Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

Chương 11: Tên Là Gì




Tiểu Hắc ôm mặt ta hôn lấy. Ta ngây ngẩn cả người. Nước thuốc ấm ấm đắng đắng từ môi hắn như cánh hoa chảy vào

Đây là tình huống gì? Ta hỗn loạn

Hắn nhanh chóng trút hết ngụm thuốc vào, cho ta uống hết chỗ dược. Ta thụ sủng nhược kinh, mặt nhăn nhó đang chuẩn bị mở mồm chửi hắn. Hắn không biết lấy ở đâu ra một viên kẹo, bóc giấy rồi nhét vào miệng ta (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ, cái này chắc mọi người quen quá rồi ha ^^)

Ta ngồi trên giường, miệng ngậm kẹo, mắt mở to

“Còn đắng không?” Hắn nhẹ giọng hỏi

Ta ngẩn ngơ, người như con rối gố, lắc đầu

“Vậy uống hết thuốc đi, ngoan”

Hắn cầm chén đặt vào tay ta rồi đi ra ngoài

Trên môi vẫn còn ẩm ướt, ta liếm liếm. Hơi đắng đắng, lại có chút ngọt. Ai ngờ động tác này của ta lại bị Tiểu Hắc nhìn thấy, liền đỏ mặt. Ánh mắt mắt của hắn cong lên thành một đường, vô cùng đẹp, nhìn vào khoảng không

Hắn bước trở về phòng, im lặng

Ta mân mân môi mình, tay ôm chén thuốc, hốc mắt có gì đó hơi ứa ra

“Nam nhân các người… đều giống nhau, không có gì tốt hết”

Chuyện như vậy, khi Thương Âm còn sống đã từng làm với ta rồi. Lúc đó ta đang mang thai không muốn uống thuốc, hắn cũng đút cho ta như vậy, rồi cũng mỗi lần một viên kẹo. Đắng cũng biến thành ngọt. Những ngày sau hắn đối xử với ta như nào ta cũng đều vui vẻ chịu đựng

Nữ tử nào cũng như vậy, nam nhân đối với các nàng tốt một chút, dù là chi tiết nhỏ nhặt mấy cũng nhớ rất kĩ

Đây là sự thật mà bất luận thế nào cũng không thể phủ nhận

Mấy ngày sau ta đều tránh mặt Tiểu Hắc. Mãi đến một ngày, ta chạy xuống bếp tìm đồ ăn liền gặp đầu bếp mặt xanh ở trong phủ đang bận rộn. Hắn nhìn thấy ta liền cười nói: “Hoa Nhi gia hôm nay dậy sớm quá ta. Người có muốn ăn sáng không, muốn ăn gì tiểu nhân sẽ làm cho người”

Đầu bếp béo bự vẻ mặt tươi cười. Người này khi còn sống làm việc ở ngự thiện phòng nơi biên giới giữa Lung quốc và Lỗ quốc. Sau này một vị phi tần ăn đồ của hắn bị độc chết nên hắn bị xét xử. Khi chết uống thuốc độc nên mặt trở nên xanh lè

“Không cần. Xem có cái gì ở đây ăn được thì cho ta” Cơn đói khiến cho ta hoàn hồn. Mở nồi hấp ra thấy có bánh bao nóng hổi nhân thịt kho tàu, hương vị không tồi chút nào

Vừa ăn vừa cùng vị đầu bếp kia tán gẫu

“Hoa Nhi gia thật là có phúc khí”

“Cái gì?”

“Lần trước Hoa Nhi gia từ dương thế trở về bị thương đó, Cố đại nhân liền ở nơi này” Đầu bếp chà chà chân, mắt hướng về phía bếp, “Đại nhân đứng chờ bốn canh giờ để đun thuốc. Chỗ thuốc đó chính là dược liệu hảo hạng tốt nhất. Năm đó Cố đại nhân trừ ma lập công một công đôi việc, vị Tàng Vương đó có tấm lòng Bồ Tát liền thưởng cho ngài mười ba vị thảo dược, dùng để trị nội thương vô cùng hiệu quả”

Ta chỉ nghe mà không nói chuyện. Bánh bao thịt kho tàu càng ăn càng mất vị

“Hoa Nhi gia tái thế dù gì cũng là nữ nhi. Cố đại nhân tuy mặt hơi đen một chút nhưng đối xử với người rất tốt nha. Tiểu nhân nói thật, ở Phong Đô có rất nhiều cô nương ngày ngày mơ tưởng đến Cố đại nhân. Cố đại nhân nếu không vì người thì đã sớm thành tiểu bạch kiểm xinh đẹp rồi. Ai ai, khuôn mặt như vậy mà là tiểu bạch kiểm thì thật là đáng tiếc” (tiểu bạch kiểm: những chàng trai xinh đẹp trắng trẻo, mình cũng hơi lạ vì Tiểu Hắc là mặt đen mà lại dùng thuật ngữ này nhưng vẫn để như nguyên tác)

Bánh bao thịt kho tàu càng nhai càng có vị như sáp, ta quét mắt nhìn đầu bếp một cái làm hắn giật mình, ra hiệu “ngươi đừng có mà lên tiếng nữa”

Tiểu Hắc họ Cố, tên Thương, Cố Thương. Hắn yêu một nữ yêu đã chết từ rất lâu rồi, đào yêu tên Diệp Thanh Hoa

*****

Năm Thương Âm mười chín tuổi, phụ thân hắn – Nam Tô quốc tướng quân do bị Tể tướng hãm hại, gán tội danh mà bị ban rượu độc mà chết

Triều đình một trận rối ren hỗn loạn từ trên xuống dưới. Người bị chém đầu ở Ngọ Môn cứ phải gọi là nườm nượp. Máu tươi thấm đẫm cả bục gỗ đến mục cả ra

Cũng không lâu sau, thế sự trong cung lại một lần rung chuyển. Ai ngờ tướng quân đã qua đời kia lại là con riêng của hoàng thái tổ bị thất lạc, còn có người thân tín của thái tổ khi xưa cầm cẩm thư làm chứng. Chính vì thế mà ông ta mới cố gắng đoạt được chức vị tướng quân, từng bước từng bước âm mưu chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế (cẩm thư: chiếu bằng gấm)

Chuyện thành ra như vậy, nghĩa là Thương Âm cũng mang huyết thống hoàng tộc. Trong lúc nhất thời, không ít quan lại đại thần khóc lóc sụt sùi khi hay tin. Không hiểu sao chuyện này lại được lan rộng ra ngoài, trong cung ngoài cung, phố phường bờ ruộng dọc ngang trên dưới đều bàn tán

Từ đấy, lời nói truyền qua lại càng nhiều, rằng đương kim hoàng đế ngu ngốc hung ác, tiếng oán than dậy đất chưa bao giờ phong phú như vậy nha

Ta nghĩ, lúc này Thương Âm mới thực sự hành động

Ngày ấy sinh nhật hắn, hắn lại ở một tòa nhà rất lớn tại thủy thành Giang Nam. Đêm đông gió lạnh, xuân triều bất ngờ đột kích nên có chút hàn khí. Ban đêm hơi nước ẩm ướt lành lạnh, trước sau là đèn hoa đăng mẫu đơn ngay ngắn sáng ngời (xuân triều: thuỷ triều mùa xuân)

Ngã tư trong thành huyên náo, đình đài nhà thủy tạ, giữa trung tâm là một dòng sông uốn lượn chảy xuôi. Khác hẳn với ánh mặt trời tưng bừng lả lướt, có phần phô trương của ban ngày là những vì tinh tú ánh sáng lộng lẫy, như rải cát trắng trên bầu trời

Cô nương mặc váy xuân tốp năm tốp ba hì hì cười bước tới dòng sông, cầm đèn hoa đăng mẫu đơn thả xuống mặt nước. Nhìn ngọn lửa nho nhỏ trong đèn, mang theo nỗi niềm của cô nương đó trôi qua cầu đá hình vòm, hướng tới nơi ánh trăng giao với sương mù mở ảo phương xa

Nơi ở của Thương Âm phong thủy rất thuận lợi. Từ nóc nhà có thể thấy đầy sao trời, chỗ ngồi lại ở trên cao, có thể bao quát lấy toàn bộ thành nhỏ náo nhiệt này, từ phố phường, người qua lại, đến đốm lửa nhỏ vào trong tầm mắt, phủ đệ bên dưới lại càng phát ra sự im lìm tối om

Ta ngồi ở nóc nhà, chân rải trên nền ngói, thở ra một hơi. Không khí thật trong lành. Cảnh trí như vậy, không ít thiếu nam thiếu nữ chọn làm dịp tâm sự. Không biết hôm nay sẽ thành bao nhiêu đôi uyên ương đây

“Mẫu Đơn”

Chưa đốt đèn. Trong tiểu viện có một gốc hoa đào. Đóa hoa hồng nhạt nở ra trong đêm. Hôm nay ta tới muộn, nếu không đã có thể nhìn thấy cả một rừng đào vào ban ngày rồi. Loài hoa này quả thật đẹp vô cùng, hương khí trầm trầm mềm mại rủ xuống, thật tươi mát. Trầm thủy hương của ta so với vẫn là thua xa

Ta cúi đầu. Nam tử áo bào trắng đang đứng dựa vào gốc cây đào, tay cầm một cuốn sách cổ

Hắn ngẩng mặt lên, phi mi nhập tấn, con ngươi màu mực đen thẫm, ngũ quan thâm thúy thật giống như tranh vẽ (phi mi nhập tấn: có thể hiểu gần như mắt ngọc mày ngài)

Thân hình đã sớm trở thành một nam tử anh tuấn, chợt thấy dù thế nào cũng không giống tướng quân chút nào

Cách một năm mới gặp lại, ta cúi đầu nhìn hắn cười cười, để ý quần áo đỏ thẫm của mình. Hôm nay ta chưa kịp búi tóc, tóc đen buông xuống dưới

“Thưa, tham kiến hoàng tử điện hạ” Ta nhướng mày cười

Khuôn mặt như thơ như ca của hắn vì một lời tiếp đón cảm khái này của ta mà phá hủy hoàn toàn, hóa đen

“Vết thương đã lành chưa?”

“Đã không còn đáng ngại”

“Không có di chứng gì chứ?”

Ta đùa đùa hắn, vẫy vẫy tay, “Ai, ngươi xem này…”

Ta còn chưa nói xong, bên tai đã có tiếng gió nhỏ. Hắn đã êm đẹp ngồi bên người ta, nhiệt độ từ bờ vai dài rộng truyền tới

Ta giật mình, khóe miệng cong lên, “Khinh công thật lợi hại”

Hắn xem ra đã trưởng thành

Bóng đêm thư thái. Ta nhìn cảnh sắc chỗ phủ đệ phía xa

“Sao không đi thả hoa đăng, ta xem thuộc hạ tì nữ của chàng có vẻ đã muốn xuất môn”

“Chờ nàng” Thanh âm của hắn có chút dịu dàng

“Mẫu Đơn thất lễ rồi…” Ta duỗi duỗi thắt lưng, cố ý không nhìn hắn, “Nghe nói chàng có vườn hoa mẫu đơn, còn có cây hắc mẫu đơn vô cùng trân quý, mỗi cây khai hoa đều phải cống nạp cho triều đình một vạn hai bạc trắng”

“Muốn nhìn sao?”

“Buổi tối nhìn không đẹp”

“Đúng là có một cây đã khai hoa”

“Ai nha, thật ư?” Ta nhịn không được nhìn hắn, lại trông thấy con ngươi khẽ cười của hắn. Bộ dáng trầm ổn mà anh khí. Hắn đứng gần như vậy, ta có thể thấy rõ ràng từng hàng lông mi của hắn

Ta nhất thời thất thần, nhanh chóng chuyển đề tài, “Nghe nói tiểu thư thượng quan phủ rất coi trọng chàng. Nếu chàng thành thân với nàng sẽ có lợi rất lớn. Cô nương thật xinh đẹp. Thượng quan họ Vương lại vô cùng giàu có, nếu giúp đỡ chàng…”

“Ta biết”

“Vậy chàng…?”

“Ta không cần” hắn thản nhiên trả lời, cùng ta nhìn hoa đăng nổi lơ lửng trên mặt sông, ánh sáng cứ chợt lóe chợt lóe, “Không cần ông ta, ta vẫn có thể làm được”

“Chàng thật là ngạo mạn, về điểm này chàng vẫn còn như tiểu hài tử”

Ta đánh hắn một chút, “Chàng coi đây là trò đùa à?”

“Đương nhiên không phải trò đùa”

Hắn nắm lấy tay của ta. Ngón tay nam tử thon dài trắng nõn, cầm lấy cổ tay ta

Trong lòng ta nhảy dựng, xúc động định rút về. Có thời gian ta đối với chuyện này rất nhạy cảm, vì ta không còn sống nữa, bây giờ cũng vậy. Thương Âm tập qua võ công ta cũng biết, hắn tự nhiên lại nắm lấy tay ta khiến ta không còn cách nào

Hắn không phản ứng gì, chỉ nắm lấy tay của ta. Bàn tay nhỏ của ta bị tay hắn bao lấy, gác nhẹ lên chân. Rất ấm, thân nhiệt của phàm nhân thật là ấm nha

“Mẫu Đơn, ta sẽ chỉ thú một người. Câu nói này của ta, cũng không phải trò đùa”

Lòng ta ấm áp. Từng chữ hắn nói đều khiến tim ta đập thình thịch thình thịch. Ta mím môi cười, rốt cuộc nội trong thời gian đã giao ước, ta phải khiến hắn động lòng

“Chàng thực sự là tôn tử của hoàng thất sao?”

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, “Nàng để ý chuyện này?”

“Á, không” Thực ra chuyện này có thật hay không ta cũng không để ý, hắn thực chất cũng là Thiên quân thái tử mà

Ngồi trên nóc nhà chốc lát, trên phố người cũng thưa thớt dần. Cuối cùng chỉ còn có dải đèn lồng chiếu sáng treo trên ban công tòa nhà. Trên mặt sông những cây đèn lảo đảo trôi về phương xa, nhìn giống như sao trong màn đêm

Bóng đêm dần trở nên lạnh lẽo, ta thúc thúc hắn, “Đi xuống đi, lần trước chàng bị nhiễm lạnh, thân thể không tốt”

Hắn nhìn ta, buông lỏng tay ra, nhảy xuống, rơi xuống đất liền xoay người. Gió nhẹ thổi, hai ba cánh hoa đào tỏa màu phấn hồng trong đêm nhẹ rơi xuống chạm vào mặt hắn

“Mẫu Đơn”

Hắn vươn tay về phía ta

“Nhảy xuống”

Hắn đã trưởng thành rồi, là nam nhân trưởng thành, là người ta đã yêu khi còn sống

Lọt vào trong lòng hắn. Thân nhiệt từ ngực hắn phả vào môi ta. Cánh tay của Thương Âm vững vàng lại vô cùng có lực. Hắn ôm ta như vậy, ta bám hai tay vào vai hắn, tầm mắt so với hắn cao hơn một chút. Tóc đen của ta buông xuống vướng vào tóc của hắn, khuôn mặt lọt vào mắt của Thương Âm

Hắn mỉm cười với ta, như hoa anh đào tháng tư

“Mẫu Đơn, mừng nàng trở lại”

____________________________________________________________

******Lần này mình đã đổi cách xưng hô thành nàng-chàng nha ^^ mình nghĩ Thương Âm đã trưởng thành thì xưng hô như vậy phù hợp và lãng mạn hơn, có gì mọi người cứ góp ý cho mình nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.