từng có chút sơ hở nào. Vậy mà giờ những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng có thể nói ra

Thương Âm nghe ta đáp lại như vậy, không những không tức giận mà còn cười, đột nhiên đưa tay kéo ta ôm vào lòng

Ta cảm thấy xấu hổ, liền hô một tiếng, “Thương Âm!” Tay vô thức giãy dụa. Hắn ôm chặt ta, nói bên tai ta, “Lại định giơ nanh múa vuốt rồi? Đừng nhúc nhích”

Thương Âm nắm lấy thắt lưng ta, một tay vuốt từ dưới lưng lên, sờ sờ tai trái của ta. Hắn dùng thanh âm chỉ mình ta nghe được, nói nhỏ, “Lần đầu ta gặp nàng ở kiếp thứ hai, nàng nói ta là tiểu tình nhân kiếp trước của nàng”

Ta ngẩn ra, mặt đỏ bừng, “Đó là ta nói bậy, ngài mau buông ra”

Tay hắn vẫn tiếp tục sờ sờ tai của ta. Đó vốn là nơi mẫn cảm của ta nên có chút run run. Hắn ở bên tai ta thổi nhẹ, khiến cho ta không còn chút khí lực nào, “Sau tai của nàng có ấn ký hình hoa lan, nàng nhất định không nói bừa” Thanh âm của hắn trầm xuống, có chút lo lắng, hỏi, “Nàng không biết ý  nghĩa của nó sao?”

“Ta không biết ấn ký gì hết…” Ta chưa từng nghe ai nói qua

Tay hắn hơi dừng lại, nhưng vẫn tiếp tục xoa xoa, không nhận ra biểu tình gì, “Xem ra là vì chuyện trước kia của ta và nàng”

Lòng ta liền nhảy lên, nghe hắn nói câu này xong ta cả kinh đến mức quên cả giãy dụa

Hắn buông ta ra, mắt nhìn ra phía sau. Tay hắn nắm chặt cổ tay ta, sau đó lại thả ra. Nhãn thần sâu thẳm, tóc đen phiêu phiêu rồi hạ xuống ống tay áo thêu hình rồng. Ta quay đầu lại nhìn. Thì ra là Chiêu Cẩm công chúa cùng thiên binh thiên tướng đang từ trên phố hướng đến đây, để đi đầu thai chuyển thế

“Điện hạ, thì ra chàng ở đây, đỡ mất công thần thiếp chạy đi tìm”

Thương Âm đang đứng trên đài, thấy nàng đi tới chỉ cười cười, “Đi thôi”

Chiêu Cẩm mở to đôi mắt trong veo, nhanh chóng liếc qua ta, khoát tay áo nói, “Điện hạ, chàng nguyện ý cho Uyển nhi hạ phàm bồi chàng chứ?” Nàng cười kiều diễm, “Điện hạ, Uyển nhi rất vui mừng”

“Bản thái tử đương nhiên nguyện ý. Chính nàng có bản lĩnh đi theo bản thái tử. Nàng vốn không cần đi theo chịu khổ”

“Có thể được ở cùng một chỗ với điện hạ, chính là phúc phận của thần thiếp”

Nói cũng thật là dễ nghe. Ai bảo Ty Mệnh tinh quân viết mệnh cách khéo như vậy chứ. Có bản lĩnh nàng ta thử đầu thai làm nha hoàn xem

Ta nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, trong lòng chua xót như ăn phải táo xanh, liền vẫy tay với Chung Quỳ và gia đinh, “Dẹp hết đi, bổn gia không đấu nữa”

Chung Quỳ phe phẩy quạt, cười hi hi nói, “Tỷ, ăn phải dấm chua sao?”

“Ta không sao hết”

Nó lắc lắc đầu nhìn về phía cầu Nại Hà, “Xem ra ngài ấy không nhớ tỷ là ai rồi. Nhưng vừa rồi đối xử với tỷ cũng không tệ nhỉ”

Chung Qùy chọt đúng vào tim đen của ta. Ta chỉ liếc mắt nhìn nó, nói, “Hôm nay hỏng hết đại sự của ta rồi, lát nữa ngươi theo ta đi dương thế một lúc”

***

Kiếp thứ ba của Thương Âm, lúc Thái Bạch tinh quân tới tìm ta, cũng là lúc hắn chuẩn bị làm quan

Ta nghĩ ngợi mấy ngày liền, cuối cùng vẫn đồng ý. Từ khổ chí kim nữ nhân vẫn là người khổ nhất. Mọi chuyện ngày càng rắc rối lằng nhằng. Suy cho cùng, tuy không phải là tình, nhưng ta vẫn không thể buông tay được

Sinh tiền, Thương Âm đối xử với ta quá tốt, khiến ta không thể nào quên được mà vẫn tiếp tục thích hắn. Sự việc vốn rất đơn giản, nhưng ta lại không biết nên làm thế nào. Suy đi tính lại, ta vẫn không thấy thẹn với trời đất. Nếu như ta giúp đỡ thúc đẩy mối lương duyên này,…cũng coi như đã giúp hắn một việc. Dù sao sau khi tẩy bỏ thần khí xong, trước khi đi đầu thai ta sẽ uống một chén Mạnh Bà thang, quên hết tất cả

Chỉ tiếc rằng, ta sẽ quên luôn cả Tiểu Hắc và cha con Diêm Vương. Mà thôi, tốt nhất bây giờ cứ sống cho tốt đã

Ta hỏi Thái Bạch tinh quân, “Tại sao lại là ta? Nếu nói về mệnh cách, không phải Ty Mệnh tinh quân còn lợi hại hơn sao?”

Nam đồng tóc bạc mặt vẫn không chút thay đổi, nói:, “Mẫu Đơn cô nương chớ nên hỏi quá nhiều. Tam cung lục giới, người hiểu rõ thái tử Trọng Lam nhất xem ra chỉ có mình cô”

Ta giật mình, đổi đề tài, “Ngài nói… Nếu thái tử điện hạ và Chiêu Cẩm công chúa thành thân, ngài sẽ trừ bỏ thần khí trên người ta”

“Thần khí trên người cô nương vốn không tầm thường. Người có năng lực làm điều đó cũng phải là cửu trọng thiên thượng thần vô cùng tôn quý. Đến khi đó Chiêu Cẩm công chúa sẽ giúp cô đầu thai”

Ta nghe xong lại càng cảm thấy kì quặc. Tại sao có mỗi việc trừ bỏ thần khí trên người ta cũng khó khăn quá vậy? Ta xem qua bao nhiêu kinh thư, hỏi qua phụ vương cũng không thu được lời giải đáp

Thái Bạch tinh quân không nhiều lời nữa, khuôn mặt trong gương dần mờ nhạt đi. Trước khi đi hắn điểm lại trong lòng ta một dấu chu sa. Dấu chu sa hiện lên rồi chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Xem ra tình kiếp của Thương Âm đến rồi – cũng là lúc ta phải ra mặt

Kiếp này Chiểu Cẩm công chúa mới thực là công chúa. Nàng là công chúa thứ bảy của hoàng đế Bình Nhạc, tính tình thích du ngoạn, lại được mẫu thân nuôi dưỡng chu đáo, tín Phật. Hơn nửa số chùa chiền miếu mạo ở Lung quốc đều là do nàng ta dựng lên. Thực ra, nàng ta cứ đi tới đâu thấy chỗ này phong cảnh tốt, chỗ kia có nước có núi, liền rầm rộ hô hào xây dựng chùa miếu. Nói cách khác, nàng ta chính là một công chúa thích tiêu tiền chơi sang

Chính vì thế nên danh hào của nàng là Tuệ Nhân công chúa. Công chúa điện hạ dương danh thiên hạ, được tăng ni phật tử kính trọng, thậm chí có chùa còn đúc tượng nàng để thể hiện lòng kính mến. Còn có người đồn rằng nàng là Quan Thế Âm Bồ Tát chuyển thế, phổ độ chúng sinh gì gì đó. Ta thực tò mò không biết có ngày Bồ Tát trên cao nghe được chuyện này, sẽ thấy thế nào? (Tuệ nhân: người thông tuệ =))) cái tên buff dã man)

Năm Tuệ Nhân công chúa 17 tuổi, cũng là lúc hoàng cung tuyển tú. Thái Bạch tinh quân đã ban cho ta nhục thể. Ta có thể đóng làm dân nữ bình thường tới hoàng cung báo danh

“Tên?” Khẩu khí của thái giảm viết tờ khai vô cùng ngạo mạn

“Dân nữ tên Tiểu Hoa”

“Tiểu Hoa?” Hắn ngẩng đầu. Ta vội vàng ra vẻ khúm núm sợ sệt. Tên thái giám dùng lưỡi liếm liếm miếng rau còn dính trên răng, nhếch miệng cười cười, thanh âm õng ẹo, “Khuôn mặt ngươi xem ra cũng không tệ lắm, đáng tiếc tên của ngươi quá quê mùa, nghe cứ như tên cho súc sinh”

Trong lòng ta thầm chửi, đến ngày ngươi xuống hoàng tuyền lão nương sẽ cho biết thế nào là súc sinh

Muốn được tuyển chọn làm thị tỳ đã khó khăn, muốn được làm người bên cạnh Tuệ Nhân công chúa lại càng trắc trở trùng điệp. Miệng lưỡi phải khéo léo, đầu óc phải lanh lợi, dáng dấp không thể quá xinh đẹp áp uy nghi của chủ tử, nhưng cũng không thế quá xấu xí khiến chủ tử mất mặt

Ta mới vào cung đã thấy một tốp cung nữ hô tránh đường. Nhục thể này của ta không thể bay được, nhưng muốn vào trong hoàng cung thì cũng không phải chuyện khó

Đi vào thêm một chút, liền thấy cung nữ mặc đồng phục giống nhau. Áo lụa trắng mỏng, váy màu hồng đào, lụa vàng thắt quanh lưng uốn lượn, đầu cài trâm lệch. Ta đã trải qua biết bao triều đại, thấy trang phục cũng có vẻ đoan trang đứng đắn, chỉ là phần ngực lộ hơi nhiều. Ta khép tay niệm quyết, đổi phục trang thành giống bọn họ rồi theo tốp cung nữ gần nhất đi vào

Ba ngày nữa, công chúa cùng hoàng thượng, hoàng hậu sẽ tới Long Vân tự làm lễ cúng bái thắp hương hàng năm. Nơi này núi non trùng điệp, cây cối tươi xanh, thác nước tơ bông, biển mây yên hà, là nơi cực kì u tĩnh. Xem ra sau khi cúng bái họ sẽ ở lại đó thưởng xuân một thời gian rồi mới hồi cung. Đêm khuya, ta lẻn vào điện công chúa, trong lòng suy nghĩ xem làm thế nào để làm thân với nàng ta, xin nàng ta mang theo ta đến Long Vân tự

Hoàng cung long khí rất vượng, khiến cho nữ quỷ như ta không khỏi cảm thấy bức bối khó chịu. Ta khinh công nhảy lên nóc điện, bắt chước bóc một miếng ngói ra để nhìn trộm giống trong sách hay nói

Bên trong tẩm cung công chúa sắc màu rực rỡ. Bên người nàng ta trái phải đều có hai thị nữ đang hầu hạ thay y phục. Ta nhìn thấy Tuệ Nhân công chúa. Suối tóc đen nhánh, hai bên vai trắng như tuyết. Trên gương đồng mạ vàng hiện ra dung nhan của nàng, trước sau như một giống y hệt Chiêu Cẩm công chúa, tuyệt sắc vô song. Bên cạnh một cung nữ luôn miệng tiếp lời, khen ngợi công chúa xinh đẹp, thông minh, cười nói vô cùng vui vẻ. Đây hẳn là cung nữ thiếp thân bên người của nàng ta

Ta nhìn cung nữ thiếp thân tắt đèn rồi trở về phòng ngủ của cung nữ, trong lòng thầm nói hai tiếng “xin lỗi” rồi lẳng lặng chui vào phòng hạ thuốc nàng ta. Vừa ra khỏi phòng, trăng sáng vô cùng, đột nhiên có một nam tử áo đen đứng trước, toàn thân tỏa ra hàn khí

Ta còn tưởng mình bị bại lộ, hóa ra lại là Tiểu Hắc, thở nhẹ một hơi, “Ngươi làm cái gì vậy, làm ta sợ muốn chết”

Trong nháy mắt hắn đã khinh công nhảy lên nóc hoàng cung. Ta không còn cách nào khác đành phải lạch bạch nhảy lên rồi chạy theo hắn. Thân thể này vốn yếu ớt, tốc độ đương nhiên không bì kịp

Ban đêm vắng vẻ, mơ hồ có tiếng ngự lâm quân đi tuần tra. Cung nhân trực đêm lặng lẽ thắp đèn. Lâu vũ mái hiên nối tiếp nhau. Cảnh vật dưới màn đêm vắng vẻ hiện lên như tranh vẽ. Đường đá lát bạch thạch, hai bên có treo đèn lồng, thưa dần thưa dần

“Lục giới cũng có quy định riêng. Sử dụng phép thuật tùy tiện sẽ đe dọa đến mệnh cách, Mẫu Đơn nàng coi chừng”

Thì ra hắn chạy tới đây để nói về chuyện này? Ta nói, “Vừa rồi ta chỉ dùng thuốc xổ mà thôi, không gây chết người được”

Tiểu Hắc tiếp tục nói, “Ngày mai nàng định tới Long Vân tự? Nàng còn không biết đó là nơi như thế nào sao?”

Ta nghĩ nghĩ, “Phong thủy bảo địa, là đất trừ tà, lại còn có phật môn, vô cùng thanh tịnh” Liền khoát khoát tay, “Tiểu Hắc, ngươi đừng lo, mấy tên hòa thượng đó không thể làm gì được ta”

Hắn không nói gì thêm, chỉ lấy khối ngọc Bạch Vân Long đeo bên hông đưa cho ta. Ta sửng sốt, từ ngày ta quen hắn đến nay, hắn vẫn luôn đeo khối ngọc này

“Nếu như xảy ra chuyện gì, đừng cố chấp, có thể dùng cái này để gọi ta”

“Ta cũng không phải là sắp ra chiến trường, chỉ là đi theo làm bà mối mà thôi. Ai bảo Ty Mệnh tinh quân viết rằng thái tử và Chiêu Cẩm công chúa gặp nhau ở Long Vân tự chứ. Ta cũng không còn cách nào” Ta nhún nhún vai. Khối bạch ngọc cầm trên tay vô cùng ấm áp, vừa mới cầm vào mà đã có cảm giác như một dòng nước ấm chạy qua. Long khí tỏa ra thanh tẩy toàn bộ những thứ ô uế trên tay, khiến ta có chút không muốn bỏ ra

Thần và người vốn khác nhau. Nếu đầu thai mà không nguyện ý, thì dù Ty Mệnh tinh quân có dùng đao mà khắc ra mệnh cách cũng chẳng có tác dụng gì. Còn Chiêu Cẩm công chúa, có lẽ là muốn dùng hết sức để khiến thái tử thích nàng ta. Tại sao Thái Bạch tinh quân lại đem hết trọng trách đổ lên đầu ta như vậy chứ. Đợi đến ngày Chiêu Cẩm biết được thân phận của ta, không biết nàng ta sẽ nghĩ gì?

Ta nhận khối ngọc xong, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc. Dưới ánh trăng mông lung, mặt nạ của hắn có phủ một tầng hơi nước. Không hiểu sao ta lại đưa tay lên sờ sờ cằm hắn. Không có chút râu nào, cằm của hắn cong thành một đường thật đẹp mắt

“Tiểu Hắc, kiếp này ta làm xong đại sự sẽ đi đầu thai, vậy ngươi…” Ta chớp chớp mắt mấy cái, nhìn hắn cười tươi, “Trước khi ta đi, ngươi có thể cho ta nhìn thấy khuôn mặt của ngươi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.