Những Người Như Chúng Ta

Chương 27




Ngày đầu tiên Lận Diễm Trần  chạy về nước.

Ngoại trừ cái tên "Sở Tấn" này hắn không biết gì cả, số điện thoại di động Sở Tấn còn chưa dùng một lần, số điện thoại ở nước ngoài, từ sau khi anh không chào mà đi cũng không liên lạc được.

Muốn tìm một người trên mảnh đất rộng 963 vạn km2, trong hơn một tỉ người tìm tới Sở Tấn, khó như mò kim đáy biển.

Lận Diễm Trần vận dụng hết thảy sức mạnh mình có để liên hệ tìm kiếm, nhưng vẫn rất mờ mịt, dù sao trong nước không phải hoàn cảnh hắn quen thuộc.

Lận Diễm Trần vừa nhắm mắt, lập tức sẽ nghĩ tới Sở Tấn hiện tại không biết ở nơi nào, một mình yên lặng thừa nhận đau khổ, cô độc chờ đợi cái chết, trái tim của hắn như bị vứt trong chảo dầu dày vò, không có cách nào yên ổn.

Hắn phải nhanh chóng tìm được Sở Tấn một chút.

Chính thời khắc sứt đầu mẻ trán đó, Lận Diễm Trần bỗng nhiên nhận được điện thoại của ba ba: "Sủi cảo con làm ba ba đã ăn, làm rất ngon, ba rất vui, ba..."

Lận Diễm Trần đầu óc mơ hồ, thậm chí còn tức giận: "Ông ăn sủi cảo tôi làm khi nào?"

Ba Lận hỏi ngược lại: "Không phải con gởi cho ba sao? Nhân bắp thịt lợn."

Lận Diễm Trần vốn bởi vì chuyện của Sở Tấn nên rất buồn bực, nghĩ đến ba ba ăn sủi cảo hắn làm cho Sở Tấn, càng tức giận hơn: "Tôi không có gởi cho ông. Cũng không phải làm cho ông, ông lại tự ý động vào đồ của tôi. Ông biết chuyện tôi và Sở Tấn làm sủi cảo?"

Ba Lận bị hắn chỉ trích như pháo liên hoàn ông nghe đến sững sờ: "A?"

Ông biết đại khái Lận Diễm Trần mấy ngày này đang cùng ai đó chơi đùa, nhưng nghe nói Lận Diễm Trần rất vui vẻ, cũng không có hỏi nhiều, ông rất tôn trọng việc riêng tư của hắn.

Lận Diễm Trần trực tiếp cúp điện thoại.

Ba Lận nghe tín hiệu báo máy bận có chút bi thương, vốn là ông nhận được sủi cảo Lận Diễm Trần tự mình làm, còn tưởng rằng là con trai bướng bỉnh của ông nguyện ý làm hòa với ông rồi, tuy rằng ăn không ngon lắm... Không nghĩ tới căn bản không phải là Lận Diễm Trần gửi, vậy là ai làm chứ?

Thời gian qua thêm một tháng.

Lận Diễm Trần cuối cùng cũng tra được công ty Sở Tấn từng làm, hắn không dông dài nhiều, trực tiếp tìm tới Trang Hãn Học.

Trang Hãn Học và Lận Diễm Trần vốn chưa từng biết nhau, đột nhiên bị tìm tới cửa Trang Hãn Học rất buồn bực.

Bây giờ mỗi ngày hắn đều đi làm, lúc trước Sở Tấn không hề báo trước đã chạy trốn, làm hại hắn chỉ có thể chăm chỉ làm việc. Còn hại hắn bị anh trai chửi mắng một trận, nói nhất định là hắn làm Sở Tấn chạy, trực tiếp ngừng tiền xài vặt của hắn, để bản thân tự kiếm tiền ăn cơm, nếu hắn có thể duy trì công ty thì sẽ cho thêm tiền tiêu vặt, nếu như làm hỏng công ty, sau này một đồng cũng đừng mong lấy được.

Ai.

Trang Hãn Học biết anh trai và Sở Tấn đều thật lòng đối tốt với hắn, muốn hắn tiến lên, nhưng hắn chính là tên vô tích sự mà.

Trang Hãn Học dựa theo lời bàn giao của Sở Tấn trước khi rời đi, đề bạt người học trò giỏi giang của Sở Tấn là Đoạn Hiểu Trân, có cái gì không hiểu, không dám hạ quyết định, lại mặt dầy đi hỏi anh trai, anh trai sẽ kiên trì dạy hắn, lúc bắt đầu hắn thật sự ôm thái độ tích cực học tập nhờ chỉ dạy. Trang Hãn Học từ từ phát hiện chuyện này giống như đã plugin sẵn, nhưng tính lười biếng, hắn đến chết cũng không đổi được, không nhịn được lại lười biếng tiếp, bản thân mình hiểu hay không hiểu cũng trực tiếp mang đi hỏi, số lần nhiều, vẫn lộ ra sơ sót, bị anh trai phát hiện, mắng đến cẩu huyết lâm đầu, hoàn toàn hất tay không quan tâm hắn nữa.

Trang Hãn Học không thể làm gì khác hơn là khổ ha ha cần cù làm việc, không khỏi hoài niệm những ngày tháng còn Sở Tấn lúc trước, có lúc hắn cũng sẽ suy nghĩ một chút, Sở Tấn bây giờ ở chỗ nào... Nghe nói đã đi ra ngoài du lịch.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Anh không chữa bệnh, là muốn thừa dịp những ngày không cần nằm ở trên giường bệnh đi khắp nơi du lịch sao. Trang Hãn Học cảm thấy rất tiếc cho Sở Tấn.

Lận Diễm Trần lười tốn nhiều miệng lưỡi với hắn, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu biết Sở Tấn bây giờ ở đâu không?"

Trang Hãn Học thần kinh không nhạy bén hỏi lại: "Sở Tấn đã từ chức a... Anh là ai a? Anh tìm Sở Tấn làm cái gì? Tại sao luôn có người tìm đến Sở Tấn. Sao mọi người cứ cảm thấy tôi nhất định biết a?"

Lận Diễm Trần ruột gan nóng bừng, không khỏi có vẻ hơi hùng hổ doạ người, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tính tình, giải thích nói: "Tôi là bạn trai Sở Tấn..."

Nói còn chưa dứt lời, Trang Hãn Học hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Anh là bạn trai của anh Sở ư? Thiệt hay giả?"

Lận Diễm Trần gật đầu, mười phần phấn khích mà nói: "Vâng, tôi là bạn trai của em ấy. Bây giờ tôi không tìm thấy em ấy, em ấy đã từng ở đây công tác, chỗ này của cậu chắc có lưu lại tài liệu của em ấy, tôi muốn tìm chút manh mối."

Lận Diễm Trần vô cùng cường thế, Trang Hãn Học không lớn hơn hắn mấy tuổi, lại có vẻ như bị doạ nghe theo, sau một lát, nghĩ đến Sở Tấn mắng người cũng rất đáng sợ, từ từ lớn gan hơn, nói: "Tài liệu cá nhân tôi không thể tùy tiện cho anh, anh nói mình là bạn trai Sở Tấn là được sao? Tôi làm sao biết là thật. Anh lấy ra một chút chứng cứ, ít nhất phải có một bức ảnh thân mật với Sở Tấn chứ?"

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, hắn không chỉ không có ảnh chụp chung với Sở Tấn, cả bức ảnh của Sở Tấn cũng không có, bỗng bi thương vô cùng, chua xót mà nói: "Tôi không có..."

Trang Hãn Học ở đáy lòng âm thầm khen mình thông minh: May là mình suy nghĩ sâu xa haha, không bị anh gạt đâu, cả bức ảnh chụp chung cũng không có lại đến gạt tôi nói là bạn trai Sở Tấn. Hắn không khách sáo chút nào nói: "Anh người này rất hài hước nha, công việc của tôi rất bận, không rảnh đùa giỡn với anh đâu."

Trang Hãn Học đứng lên, quay người đi, không muốn tiếp xuác với người kỳ quái này nữa.

Lận Diễm Trần nhẹ giọng tỉ mỉ sổ một hơi: "Em ấy không cho tôi lưu ảnh chụp, nhưng chúng tôi thật sự là người yêu. Sở Tấn sợ lạnh, thích ăn lẩu, không thích ăn cá sống và phô mai, lúc ngủ em ấy thích vùi cả người vào bên trong chăn co lại thành một đoàn, em ấy không bạn bè, không dám nói cho người khác biết em ấy thích đàn ông, nhưng lại không muốn lừa dối cha mẹ cho nên đã come out từ lâu, kết quả xảy ra mâu thuẫn với cha mẹ. Em ấy... Em ấy đang bệnh, em ấy nói không muốn liên lụy tôi, lừa tôi bỏ đi."

"Em ấy nói bệnh của mình không chữa được, trốn tránh, không muốn để cho tôi thấy dáng vẻ xấu xí khi mình sinh bệnh, nhưng tôi muốn ở bên cạnh em ấy."

Lận Diễm Trần lòng như đao cắt, nhưng lại có loại bình tĩnh lạ thường, trong giọng nói lộ ra nồng đậm đau khổ và yêu thương.

Hắn nói: "Trang tiên sinh, tôi rất cảm kích vì cậu suy nghĩ cho Sở Tấn, nên mới bảo vệ việc riêng tư của em ấy. Nhưng tôi thật sự là người yêu của em ấy, tôi thành khẩn van cầu cậu, cho tôi chút manh mối để đi tìm em ấy. Tôi sợ... Tôi sợ trễ hơn, sẽ không còn kịp nữa."

Lận Diễm Trần hỏi: "Trang tiên sinh?"

Trang Hãn Học quay đầu lại, Lận Diễm Trần nhìn thấy dáng dấp của hắn, hơi ngạc nhiên.

Lận Diễm Trần không khóc, nhưng Trang Hãn Học bị làm cảm động lệ rơi đầy mặt, lau nước mắt: "Tôi tin tưởng anh, chuyện Sở Tấn sinh bệnh lúc từ chức anh ấy đã nói với tôi, tôi cũng không nói ra với ai... Tôi đi tìm cho anh một chút tư liệu."

Hồ sơ trong máy vi tính đã bị xóa lúc anh từ chức, Trang Hãn Học tốn không ít công sức, tìm cả ngày, cuối cùng cùng tìm được giấy tờ có tin tức cá nhân của Sở Tấn giao cho Lận Diễm Trần, phía trên viết trường học từ nhỏ đến lớn của anh, công việc trước đây từng làm, các học bổng trước đây từng nhận được.

Lận Diễm Trần nhìn thấy bức ảnh lúc Sở Tấn mới chừng hai mươi, khuôn mặt vẫn ôn nhu giống như bây giờ, nhưng non nớt hơn rất nhiều.

Trang Hãn Học hỏi: "Có tác dụng không?"

Lận Diễm Trần: "Cám ơn cậu."

Đáng tiếc chỗ hắn muốn biết nhất, chỗ thành viên gia đình lại trống không, anh không có điền cha mẹ, có lẽ khi đó bọn họ đã trở mặt. Nhưng ít nhất cũng biết nhiều thêm một chút thông tin.

Nói thật, lúc hắn tìm tới nơi này  còn ôm mấy phần tâm lý may mắn.

Hắn cảm thấy không chừng Sở Tấn nói mình bị bệnh nan y chỉ là cái cớ, muốn vứt bỏ hắn, nhưng hắn tình nguyện để Sở Tấn lừa gạt mình.

Cố tình chứng thực Sở Tấn nói đều là sự thật.

Lận Diễm Trần cảm ơn Trang Hãn Học, mang theo tư liệu rời đi, chuẩn bị tiếp tục đi tìm Sở Tấn.

Có người gọi hắn lại, là một cô gái trẻ tuổi: "Anh đến tìm Sở Tấn sao?"

Lận Diễm Trần gật đầu: "Xin chào."

Cô gái này chính là học trò của Sở Tấn Đoạn Hiểu Trân, cô rất lo lắng mà nói: "Anh ấy là sư phụ của tôi... Tôi mới vừa nghe được anh và sếp Trang nói, lúc trước anh có gặp anh ấy? Anh ấy có khỏe không? Lúc anh ấy từ chức tôi còn hỏi ảnh, sau đó ảnh nói với tôi do công việc mệt mỏi, nên muốn từ chức, nhưng cứ như đột nhiên biến mất khỏi thế gian, số điện thoại di động cũng gọi không được."

Bởi vì sư phụ trốn đi, cô được giao trọng trách, thực sự không cách nào thoát thân để đi tìm người.

Lận Diễm Trần lễ phép nói: "Cám ơn cô đã quan tâm em ấy."

Hắn suy nghĩ lại, thêm một phần hi vọng cũng tốt, nói không chắc Sở Tấn trước khi chết sẽ liên lạc với học trò của mình? Vì vậy để lại số của mình: "Nếu như cô có tin tức của Sở Tấn, hãy nói cho tôi. Nếu tôi tìm được em ấy, sau khi hỏi em ấy, nếu em ấy nguyện ý, tôi cũng sẽ thông báo cho cô."

Đoạn Hiểu Trân rất cảm kích nói: "Cảm ơn, cảm ơn." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.