Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 23: Tặng Cho Chị




Ầm!

Đại môn bị phá thủng, lại nhờ sức mạnh của phong ấn mà khép vào. Kim quang phát ra hỗn loạn. Từ vết nứt trên đại môn, cuồng phong thoát ra gào thét. Trời đất lại càng thêm tối đen

Ta nhăn nhăn mi, rút kiếm rồi nhổ một ngụm máu từ trong mồm ra. Ta chỉ là quỷ sai câu hồn mà thôi, tại sao ngày nào cũng gặp phải mấy chuyện li kì quỷ dị như thế này cơ chứ. Đang chuẩn bị giơ kiếm để vẽ trận pháp, chống lại công kích…

Rắc!

Có tiếng cành cây bị giẫm gãy phía sau. Ta lập tức quay lại nhìn, lực đang chuẩn bị phát ra liền dừng lại

Trước mặt ta, là hồn phách của một nam tử

Thân hình cường tráng, mặc y phục cùng khăn trùm đầu, là y phục bình thường của nam nhân dương thế. Bộ dạng cũng vô cùng bình thường

Hắn ta không hề để ý tới lưỡi kiếm của ta. Ánh mắt nhìn vào đại môn phía sau

“Nguyệt nhi đang ở bên trong đúng không?”

Ta gật gật, thu kiếm

“Qủa nhiên nàng lại làm chuyện điên rồ rồi, hừ”

Nam tử nhẹ nhàng bước về phía cửa. Ác linh âm khí cuồn cuộn kéo đến. Ta buông mắt. Người này hẳn là phu quân của Hoài Nguyệt, “Ngươi vì sao còn ở đây. Nàng ấy tưởng ngươi đã đi đầu thai rồi”

Nam tử đưa lưng về phía ta. Hai tay thô ráp đặt lên trên đại môn đang bị kim quang phong ấn bao trùm toàn bộ

“Thỉnh dùng hồn phách của ta để bù vào”

Hắn xoay người nói. Ánh mắt nhìn về phía sau ta

Ta quay đầu. Nam nhân mặc hắc y cả người toàn máu, bên hông có đeo ngọc bội hình rồng

“Tiểu Hắc?” Đã tỉnh rồi

Ta nhìn mặt hắn, vẫn không thể thấy rõ dung nhan bên dưới

Tiểu Hắc chậm rãi bước đến trước mặt nam nhân kia. Nam nhân liền cười ấm áp, “Như vậy chắc là đủ chứ?”

“Phải” Tiểu Hắc vuốt cằm, thanh âm nhẹ nhàng “Hai người là vợ chồng. Nàng ấy cũng đã làm được tới chín phần. Âm dương phong ấn như thế này là rât tốt”

“Chờ một chút” Ta phục hồi lại tinh thần, tiến lên, “Ngươi có biết việc này nghĩa là gì không?”

Người trần ngu ngốc lúc nào cũng chỉ biết sân si tham luyến. Cường lực phong ấn thường cần tới sinh mệnh của kẻ thi thuật, không thì cũng cần tới hồn phách thượng đẳng để làm cơ sở thực thi

Hồn phách dùng để trấn trụ phong ấn, sẽ không có hình thái ý thức, mãi mãi không thể đầu thai siêu sinh, so sánh với hôi phi yên diệt cũng không khác biệt mấy

Nam nhân nhìn ta, cười nói: “Nguyệt nhi đã mất rồi, ta luân hồi chuyển thế còn có ý nghĩa gì. Ta đã hứa với nàng ấy đời đời kiếp kiếp sẽ ở cùng nhau. Nàng ấy ở đâu, ta ở đó”

Nói xong liền xoay người về phía Tiểu Hắc, “Làm phiền đại nhân”

Tiểu Hắc đem hồn phách của nam nhân kia truyền vào phong ấn. Uổng Tử Thành dần trở nên tĩnh lặng. Một vòng trận pháp màu trắng nhẹ nhàng tiến lên, thay đổi cục diện hoàn toàn. Vầng sáng trở nên mông lung

Ta đứng ở ngã ba Hoàng Tuyền lộ còn có thể trông thấy bạch quang tinh thuần phát ra. Ta nhổ cành cây, đá đá lá vụn chờ Tiểu Hắc  xong việc

Ta cùng hắn sóng vai đi về phía Phong Đô. Cứ đi được một đoạn ta lại quay đầu nhìn về phía Uổng Tử Thành, thấp giọng hô một câu: “Tiểu Hắc”

“Ừ?”

“Thực ra ta rất hâm mộ bọn họ, ta bảo… Hoài Nguyệt với phu quân của nàng ấy ấy”

“Ừ”

“Thật sự rất ngưỡng mộ”

Hắn nghiêng đầu. Ngón tay dính đầy máu của hắn sờ sờ mặt ta, “Ta biết”

***

Đến khi trở lại Phong Đô, ta mới biết được tại sao Diêm Vương gia lại không gửi viện binh đến, khiến cho ta và Tiểu Hắc sống dở chết dở trong Uổng Tử Thành

“Mẫu Đơn! Cái này không thể trách phụ thân được. Phụ thân tin tưởng con mà. Phụ thân tin là con nhất định sẽ giải quyết vụ ở Uổng Tử Thành thật êm đẹp mà, đúng không?… Á! Mẫu Đơn, mấy thứ binh khí nguy hiểm như thế này, không nên dùng không nên dùng”

“Phụ thân, người đem con gái đến nơi như vậy. Bây giờ lại tỏ ra lạnh nhạt, không phải là xứng đáng rơi đầu sao”

Ta lạnh lùng nói, khóe mắt lạnh tanh

Tiểu Hắc bị thương, được nâng xuống để chữa trị. Ta dù gì cũng là “bà già” bảy tám trăm tuổi,  lại bị tấn công thừa sống thiếu chết, thiếu chút nữa bị oán quỷ ăn thịt. Vậy mà Diêm Vương không hề phái cứu viện, thật sự làm ta bất mãn

Diêm Vương gia ngồi trên đại điện nước mắt nước mũi tèm lem kéo kéo góc áo của ta. Ta hơi hơi rút kiếm ra khỏi vỏ “tạch” một cái. Một vầng sáng xuất hiện, khiến bả vai Diêm Vương run bần bật, lại càng khóc ầm lên, một tay chỉ vào những người đang đi lại bận rộn ngoài điện: “Đây hoàn toàn là lỗi của Thái tử gia mà. Nhân thủ của Phong Đô rõ ràng là không đủ! Nhân gian gặp tai họa náo loạn, âm hồn  dưới địa phủ thoát ra rất nhiều.  Chúng ta vì quá vội nên không kịp đến” (nhân thủ: nhân công, nhân sự)

Đúng là vì quá vội nên không đến

Ta từ từ liếc mắt ra ngoài điện.  Từ trước đến nay Phong Đô lúc nào cũng âm trầm quỷ dị, chưa từng nhìn thấy lần nào náo loạn như bây giờ

Nữ tử ở cánh đồng tuyết nơi Tây Vực kia nói đúng

Tướng quân Nam Tô, người ấy nhất định sẽ đem tới hạo kiếp và tai họa. Khi Thương Âm đăng cơ, đã quét sạch những tiểu quốc xung quanh Nam Tô rồi thống nhất, thanh rửa triều đình, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến văn võ bá quan phải líu lưỡi. Mấy năm vừa qua chiến tranh liên miên, đất nước liên tục mở rộng với tốc độ kinh người, xác người chết vô số

Phong Đô sợ nhất là nhân gian có chiến tranh. Chỗ ngủ cho âm hồn căn bản là không đủ dùng. Mạnh Bà còn phải nhờ quỷ giúp đỡ nấu canh. Sinh hồn xếp thành hàng dài trước cầu Nại Hà, thân toàn vũ khí, thiếu tay thiếu chân, mắt mở trừng trừng vô cùng đáng sợ

Ta nhân cơ hội này mà ở lại phòng tĩnh dưỡng chữa thương. Dạo gần đây tai của ta cứ đau âm ỉ, dùng gương đồng soi mãi mà chả thấy gì

Mấy ngày nay ta ngủ rất nhiều. Vừa tỉnh dậy đã cảm thấy có gì đó, quay đầu trợn mắt nhìn liền thấy nam tử áo đen ngồi ở chỗ bàn trà, tay cầm một chén trà ngọc xanh

“Tiểu Hắc?”

Ta dụi dụi mắt, khoác áo lên, “Vết thương ổn rồi chứ?”

“Ừ” Thanh âm truyền đến. Ta hơi hơi kinh dị nhìn hắn. Hắn đeo một cái mặt nạ màu đen được điêu khắc, che mất nửa khuôn mặt, bên dưới lộ ra phần cằm tái nhợt

Nhìn như vậy, rất có “mùi vị” giang hồ lạnh lùng

Nam nhân này, đúng là rất hợp với cái tên Tiểu Bạch mà

Vì màu trên mặt trôi xuống rồi nên phải mang mặt nạ sao? Ta đã quen với bộ dạng kia suốt mấy trăm năm rồi, bây giờ lại có chút lạ lẫm

“Tiểu Hắc, có phải trên mặt ngươi có gì đó giấu diếm không? Phải dịch dung che đậy như vậy” Ta cười cười xuống giường, “Ngươi mau nói cho ta không ta sẽ nói cho người khác biết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.